Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 3



Từ trong lư hương bạch ngọc truyền ra một thứ hương thơm ngào ngạt, làn hương mỏng mang theo mùi thơm của một loài kỳ hoa dị thảo không rõ tên, bảng lảng trong căn phòng kiến trúc cổ xưa

“”shit! Don’t you think you’re over–reacting a bit?!”

Lý Long cố ý ngồi ở đầu giường, lắng nghe người trên giường đang lầm bẩm nói mớ, thấy nàng  lông mày cau lại, mặt phẫn nộ cứ như đang chửi mắng người nào, lại phun ra thứ ngôn ngữ mình chưa nghe qua bao giờ.

“Chẳng lẽ là người Tây Vực?” Lý Long chống cằm suy nghĩ.

“Bugger!! I’ve just about had enough of that!!”

“Hình như nàng ta càng ngày càng sinh khí?”

Lý Long nghe nàng rống giận, không khỏi hé miệng cười, âm điệu kỳ quái do phẫn nộ mà ra kia quả thật có chút buồn cười. Nếu lúc này bên cạnh hắn có người khác, nhất định sẽ sợ đến mức á khẩu luôn, bởi vì Lý Long, Lê Vương vốn dĩ lạnh lùng kia, cư nhiên đang cười a?

“Mẹ nó, ngươi đi chết đi!!”

Lý Long bất thình lình bị tiếng rống của người trên giường dọa một trận, ngã ngồi trên đất. Nguyên lai nàng biết nói tiếng Trung Nguyên? Nhất giới nữ lưu lại có thể mở miệng nói lời thô tục như thế? Lý Long cười khổ lau lau mồ hôi lạnh, cái người vốn nói thứ ngôn ngữ cổ quái, bỗng dưng lại nói thứ tiếng mình hiểu được, không sợ sao được ni.

“Ngươi là đồ công công (bố chồng) đáng chết!!” Tiêu Hoàn Vũ đang cùng ngoại công đấu khẩu trong mộng bỗng nhiên tỉnh dậy, lập tức kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt.

Công công? Chẳng lẽ nàng cùng người trong cung có quan hệ? Lý Long bất động thanh sắc nghĩ thầm.

“Di? Đây là đâu?” Tiêu Hoàn Vũ ngạc nhiên nhìn bốn phía, sau đó nhìn tới kẻ đang mặc thứ quần áo hoa phục quái dị hết mức  – Lý Long:

“Đừng nói với ta hiện tại người Trung Quốc các ngươi thịnh hành trang phục cổ.”

“Cô nương, ngươi tỉnh rồi?”

Cô nương? Cái gì đông đông? Là người Trung Quốc dùng để xưng hô với nhau?

Tiêu Hoàn Vũ không biết rằng nói “cô nương” cũng giống như ngoại công hắn bình thường mỉm cười đối nữ nhân gọi “tiểu thư” a, dù sao trải qua mấy nghìn năm, xưng hô đối với nữ nhân cũng có ít nhiều cải biến…Nếu Tiêu Hoàn Vũ biết người trước mặt kia cư nhiên coi hắn là nữ nhân, nhất định là tức giận đến ngất xỉu tại chỗ a. Hắn anh tuấn tiêu sái như thế lại bị người ta xem như con gái? Này chính là việc đáng hổ thẹn nhất trong mười tám năm làm người của hắn a!!! Nếu hắn biết nguyên nhân chỉ là cái “lỗ tai” của hắn, chỉ là một cái lỗ để xỏ khuyên tai thôi!!! Nếu hắn biết bất kể hắn sau này ngọc thụ lâm phong cỡ nào, vẫn bị coi là nữ nhân chỉ vì một cái lỗ tai, chỉ sợ sẽ tức đến thổ huyết mà chết…

“Ngươi là ai?” Tiêu Hoàn Vũ soi Lý Long từ trên xuống dưới, ân, rất có tư chất, không được toàn vẹn như mình, nhưng cũng sánh được tám phần a…

“Tại hạ Lý Long, không biết phương danh của cô nương là gì?”

“Tại hạ? Nói cái quỷ gì? Cái gì danh (tên)? Tiêu Hoàn Vũ vẻ mặt bối rối, ngoại công hắn dù “sính cổ” cũng chưa bao giờ dùng cái thứ cổ văn trẹo lưỡi này nói với hắn…

“A!!” Lý Long vẻ mặt cũng loạn không kém, hắn đang nói cái gì a?

Tiêu Hoàn Vũ xoay người bước xuống giường, nhất thời giật mình, nhìn trân trân vào Lý Long cao hơn mình một cái đầu, nhất thời “hiểu ra”! Hắn vừa nói “tại hạ” đúng không? Nếu vậy ý hắn là…nói ta rất lùn???!!!!!!!!!!!!!!!

“Ngươi so với ta chỉ cao hơn một chút thôi! Có gì mà đặc biệt hơn người chứ!!!”

“A? Chẳng hay cô nương vì sao nói thế? Phải chăng Lý mỗ vô ý đã đắc tội cô nương?”

“Cái gì mà thử với  chả thành, ta không phải là đang ở trên phi cơ (máy bay) sao? Ta thế nào lại ở chỗ này? Ngươi là người Trung Quốc? Mặc cái gì đông đông kia? Đang diễn tuồng à???

“Cái gì… phi kê (gà bay)? Đông đông?”

(phi kê và phi cơ là hai từ đồng âm)

Chẳng lẽ …nàng tự biết mình xuất hiện quá đường đột, để tránh bản vương hiểu lầm, nên mới ám chỉ nàng cũng không phải là hạng chi nữ yên hoa (nhi nữ chốn phong trần), mà là nữ nhi của khuê gia thanh bạch? Khuê danh là Đông Đông?

“Nguyên lai là Đông cô nương, thất kính, thất kính!”

“Cái gì đông cô (nấm hương)? Ngươi nói cái gì thế?

Thế là, hai người cứ ông nói gà bà nói vịt, nói nửa ngày, cũng không biết đối phương đang nói cái gì…

“Stop!” Tiêu Hoàn Vũ cuối cùng không chịu nổi, hô to, tạm thời đình chiến.

“Tử cái gì phác?”

“Dừng! Dừng! Dừng” Tiêu Hoàn Vũ bịt  bịt tai, khóc thét lên:” Không thèm nghe ngươi nói nữa! Mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả)!!

Lý Long thở một hơi, cuối cùng nàng  cũng nói được  một câu hắn từ đầu tới đuôi đều hiểu…

“Hảo!” Tiêu Hoàn Vũ hít sâu một hơi, nhượng chính mình tỉnh táo lại: “hiện tại bắt đầu, ta hỏi ngươi đáp, understand?”

“An (bình an, yên ổn) cái gì?

“Cái gì cũng không an!!” Tiêu Hoàn Vũ tức xanh cả mặt, lão nhà quê từ đâu chui ra đây!! Nửa câu tiếng Anh cũng nghe không hiểu!!!

“Nga…”

Lý Long nghe hắn nói, cũng ngoan ngoãn im lặng không hé răng, đại khái là vì trên người Tiêu Hoàn Vũ toát ra khí thế hung hăng hùng hổ dọa người khiến hắn không khỏi thấy kỳ quái, nếu không phải là con cháu danh gia, làm sao dưỡng ra được tính tình này, chắc chắn đã quen được nuông chiều!! Chỉ là hắn không biết, mấy nghìn năm sau, hầu như gia đình nào cũng dưỡng ra được một tiểu hoàng đế như thế a.

“Ta hỏi ngươi, chỗ này là chỗ nào?”

“Là quốc đô của Đại Đường, Trường An”

“Không phải là Trung Quốc sao??”

“Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến quốc danh (tên nước) này.”

Thật ra, nơi này chính là cộng hòa nhân dân Trung Hoa sau này…

“Trời ạ!! Ta chạy tới đâu thế này?? Chờ một chút…Đường?” Tiêu Hoàn Vũ chầm chậm nhìn về phía Lý Long, ngốc nghếch cười rộ lên: “Ngươi đừng nói với ta, nơi này chính là triều đại cường thịnh nhất của Trung Quốc, Đường triều?”

“Xem ra mấy ngày cực khổ vật vã với ông già kia cũng có chút hiệu quả a.”

“Sau khi Tùy triều diệt vong, đại Đường ta lên thay, có thể coi là Đường triều!”

“Không thể nào!!!” Tiêu Hoàn Vũ thất thanh kêu lên: “Ngươi giỡn với ta có đúng hay không? Nơi này không phải là phim trường sao? Hoặc là do các ngươi thích bài trí theo lối cổ? Nhất định là có camera giấu ở một nơi bí mật nào đó, đúng không?”

Nói xong, Tiêu Hoàn Vũ hừng hực khí thế đứng lên tìm kiếm, nhất định phải tìm ra đám đạo diễn, người chụp ảnh, người thu âm, rồi nhân viên hậu đài…!!

Cô nương đang tìm cái gì? Tại hạ không biết có thể đại lao (làm giúp) được không?”

“Cái gì mang lao? Là mạch đương lao (MacDonald) mới đúng!! Đừng có làm phiền ta!!

( từ “mang lao” và “đại lao” đồng âm)

Lý Long mất hết phong độ, đành ngậm ngùi đứng một bên, mặc kệ nàng lục tung đồ đạc lên.

Nữ tử này, thật là thú vị…

“Không nên đùa dai với ta như thế…” Không thu hoạch được gì, Tiêu Hoàn  Vũ thất thần ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn.

“Cô nương sắc mặt hữu dị (khác thường), có phải thân thể không được khỏe?”

“Cái gì chỉ có một? Còn có hai đây này! Ta đâu có rơi xuống nước!! Đương nhiên không có bị ướt!!

(từ “dị” trong từ “hữu dị” phát âm giống với từ “nhất” (một); từ “thích” trong từ “bất thích” (không được khỏe) phát âm giống với từ “thấp” (ướt) ^^).

Tiêu Hoàn Vũ tức giận nói, bỗng nhiên, hắn lao tới nắm cổ áo Lý Long, lôi lôi kéo kéo: “Ta biết rồi!!! Đây là nơi nào đó của Trung Quốc, được tu chỉnh thành danh thắng tham quan, lấy bối cảnh của nhà Đường!! Ngươi là nhân viên công tác! Có đúng không??

“A!!” Lý Long ngạc nhiên, nhất thời nghe không hiểu…

“Nhất định là như vậy!!” Tiêu Hoàn Vũ thở dài một hơi, sau đó ngữ khí trở nên khách khí hơn rất nhiều, trên mặt trưng ra dáng tươi cười mê hoặc: “ Vị đại ca này, có thể cho ta mượn thủ ky (điện thoại di động)  dùng một lúc được không?”

Nhìn trên mặt người kia ẩn hiện lúm đồng tiền, dáng cười như hoa đào hé nở, Lý Long tâm không khỏi rung động, tuy nói vị cô nương này ngôn từ kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể xem là một cô gái xinh đẹp yêu kiều…

“Thứ tại hạ không hiểu rõ…Sấu kê là cái gì vậy? Trù phòng trong vương phủ có nuôi rất nhiều kê (gà), không hiểu có đúng ý của cô nương?”

(Sấu kê và thủ ky phát âm giống nhau.)

“My god!!”

“Mua cái gì cơ?”

Tiêu Hoàn Vũ quyết định sẽ không nói thêm gì nữa, nếu không nhất định sẽ đau tim mà chết mất