Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 15



Nhan Hòa đỡ máng nước, ai oán nhìn hai cô bé đang phát bệnh thần kinh, vô cùng không tình nguyện đi về bục xuất phát.

Tiếng còi vang lên, Tĩnh Thủy tay mắt lanh lẹ nhảy vào trong nước, hai chân khép lại, giống như một cái đuôi cá đong đưa lên xuống, đồng thời đôi tay dâng lên từ trên mặt nước, xoay một cái hơn phân nửa vòng tròn, sau đó mới dần dần hoàn toàn đi vào trong nước, toàn bộ động tác giống như một con bướm đang bay lượn trên mặt hồ.

Lúc trước khi nhìn thấy anh trai bơi bướm, Tĩnh Thủy còn cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng khi chính bản thân mình tiếp xúc với loại tư thế bơi này thì mới phát hiện đây chính là tư thế bơi đẹp nhất.

Đôi tay bởi vì quạt nước biên độ lớn, sau 50m thì liền bị xuống sức, có thể duy trì trạng thái vốn có đã coi như không tệ, chứ đừng nói đến việc tăng tốc. Cánh tay cách mặt nước càng ngày càng gần vốn là một vòng tròn bây giờ đã biến thành hình bầu dục.

Bơi bướm dù sao cũng là hạng mục sở trường của Nhan Hòa, cho nên cô ấy tạm thời dẫn đầu, Tĩnh Thủy và Lưu Tư Dư theo sát phía sau.

Nhìn thấy cánh tay xuống lực đã không nổi nữa, Tĩnh Thủy cắn răng một cái, vào trong nước chuẩn bị thực hiện kỹ thuật hai lần quạt nước một lần hô hấp.

Không khí trong phổi rất nhanh bị rút cạn, chỉ có mỗi lần ngẩng đầu lên khỏi mặt nước mới có cảm giác được sống lại, nhưng Tĩnh Thủy không muốn dừng lại, cô nàng hưởng thụ cảm giác cạnh tranh với người khác.

Lưu Tư Dư dùng dư quang cảm giác được Tĩnh Thủy tăng tốc, không một giây chần chờ cũng sửa lại thành hai lần quạt nước một lần thở.

Khoảng cách giữa hai người và Nhan Hòa càng kéo càng gần, cuối cùng là gần như ngang nhau, song song chạm đích.

Huấn luyện viên Diệp nhìn đồng hồ bấm dây trên tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ có một cái đồng hồ, năng lực bấm có hạn. Cũng không biết các em, rốt cuộc là ai về nhất.”

“Bỏ đi, bỏ đi.” Lưu Tư Dư giơ tay lên không trung lắc lắc, như là muốn đem thứ gì cưỡng chế di dời, “Tiếp theo là bơi ếch đúng không?”

Ba người cứ như vậy lăn lộn hết 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng tất cả đều mềm nhũn sụp đổ dựa vào thành bể bơi không đứng dậy nổi.

“Các em đối với bản thân mình một cách thật độc ác.” Huấn luyện viên Diệp vừa đau lòng vừa vui sướng trách, tay trái kéo Lưu Tư Dư, tay phải xách theo Tĩnh Thủy Nhan Hòa, đưa các cô bé đến phòng thay quần áo.

Lúc này đã là 9 giờ rưỡi tối, ánh đèn trắng bệch chiếu lên câu lạc bộ bơi lội, lưu những cái bóng đen sì, rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến phim truyền hình và tiểu thuyết kinh dị.

Huấn luyện viên Diệp không yên tâm, kiên trì đưa các cô ra khỏi cửa, sau khi xác định tất cả các cô đều đã được gia đình đón, rồi mới ra về.

Huấn luyện thêm giờ mang đến di chứng vô cùng lớn, ba cô bé về nhà vừa ngả đầu ra đã ngủ, ngày hôm sau thiếu chút nữa là không dậy nổi, ngay cả lúc nghỉ trưa và lúc đang học cũng đều tranh thủ thời gian ngủ bù.

Lưu Tư Dư giữ đúng lời nói của mình từ lúc nghỉ giải lao mang hộp socola đưa cho Tĩnh Thủy, cho dù không quay đầu lại nhìn, Tĩnh Thủy cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Xuyên Hải, phóng qua đỉnh đầu cô, bám vào trên người Lưu Tư Dư.

Từ sau khi rời khỏi sự khống chế của Dư Đông, Xuyên Hải tính xấu không chừa, ngóc đầu trở lại, cũng thường xuyên làm phiền Tĩnh Thủy và Nhan Hòa, nhưng chỉ là vì hỏi thăm những chuyện có liên hệ tới Lưu Tư Dư.

Ví dụ như bây giờ, Tĩnh Thủy đang ngủ ngon lành, thình lình bị Xuyên Hải liên tiếp gọi dậy, cô giơ một cái đầu tóc lộn xộn, giọng điệu rất không hợp tác hỏi: “Chuyện gì?”

“Đêm qua các cậu đã làm gì vậy?”

“Tại sao tớ phải nói cho cậu biết”

“Nói một chút thì có sao đâu.”

“Tớ không thích nói thì sao chứ?”

“Thì tớ sẽ không cho cậu ngủ.” Xuyên Hải thấy Tĩnh Thủy đang muốn nằm trở lại, đột nhiên rút cái bàn của cô đi.

Tĩnh Thủy tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Được rồi được rồi, tớ nói cho cậu biết, chúng tớ đi luyện tập thêm giờ.”

“Bộ các cậu mắc lỗi à…” từ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Xuyên Hải đã lập tức nhoẻn miệng cười: “Có thể cho tớ tham gia không?”

Đột nhiên thay đổi làm Tĩnh Thủy có chút không thích ứng: “Bây giờ huấn luyện viên Diệp thấy cậu là đã không thích rồi, cậu có bản lĩnh thì tự mình thuyết phục anh ấy đi.”

“Được thôi.” Xuyên Hải lập tức đồng ý.

Tĩnh Thủy cho rằng Xuyên Hải nhất định sẽ thảm bại trở về, không ngờ rằng cậu ta dựa vào ba tấc lưỡi của bản thân, đã thành công thuyết phục được huấn luyện viên Diệp, chế tạo ra một cái hình tượng trẻ nhỏ dễ dạy biết sai chịu sửa.

Ban đêm lúc tập thêm giờ, cậu ta vui rạo rực đứng bên cạnh Lưu Tư Dư.

Lưu Tư Dư vẫn tỏ ra vô cùng ghét bỏ: “Cậu không phải đến đây chơi chứ?”

“Ai nói, tớ đã bảo đảm với Huấn luyện viên Diệp.” Xuyên Hải chỉ chỉ ngực, dùng lương tâm chứng minh với cô.

Lưu Tư Dư khinh thường “Hừ” một tiếng, nói: “Cậu có bản lĩnh thì bơi hơn tớ đi, nhưng mà tiền đề là cậu phải nhường tớ 5m.”

“Được thôi.” Vốn cho rằng Xuyên Hải sẽ cò kè mặc cả, không ngờ rằng cậu ta sảng khoái đồng ý ngay.

Có cơ hội xem náo nhiệt tốt như vậy, Tĩnh Thủy Nhan Hòa tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Thi cái gì?” Xuyên Hải hỏi.

“Bơi ngửa.” Đây chính là nội dung sở trường của Xuyên Hải, xem ra Lưu Tư Dư là quyết định phải cho hắn nếm mùi đau khổ.

Sau khi tiếng còi hiệu vang lên, Lưu Tư Dư như một viên đạn bắn ra ngoài, đầu xuất hiện trên mặt nước đồng thời, cánh tay đã cao cao giơ lên, trên không trung còn có một chuỗi thủy mành trong suốt.

Xuyên Hải ôm lấy trụ dưới vách bục xuất phát, sau khi nghe được tiếng còi mới nóng lòng như lửa đốt, phấn khởi tiến lên.

Lưu Tư Dư không chịu cho Xuyên Hải bất cứ cơ hội nào, hai chân giống như hai cây gậy đánh lên mặt nước, trên bờ cũng có thể nghe được tiếng “Bùm bùm”.

Nhưng Xuyên Hải dù sao cũng là nam giới, thể lực và sức bật đều vượt trội hơn so với nữ, rất nhanh chỉ kém Lưu Tư Dư một nửa thân người.

Lưu Tư Dư tốc độ tăng tốc cuối cùng cũng đến hạn, rất nhanh liền không làm được nữa, nhưng không biết là Xuyên Hải bơi không nổi hay là cố ý nhường, lúc chỉ kém Lưu Tư Dư nửa cái đầu thì cậu ta dừng lại không tăng tốc nữa. Vì vậy vẫn luôn bảo trì sự chênh lệch này cho đến đích.

“Có phục hay không?” Lưu Tư Dư ngẩng đầu lên cao vẻ mặt kiêu ngạo.

“Phục, phục.” Tĩnh Thủy và Nhan Hòa còn chưa bao giờ nhìn thấy Xuyên Hải ngoan ngoãn phục tùng như vậy.

Lúc Xuyên Hải lên bờ, huấn luyện viên Diệp tức giận vô cùng hung hăng đá một cái vào mông cậu ta: “Thằng nhãi ranh, ngay cả một cô bé cũng không thắng được, luyện tập thêm cho tôi.”

Một cái đá này của huấn luyện viên Diệp có thể khá nghiêm trọng, Xuyên Hải che lại cái mông bị đau, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, tự giác chạy đến bục xuất phát bên kia luyện tập thêm.

Sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện thêm, giờ năng lực thừa nhận của thân thể mọi người đều bước lên một bậc thang mới. Sự tiến bộ này cũng kích thích những người khác, vì vậy số người đến luyện thêm giờ càng ngày càng đông, cho nên Huấn luyện viên Diệp đã mở ra một lớp mới chuyên dạy buổi tối cho những người huấn luyện thêm giờ.

Nhan Hòa có thể cảm giác được một cách rõ ràng rằng từ khi Dư Đông đi, Tĩnh Thủy có chút thay đổi. Không còn hoạt bát giống như trước nữa, đối với bản thân mình huấn luyện cũng tàn nhẫn hơn một chút. Đương nhiên cô cũng biết nguyên nhân trong đó, Tĩnh Thủy muốn nhanh chóng có thể thi đậu vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh để gặp lại Dư Đông. Chỉ là có đôi khi cô cũng muốn dùng một thành ngữ mà giáo viên đã từng dạy để nhắc nhở cô ấy rằng “Dục tốc bất đạt”.

Cuộc sống rèn luyện tuy rằng gian khổ, nhưng vẫn luôn có những thời điểm ngọt ngào, chẳng mấy chốc thì đã đến Tết Âm Lịch, Dư Đông trước giờ vẫn luôn không có tin tức, cũng đã gọi điện thoại về, đội tuyển của bọn họ được nghỉ vào Lễ trừ tịch, mùng một và mùng hai Tết, tổng cộng ba ngày.

Tĩnh Thủy và Dư Đông cũng có hơn nửa năm không gặp, mối liên hệ duy nhất của hai người là điện thoại. Đáng tiếc trung tâm huấn luyện tỉnh không trang bị điện thoại cố định cho mỗi ký túc xá. Mỗi lần muốn gọi điện thoại thì phải ra buồng điện thoại công cộng bên ngoài. Chỉ có hai buồng điện thoại, vì vậy mỗi ngày hàng ngũ những người xếp hàng chờ gọi là rất dài.

Vừa nghe nói anh Dư Đông sắp về tới, Tĩnh Thủy vui mừng đến mức không biết phải làm sao, giống như năm cô 3 tuổi không màng đến sự ngăn trở của Lý Dĩnh chạy ra đón ở cửa tiểu khu.

Trước Lễ trừ tịch một ngày thì trời đổ tuyết, vạn vật như phủ thêm một tầng bông, lâm vào một mảng tĩnh lặng như đã hôn mê. Tĩnh Thủy một đường dậm lên nước tuyết hòa tan, giày bị bắn không ít bùn.

Khi đến cửa tiểu khu, gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào cổ cô, lúc này cô mới phát hiện mình đã quên mang khăn quàng cổ, đành phải rụt cổ vào sâu trong áo lông, xoa xoa tay, dậm chân một cái, để thân thể sinh ra nhiều nhiệt lượng hơn một chút.

Thời gian nghỉ của đội tuyển thật sự là quá muộn. Tuy Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã mua vé trước, nhưng vì là chuyến tàu Tết và trời lại đổ tuyết, cho nên, xe lửa tối nay, hai người phải chờ đến nửa đêm mới có thể lên xe, chỉ chút nữa thôi là phải ngủ dưới sàn đất ở ga tàu hỏa, nhiều lần trằn trọc đến khi về tới cửa nhà, thì sương đã xuống.

Dư Đông từ xa đã nhìn thấy Tĩnh Thủy co rút như một con nhím, liền vội vàng chạy tới, cởi khăn quàng cổ xuống bao kín mít trên mặt cô: “Ra ngoài mà không mang theo khăn quàng cổ, nếu bị cảm thì sẽ thê thảm lắm đó.”

“Cảm ơn anh.” Âm thanh mơ hồ không rõ, truyền ra từ cái đầu bên trong khăn choàng.

Diêu Khải Hiên cũng theo lên: “Ba mẹ anh có khỏe không?”

“Rất khỏe, chú và dì nghe nói anh Khải Hiên sắp trở lại nên rất vui, còn bàn với chú Dư và mọi người cùng làm một bữa cơm, để chúng ta ăn chung với nhau.”

“Đúng là nên ăn một bữa cơm, anh đã lâu như vậy không có gặp Tĩnh Thủy, Tĩnh Thủy có nhớ anh không?” Diêu Khải Hiên hỏi dò.

Tĩnh Thủy tự hỏi một chút, sau đó nói ra đáp án mà Diêu Khải Hiên muốn nghe: “Nhớ.”

“Ngoan lắm.” Diêu Khải Hiên cẩn thận thay Tĩnh Thủy phủi mấy bông tuyết trên đỉnh đầu cô xuống.

Dư Đông có vô số lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào, đành nuốt nghẹn vào lòng.

Thôi, còn rất nhiều thời gian từ từ ôn chuyện.

Về đến nhà mông còn chưa ngồi nóng, Tĩnh Thủy đã quấn lấy Dư Đông hỏi chuyện ở trung tâm huấn luyện tỉnh: “Anh ơi em vẫn còn chưa hiểu Đội tuyển thi đấu tỉnh và huấn luyện tỉnh có gì khác nhau?”

“Nói một cách đơn giản là, được huấn luyện ở trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh chưa phải là đội viên chính thức, chỉ khi thi đấu trên toàn quốc lấy được vị trí ba người đầu tiên thì mới có tư cách trở thành đội viên chính thức của đội tuyển tỉnh. Sau đó chế độ ăn ngủ và bồi dưỡng sẽ tốt hơn rất nhiều, còn có tiền nữa.”

“Thật sao?” Tĩnh Thủy suy nghĩ không biết đã bay đến chỗ nào. Có lẽ là suy nghĩ xem có thể lấy được bao nhiêu tiền.

“Tỉnh lại đi, con nhóc này, được vào huấn luyện ở trung tâm tỉnh rồi hãy tính.” Dư Đông chọc chọc ót cô, bảo cô bớt ảo tưởng.

“Được rồi.” Tĩnh Thủy xoa xoa đầu, lại nghĩ tới cái gì, đánh bạo hỏi Dư Đông, “Anh ơi, trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh, có đội viên bằng tuổi em không?”

“Có thì cũng có, chỉ là… số lượng chỉ trên một bàn tay là có thể đếm hết.” Dư Đông do dự thật lâu, mới đem nửa câu sau bổ sung hoàn chỉnh.

Hiện thực luôn tàn khốc hơn so với tưởng tượng rất nhiều hắn cần phải để Tĩnh Thủy biết rõ đạo lý này.

“Sao mọi người đều chỉ ngồi hết vậy, không ăn chút trái cây sao?” Triệu Thục Phân bưng tới một mâm táo và táo đông, khiến cho cái bàn đã chen chúc càng trở nên chật chội.

Đúng rồi vất vả lắm mới có thể tụ tập ở bên nhau đừng nói những chuyện quá mức trầm trọng.

“Đúng rồi Tĩnh Thủy…” Dư Đông trong bụng lộc cộc lộc cộc ý nghĩ xấu quay cuồng, lén lút chờ Triệu Thục Phân vào phòng bếp, mới hạ giọng nói với Tĩnh Thủy, “Năm nay tiền mừng tuổi em phải cất giữ cho kỹ, dùng để mua một cặp điện thoại mini nhé.”

“Nhưng mà… tiền mừng tuổi của em năm nào cũng là mẹ giữ giúp.” Tĩnh Thủy khó xử nói.

“Ngốc, mẹ em sớm đã tiêu hết tiền mừng tuổi của em rồi.” Dư Đông đỡ trán, sao Tĩnh Thủy trong chuyện này lại ngốc nghếch như một tên đầu gỗ vậy?

“Không thể nào.”

“Mẹ anh chính là như vậy đó. Năm nào cũng cưỡng bức anh nộp tiền mừng tuổi lên, kết quả em đoán xem? Cầm đi đầu tư cổ phiếu.” Lúc nói ra những lời này, Dư Đông chột dạ nhìn về hướng phòng bếp, xác định Triệu Thục Phân đang bận xào rau, không rảnh nghe lén mới yên tâm trở lại.

“Đó là cậu thôi, ba mẹ tớ đã sớm đồng ý mua điện thoại mini cho tớ rồi.” Diêu Khải Hiên nhìn như không chút để ý, trên thực tế giữa mày cũng ẩn giấu vài phần khoe khoang.

Dư Đông thật muốn xông lên bóp chết hắn, nhưng lại nghĩ nam tử hán đại trượng phu, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, liền khoan dung buông tha hắn, tiếp tục cùng Tĩnh Thủy thương lượng kế hoạch của mình: “Lúc người lớn cho em tiền lì xì, thì em phải bỏ ngay vào trong túi, đừng để mẹ em phát hiện, lỡ như bà ấy có phát hiện, thì em cứ nghĩ cách kéo dài thời gian, sau đó rút ra vài tờ trong bao lì xì, cất giấu lại chờ đến mùng 2 tết, chúng ta đi mua điện thoại.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Cuối cùng thì em có muốn bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh không?”

“Muốn.” Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh là một sự quyến rũ quá lớn, tình cảm cuối cùng cũng chiến thắng lý trí.