Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 13



Dư Đông rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “Không đánh thì không quen biết”.

Hắn và Triệu Nham đứng bên cạnh bảng thông báo, anh một câu tôi một câu bắt đầu trò chuyện rôm rả.

“Cậu bơi rất khá, thật đó, tớ không có ganh tỵ, tớ chỉ là đang trách bản thân mình.” Dư Đông sợ Triệu Nham hiểu lầm, giải thích sáng tỏ trước.

“Không sao, tớ lần này cũng chỉ nhờ may mắn.”

“May mắn cũng là một loại thực lực.” Dư Đông sửa lại cho đúng quan điểm của cậu ta.

Triệu Nham há miệng, phát hiện không có gì để nói, không khí trong lúc nhất thời có chút lành lạnh.

“Chúng ta đừng nói cái này nữa.” Cậu ta lại nở nụ cười, chọn một đề tài khác “Đúng rồi, cậu là người ở đâu?”

“Thành phố Z.”

“Oa, thành phố lớn nha, ôi, không giống tớ, chỉ ở một khu vực địa phương nhỏ, tớ ở thành phố H, huyện Y.” Triệu Nham đôi mắt như là đèn dầu hỏa bị tắt, từ từ u ám xuống.

“Thành phố lớn cũng không có gì, chỉ cần có thực lực, ở đâu cũng giống nhau, giống như cậu đó, có đúng không?”

Đột nhiên được khích lệ, Triệu Nham có chút ngại ngùng, tay đưa lên đầu gãi gãi: “Đừng nói như vậy.”

“Tớ không nói quá đâu, lần này thi đấu ba hạng đầu là có thể vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh rồi.” Tưởng tượng đến trận thi đấu này thiếu chút nữa là có thể xếp hạng 3, Dư Đông trong lòng nghẹn muốn chết.

“Cậu còn có thi đấu các nội dung khác không?” Triệu Nham hỏi.

“Còn một cái 200m tự do.”

“Hay vậy, tớ cũng vậy.”

Dư Đông kinh ngạc nhìn Triệu Nham, ý chí chiến đấu ở trong lòng hắn từ từ dâng lên, trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân. Hắn gấp gáp khó dằn nổi muốn cùng Triệu Nham so tài một lần nữa, rửa mối nhục xưa, chứng minh thực lực của mình.

“Gặp lại ở hồ thi đấu, tớ sẽ không nương tay với cậu.” Dư Đông vươn tay đưa ra trước mặt Triệu Nham, trong ánh mắt có tia lửa khiêu khích lập loè.

“Được, nếu cậu đã nói như vậy, tớ cũng không khách khí, tớ còn hy vọng có thể gặp cậu ở trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh.” Triệu Nham mạnh mẽ cầm tay hắn.

“Một lời đã định.” Hai người cơ hồ đồng thời bỏ tay ra, đi về hai hướng khác nhau.

Tĩnh Thủy đợi đã lâu, mới nhìn thấy anh Dư Đông của cô đi lên khán đài, ngồi xuống bên cạnh mình, cô thật cẩn thận hỏi hắn: “Anh à, thứ mấy vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, cuối cùng thế nào?” Diêu Khải Hiên và Lưu Tư Dư cũng chen qua đây.

Dư Đông không nói lời nào, hướng bọn họ đưa dấu tay, số “4”.

Lúc đầu mọi người đều cho rằng Dư Đông nhất định sẽ tinh thần sa sút, đang định há mồm an ủi, lại thoáng nhìn thấy trong ánh mắt hắn một sự kích động không giống bình thường, không hề giống người uể oải không phấn chấn, ngược lại lộ ra sát khí làm người khác lạnh cả sống lưng.

Diêu Khải Hiên nuốt lời an ủi trở về trong bụng: “Sao lại cảm giác cậu hôm nay có chút không bình thường vậy?”

“Không phải không bình thường, là gặp một đối thủ, làm tớ càng kiên định, tin tưởng phải đánh bại cậu ta.” Dư Đông nắm chặt nắm tay, trận thi đấu sắp tới hắn nhất định phải thắng.

“Có phải người bơi ở làn bơi số 2 không anh?” Tĩnh Thủy hỏi.

“Đúng vậy, thật thông minh.” Cuối cùng cũng có người có thể lĩnh hội ý tứ hắn, Dư Đông cảm thấy thập phần vui mừng.

“Em thấy sư huynh muốn đánh bại đối thủ kia cũng không khó, anh ta lần này hoàn toàn là may mắn thôi.” Lưu Tư Dư dường như không phục kết quả trận thi đấu này.

“Không thể nói như vậy, nhưng mà anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Dư Đông cho Lưu Tư Dư một ánh mắt, ý bảo cô ta không cần nói thêm gì nữa.

Lưu Tư Dư hiểu ý, đành phải vẻ mặt không vui tiếp tục xem thi đấu.

Diêu Khải Hiên thi đấu thuận lợi hơn nhiều so với Dư Đông, không chút lao lực đã lấy được thành tích xếp thứ hai chung cuộc 100m bơi ngửa, tương đương một chân đã bước vào cánh cửa Trung Tâm Huấn Luyện Thể Dục Thể Thao Tỉnh, bây giờ chỉ còn chờ thể huấn luyện viên trung tâm thành phố nói chuyện với trung tâm tỉnh, hoàn tất thủ tục.

Lưu Tư Dư lấy khí thế như chẻ tre tiến vào vòng bán kết, nhưng chung quy thực lực có hạn, đúng như dự kiến, không thể tiến vào vòng chung kết.

Sau khi thi xong, cô ta tuy rằng nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn khó nén mất mát trong lòng, đồng đội thay phiên đến an ủi một phen, mới qua cơn mưa trời lại sáng.

Dư Đông đấu loại và bán kết đều gặp Triệu Nham thoáng qua, quyết tâm càng lên cao, bành trướng, chuẩn bị bùng nổ ở trận chung kết.

Buổi chiều sau khi thi xong bán kết, hắn lén lút nói nhỏ bên tai Tĩnh Thủy một câu: “Buổi tối có thể cùng anh ra ngoài một chút không?”

Chỉ cần là yêu cầu của anh trai, Tĩnh Thủy đều sẽ đáp ứng vô điều kiện.

Sau khi ăn xong cơm ở nhà ăn, hai người cùng xin phép huấn luyện viên, rồi song song đi dọc theo đường phố phụ cận khách sạn, ven đường bày đủ loại gánh hàng, trong đó trưng bày rất nhiều đồ lưu niệm và vật dụng hàng ngày rực rỡ muôn màu, người bán hàng rong rao hàng la to, hết đợt này đến đợt khác.

“Anh à, anh rất khẩn trương.” Tĩnh Thủy nhìn Dư Đông miệng mím chặt, một câu không nói, giống một người vô hình, lo lắng mở miệng nói.

Đúng vậy, hắn sao có thể không khẩn trương, lưng đeo quyết tâm hòa nhau một ván với Trạch Nham cùng tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh, áp lực khiến hắn không thở nổi.

“Có một chút.” Gió đêm có hơi lành lạnh, thổi trúng đầu óc hắn càng thêm thanh tỉnh, cái loại cảm giác gấp gáp càng khiến cho máu trong người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích động, nhưng hắn không muốn làm Tĩnh Thủy quá mức lo lắng, đành phải hàm hồ qua chuyện.

“Em cảm thấy anh hoàn toàn là có thực lực, có đối thủ mạnh sẽ khiến anh càng phát huy tốt, em tin tưởng anh.” Tĩnh Thủy đôi mắt như thủy tinh sáng ngời mà lại kiên định, rực rỡ lấp lánh trong đêm tối.

“Cảm ơn em, Tĩnh Thủy.” Dư Đông trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sờ sờ lên mũi cô, hắn không thể phụ sự tin cậy của cô bé này, chỉ là lần này không thể lỗ mãng, phải chú ý sách lược.

Tĩnh Thủy đôi mắt quan sát các quầy hàng bán đồ lưu niệm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, như là phát hiện cái gì tốt, kéo Dư Đông đi qua.

Dư Đông bị mạnh mẽ lôi kéo, thiếu chút nữa ngã quỵ, trong lòng có chút tò mò, rốt cuộc là thứ gì hấp dẫn ánh mắt cô bé này.

Trên quầy hàng dựng một tấm bảng bằng giấy cứng, trên đó có mấy chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo: “Vòng tay may mắn”.

Dư Đông hiểu ý cười, các cô bé bây giờ rất thích mấy món đồ kiểu này, vì thế hắn rất hào phóng lấy bao tiền lẻ ra: “Thích cái nào, anh mua cho em.”

“Không, là em mua cho anh.” Cô bé rất bướng bỉnh, trước khi Dư Đông móc tiền xu ra thì đã thanh toán, cô mua hai cái, một đỏ một xanh.

Năm ngón tay cô mở ra, quét một vòng qua cái vòng màu đỏ, rồi đưa cho Dư Đông: “Anh, em đã phù phép rồi, nó sẽ đem đến vận may cho anh.”

“Cảm ơn.” Dư Đông nén cười nhận lấy mang vào tay.

Bóng đêm càng ngày càng tối, không trung như là có người đem một bồn mực nước lớn đổ lên trên, sợ về trễ sẽ bị huấn luyện viên mắng, Dư Đông kéo tay Tĩnh Thủy quay ngược lại, trở về khách sạn.

Người có tâm sự trong lòng luôn ngủ không yên, Dư Đông đã ăn cơm sáng từ sớm, rồi nghỉ ngơi một lát, làm các hoạt động chuẩn bị, đã đi xuống nước.

Gian nan chờ đợi tới buổi chiều, hắn cảm giác yết hầu giống như bị người ta bóp nghẹn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngồi trên khán đài thấy không yên lòng cho nên đã đến chỗ điểm danh từ rất sớm, ngồi trên ghế vùi mặt vào hai tay.

Diêu Khải Hiên hôm nay thi đấu 200m bơi ngửa vòng bán kết, đi tới thì phát hiện trên cổ tay hắn có một cái vòng tay màu đỏ tươi: “Cậu bắt đầu dùng loại đồ vật mê tín này từ bao giờ?”

Dư Đông khóe miệng không khống chế được nhếch lên, có chút tự hào: “Tĩnh Thủy tặng.”

“Được rồi.” Nếu là đồ Tĩnh Thủy tặng, Diêu Khải Hiên cũng không dám nói gì.

“Dư Đông, xin chào.” Triệu Nham tươi cười thân thiết chào hỏi hắn.

“Giới thiệu với cậu một chút, đây là tuyển thủ hôm trước ở 400m tự do đã đánh bại tớ, Triệu Nham ở huyện Y.” Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Diêu Khải Hiên, Dư Đông vội giải thích.

“Rất vui được quen biết cậu, cậu bơi rất khá.” Diêu Khải Hiên vươn tay, cầm lấy tay Triệu Nham một cách hữu hảo.

“Đúng rồi, Dư Đông, cậu nghỉ ngơi sao rồi?” Triệu Nham hỏi.

“Khá tốt, lần này tớ sẽ không bại bởi cậu.” Dư Đông trả lời cương quyết.

“Vậy tớ rửa mắt mong chờ.” Triệu Nham cũng không lưu tình chút nào, không khí cạnh tranh giữa hai người bắt đầu tràn lan.

Tĩnh Thủy lúc này tâm tình cũng không tốt hơn so với Dư Đông bao nhiêu, trên thực tế trong đội bọn họ ai cũng khẩn trương thay Dư Đông, đồng loạt ghé vào trên lan can chờ thi đấu bắt đầu.

Dư Đông được phân ở làn bơi số 5, Triệu Nham ở làn bơi số 6, hai người vừa vặn lại bơi gần nhau.

Cũng đã quen tay, hai người song song buông xuống kính bơi, tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt đối phương, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng, chiến hỏa ẩn giấu sắp chạm vào là nổ ngay.

Dư Đông giống như cây cung kéo ra đến cực hạn, chuẩn bị bắn ra ngoài, nhanh, chuẩn, quyết tuyệt, thề chiếm lấy mục tiêu.

Tiếng súng vang lên, hai người cơ hồ đồng thời lao xuống nước, chẳng phân biệt trước sau, ngay từ đầu đã ở vào vị trí cách biệt, 50m đầu tiên, Triệu Nham đang dẫn đầu.

Anh à, phải ổn định, không cần gấp. Tĩnh Thủy mặc niệm trong lòng những lời này vài lần.

Mặc kệ Triệu Nham ngay từ đầu đã cho hắn một cái ra oai phủ đầu, nhưng Dư Đông vẫn không có cắn câu, bám sát theo, chờ cơ hội.

50m đã qua, Dư Đông vươn cánh tay, thân thể bẻ cong thành hình cung, điều chỉnh đầu, mặt hướng lên trời, bọt sóng nổi trên mặt nước, chân dùng sức ra ngoài, giống như cá nhanh chóng quay cuồng lên, một lần nữa mặt cúi xuống mặt nước.

Tuy rằng dây thần kinh giống như tiếp theo sẽ phải đứt đoạn nhưng hắn vẫn luôn cảnh báo chính mình không thể khẩn trương quá độ, phải thả lỏng, nếu không động tác sẽ bị cứng.

Hắn quen thuộc ôm lấy nước, đạp chân, lúc này nước giống như đã biến thành thần dân của hắn, đang phất cờ hò reo, cổ vũ hắn dũng cảm xông lên phía trước.

100m là một đường ranh giới, chính là hiện tại.

Dư Đông gom góp tất cả thể lực có trong cơ thể giống như lực lượng của núi lửa chuẩn bị phun trào, hắn tạo biên độ, nhanh hơn tần suất, như cuồn cuộn dung nham lưu động, đuổi theo Triệu Nham.

Tuyển thủ ở đường bơi thứ tư cũng đang tăng tốc, cùng Triệu Nham hai mặt giáp công Dư Đông.

Mọi người cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, Tĩnh Thủy là người thứ nhất kêu lên: “Anh ơi, cố lên!”

Lưu Tư Dư cũng gia nhập trận doanh: “Sư huynh, cố lên!”

Hai thanh âm vừa xuất hiện, nháy mắt bật lửa nhiệt tình cho mọi người, tất cả đều khàn giọng hô to: “Dư Đông, cố lên!”

Âm thanh ồn ào trên bờ tuy rằng đã bị nước lọc hơn phân nửa nhưng một bộ phận nhỏ vẫn truyền đến tai Dư Đông, hắn nghe không rõ mọi người đang nói gì nhưng hắn biết mọi người đang bảo hắn cố lên.

Hắn tần suất đánh chân nhanh hơn nữa, dưới chân từng đóa bọt sóng vui sướng lần lượt hiện ra, đẩy hắn một đường dũng cảm tiến tới.

Lại một lần quạt nước, hắn rốt cuộc cũng có thể thu ngắn được chênh lệch giữa mình và Triệu Nham, Triệu Nham cũng không cam lòng yếu thế, lập tức tăng tốc trả lời.

Chỉ còn 50 mét cuối cùng. Dư Đông lần đầu tiên không hề cảm thấy mệt, có lẽ là quá độ hưng phấn đã làm tê liệt thần kinh mệt mỏi, hắn cảm thấy mình còn có thể bơi nhanh hơn một chút.

Vừa rồi tuyển thủ ở 4 làn bơi đều truy đuổi khẩn cấp, cho nên hắn tuyệt đối không thể thả lỏng không thể để giậm lên vết xe đổ lần trước.

Dư Đông dốc hết toàn lực, giống một luồng sáng, “Vèo” một cái xuyên qua mặt nước, hướng tới đích.

Hắn và Triệu Nham thỉnh thoảng lại đối mặt, mỗi một lần như vậy, đều làm hắn càng thêm kiên định quyết tâm phải thắng.

Vượt qua hắn, vượt qua hắn. Dư Đông chỉ có một mục tiêu này, trong lúc mỏi mệt nhất thì tần suất vẫn không hề giảm bớt ngược lại còn tăng nhanh hơn.

Mọi người có thể thấy rõ, Dư Đông cách Triệu Nham một cái đầu, cách tuyển thủ ở làn bơi số 4 là một nửa thân người.

Còn 5 mét cuối cùng. Tĩnh Thủy đã quên hô hấp, đôi mắt trừng đến lên men, không dám chớp một cái.

Chạm vách đích, về nhất!