Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 25



Dư Đông càng đẩy nhanh tốc độ, khoảng cách chênh lệch bé nhỏ sắp không còn nữa, hơn nữa còn có xu thế vượt qua.

“Chỉ đấu loại mà đã dùng hết sức như vậy, có phải là không tốt không?” Tĩnh Thủy nhíu nhíu mày, ai cũng biết đấu loại là phải bảo tồn thể lực, theo lý thuyết với thành tích của anh trai muốn tiến vào trận chung kết là không thành vấn đề, vì sao lại giải quyết liệt như vậy với Từ Minh Triết?

“Em không hiểu đâu.” Diêu Khải Hiên cười, cậu ta cảm thấy Tĩnh Thủy vẫn là quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng đều chưa hiểu, “Cậu ấy chính là muốn đua một lần, chỉ cần thắng được Từ Minh Triết thì cho dù là đấu loại cũng được.”

Từ Minh Triết cũng ý thức được nguy cơ sau lưng, cho nên không giữ sức nữa, cánh tay quạt nước nhanh hơn một lần nữa kéo giãn khoảng cách ra nửa thân người.

Tất cả mọi cảm xúc của Dư Đông đều bị Từ Minh Triết kích thích lên cao độ, hắn đánh chân nhanh hơn, bọt nước vẩy ra, một lần nữa thu nhỏ chênh lệch lại còn một cái đầu.

Khán giả cũng có chút giật mình, bọn họ không ngờ rằng một đội viên của trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh mà có thể bám đuổi gắt gao với vận động viên đội tuyển quốc gia Từ Minh Triết đến như vậy, khiến cho Từ Minh Triết không có cách nào khác đành phải dùng hết sức lực. Vốn cho rằng các lượt thi đấu loại không có gì để xem, bây giờ coi ra có rất nhiều tuyển thủ thú vị.

Tĩnh Thủy cũng đứng thẳng lên, nín thở tập trung tinh thần, nhìn hai người thi đấu trong 100m cuối cùng.

Dư Đông dẫn đầu đánh chân, bọt nước dưới chân tùy ý bay múa, bám sát Từ Minh Triết, dường như ngang hàng với cậu ta.

Nhìn Dư Đông khí thế rào rạt như vậy, Từ Minh Triết đành phải đánh chân mạnh hơn, hai người vừa lúc mặt đối mặt, song phương giao chiến, không ai nhường ai.

Nhưng Từ Minh Triết dù sao cũng là vận động viên đội tuyển quốc gia, làm sao có thể để cho Dư Đông thắng, ở 50m cuối cùng, hai đùi cậu ta như hai cái mô tơ vận chuyển với tốc độ cực cao, trên dưới đong đưa, khoảng cách lại một lần nữa được mở rộng ra từng chút một.

Dư Đông đối kháng với Từ Minh Triết từ đầu đến giờ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, trong 50 mét cuối cùng này thì lực bất tòng tâm, nhưng nghĩ đến khả năng trận chung kết cũng không đuổi kịp Từ Minh Triết, hắn trở nên hết sức quyết tâm, trong mấy mét cuối cùng quyết định không ngoi lên hít thở, chỉ sử dụng một hơi bơi đến chung cuộc.

Lượng không khí trong phổi rất nhanh không còn dư lại chút gì, thân thể không ngừng đưa ra tín hiệu cảnh cáo, Dư Đông cảm thấy mình sắp trở thành một người chết đuối, sắp chìm vào đáy nước nhưng hắn vẫn cố chấp chống chọi.

Chỉ còn một mét cuối cùng! Dư Đông sau khi làm động tác tay rẽ nước của bơi tự do, thì bàn tay cũng vừa vặn chạm vào thành hồ.

Hắn không còn một chút sức lực nào, nhưng việc đầu tiên vẫn là ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn ghi lại thành tích.

Xếp thứ nhất, Từ Minh Triết 3 phút 59 giây 1.

Xếp thứ hai, Dư Đông 4 phút 01 giây 28

Sao lại là như vậy.

Dư Đông mềm như bông ngã vào trên máng nước, bơi lên trên bờ.

Sau khi lên bờ hắn đang chuẩn bị về phòng thay quần áo, khi bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có người khều mình.

Dư Đông có chút không vui quay đầu lại, vừa lúc thấy Từ Minh Triết, chỉ thấy cậu ta giật giật miệng, nói: “Trận chung kết tiếp tục cố gắng, chờ biểu hiện của cậu.”

Từ trong ánh mắt của cậu ta, Dư Đông vẫn có thể đọc được sự thành ý, cười khổ nói: “Được.”

Lúc về đến khu vực tập trung, Dư Đông bị huấn luyện viên Hạ mắng cho một trận nên thân: “Trong đầu nuôi cá đúng không? Những gì lúc trước tôi nói đều không nghe lọt à? Phân cao thấp với Từ Minh Triết làm gì? Bây giờ quay về chỉ được nghỉ ngơi trong một lát, để tôi xem buổi chiều cậu còn có sức thi đấu hay không.”

Dư Đông tuy ngoài mặt cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn chịu phạt, nhưng Tĩnh Thủy vẫn bắt gặp Dư Đông lúc huấn luyện viên Hạ không chú ý trộm le lưỡi một cái.

Sau khi huấn luyện viên Hạ mắng thỏa mãn xong, bất đắc dĩ thở dài, ngồi trở lại chỗ cũ.

Dư Đông ngồi dựa lưng lên ghế, hai mắt nhắm lại, tất cả những mệt mỏi trong thân thể đều trôi ra ngoài, trói chặt hắn lại.

Hắn cảm thấy có nước mũi chảy ra, nghĩ rằng do mình mặc quần áo mỏng manh, nhưng vừa mở mắt ra thì thấy không phải là nước mũi, là máu!

Triệu Nham bên cạnh hoảng loạn hô lên: “Có ai có khăn giấy không?”

Trong lúc mọi người đều cuống cuồng tìm trong balô của mình xem có khăn giấy hoặc giấy ăn gì không thì Lưu Tư Dư đã nhảy vọt ra nắm lấy mũi hắn rồi ra lệnh: “Không được ngẩng đầu, phải cúi đầu xuống.”

Dư Đông vì cô ta nắm mũi thật chặt, đành phải nghe theo lời cô ta nói mà làm.

Những người trong đội đều không ai ngờ rằng Lưu Tư Dư lại phản ứng nhanh như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ra.

Lưu Tư Dư nhìn ánh mắt khác thường của bọn họ, giận sôi máu: “Đây là kiến thức phổ thông, dùng tay nắm chặt mũi, máu sẽ ngừng lại nhanh chóng, mọi người không đọc được trong sách sao?”

Ra vẻ với người bên cạnh xong, lúc quay lại đối mặt với Dư Đông, Lưu Tư Dư giọng điệu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Sư huynh anh có ổn không? Có nặng lắm không?”

“Không sao, có thể là do thời tiết, cộng với mệt mỏi quá độ.” Dư Đông vươn ngón trỏ và ngón cái tự nắm lấy mũi, “Cảm ơn em đã quan tâm. Bây giờ em có thể buông tay ra rồi.”

Lưu Tư Dư buông tay ngay tức khắc: “Thật ngại quá, vừa rồi là em sốt ruột.”

Đám người xem náo nhiệt cuối cùng cũng tản đi, Tĩnh Thủy đưa ra một tờ khăn giấy, ý bảo Dư Đông lau vết máu trên người.

Trước giờ cô chưa từng thấy Lưu Tư Dư đột nhiên khác thường như vậy, chuyện này cuối cùng là sao?

“Tĩnh Thủy, em có sao không? Anh đã không sao rồi.” Dư Đông nói chuyện ồm ồm, giống như đang ngậm một họng nước lớn.

“Không có việc gì thì tốt.” Tĩnh Thủy thoải mái cười cười, “Sư huynh yên tâm đi, em sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng thi đấu đâu.”

Cho dù lúc trước đã hứa với cô nhưng khi Tĩnh Thủy gọi một tiếng sư huynh, Dư Đông vẫn có cảm giác khó chịu không quen trong lòng.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng cười vui nói với cô: “Cố lên.”

Tĩnh Thủy gật gật đầu, phủ thêm quần áo, đi về chỗ điểm danh.

200m bơi ếch cạnh tranh rất kịch liệt, tổng cộng có bảy lượt thi, Tĩnh Thủy không hiểu sao, liếc mắt một cái đã nhận ra Lục Nhiễm, cô ta cắt tóc ngắn như con trai, tóc mái rẽ lệch về một bên, vóc dáng rất cao, trong mắt có sự chững chạc và lứa tuổi này không có.

Chỉ cần cô ta đứng trong một đám người là có thể cảm thấy được cô ta không giống với những người khác. Tĩnh Thủy có một dự cảm, cuộc thi đấu lần này sẽ là sân khấu để Lục Nhiễm tỏa sáng rực rỡ.

Lượt thi đấu của Tĩnh Thủy là lượt thi đấu đầu tiên, nếu nói về thứ tự thì không phải là rất tốt, nhưng vì danh sách thi bán kết, cho nên tất cả những điều kiện khác đều không thể xem trọng được quá nhiều, cô cần phải tranh thủ một chút.

Vốc một chút nước, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ập vào trước mặt, khiến tâm trạng cô thả lỏng hơn một chút. Vốn dĩ chiến thuật của cô là giai đoạn đầu theo sát phần lớn các tuyển thủ, sau đó mới tăng tốc lên, nhưng không biết có phải là vì thi đấu trên toàn quốc hay không, mà ngay từ đầu mọi người đã bơi rất tích cực, có mấy tuyển thủ đã lao lên phía trước dẫn đầu.

Tĩnh Thủy không còn cách nào khác, vì không để bị bỏ quá xa cô đành phải tăng tốc nhanh hơn, bảo vệ vị trí ở giữa đoàn đua, ổn định vững vàng trong một lát, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp lao tới.

Dần dần có tuyển thủ thể lực không đủ, ưu thế dẫn đầu bị yếu đi cho nên rơi lại phía sau, như vậy Tĩnh Thủy liền vươn lên vị trí thứ ba.

Phải nhanh chóng lao tới, nếu không sẽ không còn kịp nữa. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo, đầu đột nhiên chui vào nước, sao đó giống như con rắn phồng mang, dần dần thu nhỏ khoảng cách với người xếp thứ hai lại chỉ còn trong gang tấc.

Tiếng vỗ tay trong phòng chờ vang lên càng khiến cho trận chiến đấu này trở nên quyết liệt và máu lửa, Tĩnh Thủy như có thêm một tiếng trống kích động tinh thần, lại lặn xuống nước trôi một khoảng cách, lúc ngoi lên trên mặt nước một lần nữa thì đã ngang hàng với người xếp thứ nhì. Cô càng lúc càng tin tưởng, cánh tay trong nước bắt đầu rẽ sóng, sóng nước bị khuấy động trở thành một cơn lốc xoáy không ngừng cọ lên gương mặt cô.

Cô thích loại cảm giác thi đấu như vậy, cấp độ càng cao thì ngược lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của mình.

Đáng tiếc Tĩnh Thủy vượt qua người thứ hai thì chỉ còn 25m, cho dù dốc hết sức lực đuổi theo thì cũng không thể bắt kịp được với tốc độ của người ở vị trí thứ nhất, cô đành phải chấp nhận vị trí thứ hai lượt bơi.

Lục Nhiễm ra sân ở lượt thi đấu cuối cùng, lấy thế như chẻ tre, vô cùng nhẹ nhàng chiếm được hạng nhất lượt thi đấu, cũng lấy tổng thành tích là hạng nhất tiến vào trận chung kết.

Tĩnh Thủy bơi ở lượt thi đấu mà các tuyển thủ đều có thành tích không cao, cho nên cô và Vương Y Lam cũng phải khó khăn lắm mới vào được vòng bán kết.

Sau khi kết thúc vòng loại 200m bơi ếch thì chính là vòng loại của bơi tiếp sức. Lúc Tĩnh Thủy trở lại khán đài, Lưu Tư Dư đang chuẩn bị xuất phát, chỉ là cô ta cứ nhấp môi cho thấy sự khẩn trương của mình.

Cô ta do do dự dự mở miệng hỏi Dư Đông: “Sư huynh, em có cần phải chú ý những điểm gì không?”

“Yên tâm, không cần nghĩ gì cả, về phương diện kỹ thuật mà nói thì anh thấy bọt nước của em hơi lớn, chú ý không chế biên độ đánh chân là được.”

“Cảm ơn sư huynh.” Lưu Tư Dư gương mặt vốn đang căng thẳng trong nháy mắt giãn ra, khóe miệng cũng cong cong thành hình trăng bán nguyệt.

Thành phố X dù sao cũng là một thành phố lớn về bơi lội, dưới thực lực của các các nhân tài vốn có, chỉ với 3 lượt đổi người đã dẫn đầu cách đội xếp thứ hai một nửa thân người.

Cho dù đã có ưu thế dẫn đầu, Lưu Tư Dư vẫn biểu hiện ra trạng thái thi đấu tốt nhất, theo mỗi lần cô ta trồi lên mặt nước thì mô tơ dưới chân cũng lập tức khởi động, kéo sự chênh lệch ra một bước lớn hơn. Bên kia đội thứ hai, đối thủ cũng đang nỗ lực thu hẹp khoảng cách, nhưng so với Lưu Tư Dư, thì cô bé kia y như bất động.

Cuối cùng ở nội dung 4×100 bơi tự do tiếp sức, đội Lưu Tư Dư lấy thành tích cao nhất tiến vào trận chung kết.

Đang lúc mọi người đắm chìm trong vui sướng được mùa thì các trận thi đấu phía sau đã làm mọi người bừng tỉnh lại.

Sự tiến bộ của Từ Minh Triết trong một năm này có thể dùng từ “khủng bố” để hình dung. Trong trận chung kết, sau khi hắn dốc hết toàn lực thì đã kéo ra một khoảng cách so với Dư Đông là một nửa thân người, mặc cho Dư Đông bơi tới toàn thân nhũn ra cũng không thể rút ngắn thêm được chút nào, còn Triệu Nham, theo sau kém Dư Đông một cái đầu đạt được hạng ba.

Nếu nói Dư Đông bại bởi Từ Minh Triết cũng coi như bình thường thì trạng thái của Diêu Khải Hiên mới làm người khác cùng bất ngờ, cậu ta lần này đặc biệt đánh mất phong độ, hai lần thi đấu đều là hạng tư, còn kém hơn cả so với thi đấu toàn tỉnh.

Vương Y Lam tuy vào được trận chung kết, nhưng chỉ lấy được thành tích đứng thứ bảy coi như kết thúc.

Còn Tĩnh Thủy và Nhan Hòa là xuất sắc nhất trong đám người mới, cũng đều bị loại ở vòng bán kết, chỉ có nội dung tiếp sức là kéo lại được một chút mặt mũi, lấy được hạng nhất toàn đoàn.

Sau khi thi đấu kết thúc, toàn đội đều chìm đắm trong cảm giác thất bại nặng nề một thời gian dài, cho dù huấn luyện viên Hạ luôn lấy các loại đạo lý lớn cũ kỹ như “Thất bại là mẹ thành công”, “ Tổng kết được kinh nghiệm từ trong sai lầm” để an ủi mọi người, nhưng các đội viên đều giống như có công năng miễn dịch, cho dù huấn luyện viên có nói rách môi, cũng không thấy ai cười nổi một cái.

Tĩnh Thủy không than một tiếng đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về khách sạn, nằm đến trời đất u ám bỗng nhiên thấy Dư Đông cúi đầu đi về phía cô, nói như khẩn cầu: “Có thể cùng anh ra ngoài một lát không? Hoặc là có thể gọi Khải Hiên đi chung cũng được.”