Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 14



Edit: Mimi

Beta: Ame, Chi

*****

“Hôm nay muộn quá, đã sắp nửa đêm rồi. Sáng mai thức dậy cậu theo tôi trở về.” Triệu Cách Phi nói xong, lại uống một ngụm rượu, khép hờ đôi mắt, mỉm cười: ” Martell 1974. Ngàn vàng khó mua được. Nếm thử không?”

“Ma ma cái gì?” Diệp Đề nghe mà cảm thấy mơ mơ màng màng.

“Cordon Blue Martell, là tên loại rượu này. 1974, là nói rượu này được ủ vào năm 1974. Giá của bình rượu này, tính ra có lẽ tương đương với mười năm tiền thuê nhà của cậu.” Triệu Cách Phi lắc lắc cái cốc Mark in hình chùm nho đựng rượu bên trong, hình ảnh này thật sự là… quá tức cười.

Trên thực tế, đúng là đã từng có người cười rồi. Người này chính là vị bác sỹ thú y hiểu rõ từng sở thích quỷ dị của đại luật sư Triệu – Diêu Cẩn Văn. Lúc trước, khi Diêu Cẩn Văn nhìn thấy  luật sư Triệu phong độ nhẹ nhàng kết hợp với một thân tây trang anh tuấn bất phàm, cả người không ngừng tỏa ra sức quyến rũ của đàn ông thành thục, mang trên miệng nụ cười hoàn mỹ đậm chất thương hiệu, lại giơ lên chiếc cốc Mark trong tay lên, nhã nhặn nhấp một một ngụm, sau đó mỉm cười nói tên loại rượu bên trong, bác sĩ Diêu đã rất không nể tình mà ôm bụng cười to một trận.

Chính là, chuyện này thật sự không thể trách bác sỹ Diêu được. Nếu dùng cốc Mark (*) để uống rượu nho, anh ta cho rằng việc cười ha hả một trận là rất hiển nhiên, đã thế, cái chùm nho trên cái cốc kia lại là phiên bản hoạt hình – một cục tròn vo mũm mĩm, còn có đầy đủ mắt mũi tay chân nữa chứ.

(*) Cốc Mark: chú thích hình – cái này mà dùng để uống rượu thì cũng thực là… chẳng khác gì ăn phở trong máng lợn cả -_-

coc

“Không cho cười chùm nho bảo bối của tôi!” Đây là phản ứng sắc bén khi thẹn quá hóa giận của đại luật sư Triệu lúc ấy.

Vì thế, đại bác sỹ thú y họ Diêu đáng thương phi thường thống khổ mà cười đến bất tỉnh.

Từ sự việc đó có thể thấy được, trên người đại luật sư Triệu của chúng ta cất giấu bao nhiêu phẩm chất ưu tú không muốn người khác biết nha…

Bỏ qua cái “chùm nho bảo bối” rách nát kia sang một bên đi, hiện tại hãy dồn lực chú ý lên một trong số những nhân vật chính của đêm nay — Diệp Đề.

Nhóc trộm họ Diệp ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay Triệu Cách Phi cả buổi, rốt cục hoang mang ngẩng đầu lên, nhiều lần muốn nói lại thôi, rốt cục mới mở miệng: “Chú bảo rượu này từ năm 1974?”

“Đúng vậy.” Triệu Cách Phi cười, gật gật đầu. Có trời mới biết, anh vì đã tốn bao nhiêu công sức mới có được chai rượu này.

“Đệt, thế còn không phải đã sớm hỏng rồi à? Chú ấy vậy mà uống đến là hào hứng. Có bệnh.” Diệp Đề kinh ngạc. Cậu ta thật sự không hiểu nổi, một chai rượu đã hơn ba mươi năm thế mà còn uống được? Đã vậy, giá trị còn tương đương với cả chục năm tiền thuê nhà của người ta? Mấy kẻ có tiền quả nhiên đầu óc đều không bình thường!

Nụ cười trên mặt Triệu Cách Phi còn chưa kịp tiêu tán đã lập tức đông cứng lại.

Diệp Đề một bên oán giận mấy kẻ có tiền thần kinh và ngu ngốc, một bên mò mẫm tìm miếng nhựa cứng để dùng làm quạt: “Mẹ nó chứ, nóng chết người mà… Nếu không phải vì tiền thuê rẻ mạt thì tôi đã sớm chuyển đi chỗ khác rồi, đậu má.”

Lúc ấy, Triệu Cách Phi mới hồi phục lại tinh thần, thầm nghĩ tên trộm vặt này cơ bản cũng chẳng hiểu gì về rượu, không cần so đo với cậu ta làm gì, nhẫn nại, nhẫn nại. Vừa tự nhủ lòng vừa thở ra một hơi dài, lại nghe Diệp Đề oán giận một câu như thế, tự nhiên anh cũng cảm thấy hơi nóng lặng lẽ lan khắp cơ thể, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Rõ ràng tôi đã lắp điều hòa rồi mà? Sao đột nhiên nóng vậy?”

“Điều hòa? Chú à, chú thực sự là không bạc đãi chính mình. Chỉ có vài ngày như vậy thế mà đã biến cái chuồng heo của tôi trở nên đầy đủ tiện nghi rồi.” Diệp Đề ha hả cười, buông cây quạt đơn sơ xuống, nói: “Để tôi xem nào, xem nào… Ấy, cái điều hòa này hỏng rồi.”

“Hỏng? Không có khả năng!”

“Không tin chú xem đi. Đèn cũng không sáng, khí lạnh không thổi ra — hỏng rồi chứ còn gì nữa.”

Đại luật sư Triệu giận tái mặt: mới vừa lắp không đến bốn ngày đã hỏng. Căn cứ điều X khoản O luật “Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng” … Trả hàng!!

“Tôi đã nói mà, cái chỗ rách nát cỏn con này làm sao lắp được điều hòa, đường điện cũng không chịu nổi sức ép của nó đâu.” Diệp Đề lắc đầu thở dài, trở lại giường sắt nằm xuống: “Ngủ đi ngủ đi, thời gian để ngủ sắp hết rồi đấy… Chú hai à, chú cũng đi ngủ sớm một chút đi. Phòng của tôi có chút nóng, chú đừng để cái nóng này hủy hoại chú nhé.” Diệp Đề giương đôi mắt trong suốt mỉm cười, giọng điệu thành khẩn không gì sánh được.

Triệu Cách Phi nghĩ nghĩ, lại khoát tay nói với Diệp Đề: “Cậu sang bên này ngủ đi.”

“Giường lớn như vậy… Không, không cần. Tôi ngủ giường gấp quen rồi, đổi giường liền không ngủ được.” Diệp Đề ngoài miệng từ chối, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà liếc nhìn chiếc giường rộng rãi kia: thoạt nhìn cao quý ghê, nằm trên đó khẳng định vừa thoải mái lại vừa mát mẻ…

“Lại đây đi.” Triệu Cách Phi còn không nhìn ra bộ dáng hẹp hòi này của tên trộm vặt họ Diệp hay sao? Cuối cùng anh cười cười vươn tay kéo đối phương lại: “Mau ngủ. Ngày mai tôi phải về đi làm, cần phải dậy sớm.”

“Được rồi.” Diệp Đề vô cùng cao hứng mà mò lên giường, vỗ vỗ xuống gối đầu mấy cái, rồi ung dung nằm xuống. Triệu Cách Phi cũng tiện đà nằm luôn bên cạnh cậu ta.

Nửa giờ trôi qua…

“Đệt, sao mà nóng thế chứ!” Sau khi Diệp Đề trở mình lần thứ N, rốt cuộc chịu không nổi, ngồi bật dậy, gãi đầu nói: “Kiếp sau ông mày nhất định đầu thai tới Bắc cực làm chim cánh cụt, nóng chết ông mất thôi…”

“Này, ” Triệu Cách Phi bị người kia gây sức ép đến không cách nào ngủ được, rốt cuộc nhíu mày: “Tôi nói, chim cánh cụt ở Nam cực.”

“Cực nào mà chả là cực. Hơn nữa nó không biết đường bay từ Nam cực tới Bắc cực hay sao? Ngu ngốc.”

“Cậu có chút kiến thức cơ bản nào không hả? Con chim cánh cụt nhà cậu thử bay một cái cho tôi xem nào!” Triệu Cách Phi bị Diệp Đề chọc cho bật cười.

“Làm sao có thể? Thiên nga còn bay được, chim cánh cụt sao lại không? Rõ ràng chỉ cần mở rộng đôi cánh ra là được, ngu chết.

Triệu Cách Phi vốn dĩ đang cười, đột nhiên im bặt. Anh chậm rãi nhíu chặt lông mày, nghĩ nghĩ, hỏi: “Cậu có đi học không?”

“Đi học? Học đến lớp bốn tiểu học liền nghỉ. Cơm còn không đủ ăn, học cái nỗi gì. Biết được vài chữ, biết viết tên mình, biết lừa tiền là đủ.” Diệp Đề lơ đễnh.

Triệu Cách Phi không nói chuyện nữa, trong đầu bất giác hiện lên hai chữ “biển xố” trên bức thư nhận được hôm nào.