Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 28



“Tớ đến trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh này sớm hơn cậu một năm, lại còn cùng với Dư Đông sư huynh thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên là tốt rồi.” Lưu Tư Dư cảm thấy không thể hiểu được, duỗi tay muốn đẩy hắn ra, không ngờ Xuyên Hải giống như một bức tường, cho dù đẩy thế nào thì cũng lù lù bất động.

“Vậy cậu có thích anh ta không?” Xuyên Hải không cho cô ta đi.

Lưu Tư Dư cũng hết sức tức tối: “Thích thì sao hả?”

Xuyên Hải lảo đảo một chút, lui về sau một bước, đã quên ngăn Lưu Tư Dư lại, mặc cho cô ta đột phá phòng tuyến của mình.

Cái váy tươi đẹp đỏ rực trong đêm đặc biệt chói mắt.

Nhan Hòa run run rẩy rẩy đi qua: “Đừng… đừng buồn mà.”

“Không cần cậu lo!” Xuyên Hải phục hồi tinh thần lại, trút mọi bực tức lên người Nhan Hòa, đột nhiên chạy thật nhanh về hướng ngược lại rồi biến mất trong bóng đêm.

Nhan Hòa hoảng hốt còn chưa kịp định thần, tay vẫn còn run, Tĩnh Thủy mất sức lực thật lớn mới khiến cô ấy ổn định cảm xúc lại, sau đó hai người im lặng về ký túc xá.

Lưu Tư Dư đối với bọn họ xa cách, thấy cô ta không muốn nói chuyện này, Tĩnh Thủy cũng chỉ đành từ bỏ.

Sau khi trải qua sự kiện không thoải mái như vậy, Xuyên Hải đã một tuần không nói với Lưu Tư Dư một câu nào, nhưng Lưu Tư Dư cũng không hề thỏa hiệp, cô ta cho rằng mình không làm gì sai, hai người cứ như vậy giằng co không ai nhường ai.

Diêu Khải Hiên phát hiện chuyện bất thường, cho nên hỏi thăm Tĩnh Thủy. Tĩnh Thủy đương nhiên không thể nói chuyện Lưu Tư Dư thích Dư Đông với cậu ta, chỉ có thể lấy cớ rằng Xuyên Hải tâm trạng không tốt, lừa gạt cho qua chuyện.

Diêu Khải Hiên cũng nhìn ra được có một số việc không thể nói, bởi vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là qua một đoạn thời gian sau lại nói với Tĩnh Thủy, cuối tuần này có nguyệt thực, muốn hẹn mọi người cùng đi xem.

Xuyên Hải vốn không muốn tới, nhưng nghe lời khuyên bảo, vẫn rầm rì đồng ý.

Cuối tuần chỉ cần huấn luyện nửa ngày, bởi vậy chiều thứ bảy mọi người ngồi xe đến ngoại thành, thuê lều trại túi ngủ, chuẩn bị cắm trại trên núi.

Ngọn núi này mới khai phá không lâu, thềm đá gập ghềnh, bốn phía thỉnh thoảng còn có nhánh cây vươn tới, thật không dễ đi. Dư Đông đi trước mở đường, Triệu Nham cản phía sau, đoàn người lấy tốc độ cực chậm tiến về phía trước.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, tiếng tru tréo như heo chọc tiết của Xuyên Hải khiến mọi người dừng bước.

Dư Đông vội vàng quay trở lại xem tình huống, thấy trên cánh tay Xuyên Hải có một vệt đỏ đáng sợ, máu đỏ sẫm đang từ miệng vết thương cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Dư Đông gặp khó khăn, liền trưng cầu ý kiến của Diêu Khải Hiên, “Có cần xuống núi không?”

“Không cần, em có mang theo băng gạc và thuốc đỏ, vốn dĩ chỉ là để phòng ngừa chuyện không may, không ngờ thật sự có thể dùng đến.” Lưu Tư Dư lên tiếng.

Mọi người tìm ghế đá ngồi xuống, có chút hoài nghi nhìn Lưu Tư Dư giúp Xuyên Hải xử lý cấp cứu. Đầu tiên là rửa sạch miệng vết thương, sau đó dùng thuốc nước sát trùng, thuốc chạm vào da, Xuyên Hải đã không màng hình tượng kêu ré lên: “Nhẹ một chút, đau muốn chết.”

“Đừng lộn xộn, nếu không muốn bị nhiễm trùng thì phải ráng chịu một chút.” Lưu Tư Dư không lưu tình chút nào, tỉ mỉ xử lý hết toàn bộ bề mặt vết thương, cho đến khi gương mặt của Xuyên Hải cũng vặn vẹo hết cả lại, cuối cùng thì dùng băng gạc băng bó vết thương lại, thao tác vô cùng thành thạo từ đầu đến cuối, giống như là đã làm rất nhiều lần.

“Tư Dư, nếu em không làm vận động viên bơi lội thì có thể đi làm bác sĩ đó.” Diêu Khải Hiên tấm tắc khen cô ta.

Một loại thái độ khó có thể diễn tả bằng lời chợt lóe lên trên gương mặt của Lưu Tư Dư Nhưng ngay sau đó, cô ta khôi phục lại bình thường: “Không có gì ghê gớm cả, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Khuôn mặt Xuyên Hải vì bị đau mà biến hình bây giờ đã trở lại bình thường, cậu ta nâng cánh tay lên xuống, nhìn chằm chằm băng gạc, trên mặt lại chút tươi cười nhợt nhạt.

“Ngẩn người làm gì vậy, đi mau.” Dư Đông vỗ cậu ta một cái.

Xuyên Hải vội vàng bỏ tay xuống rồi đi theo đội ngũ.

Lúc đến đỉnh núi thì trời đã chạng vạng, chung quanh cũng đã có vài khu lều trại được dựng lên, Triệu Nham và Nhan Hòa dứt khoát đi nhặt củi, chuẩn bị đốt lửa trại, còn việc dựng lều trại yêu cầu độ khó cao thì để lại cho Dư Đông và Diêu Khải Hiên.

Thật ra Dư Đông căn bản là làm trở ngại chứ không giúp được gì, hắn làm vài lần cũng không thể dựng được khung xương, trên cơ bản tất cả đều là Diêu Khải Hiên một mình hoàn thành.

Triệu Nham và Nhan Hòa tìm được các nhánh cây không đều nhau, sắp xếp lại rồi dùng bật lửa đốt lên. Ngọn lửa ấm màu cam liếm lên bầu trời đêm chiếu sáng những khuôn mặt ở đây trở nên rạng rỡ.

Mọi người lấy lương khô mà mình mang theo ra, ngoại trừ thực phẩm là thức ăn nhanh, còn có khoai lang đỏ, lần này Xuyên Hải có tính tự giác rất lớn, chủ động khảy lửa than để nướng.

Tĩnh Thủy trải túi ngủ của mình trên mặt đất, nằm lên, nhìn bầu trời đêm đen nhánh, vừa xoay đầu, đã phát hiện Dư Đông cũng đang nằm xuống bên cạnh mình, những người khác thấy bọn họ nhàn nhã như vậy, liên tiếp noi theo, chỉ một lát sau, trên mặt đất đã phủ kín các túi ngủ nghiêng lệch.

Buổi ban đêm nơi rừng núi hoang vu thật yên tĩnh, không nghe thấy tiếng vọng gì, gió thổi qua gương mặt bọn họ, mang theo cái lạnh se se.

Thật tốt quá, hiếm khi lại được thả lỏng như vậy.

Những cảnh tượng tốt đẹp này rất nhanh đã bị Xuyên Hải làm tan vỡ, cậu ta cầm hai nhánh cây kẹp củ khoai đã nướng, còn chưa biết trời cao đất rộng đã dùng tay chạm vào chúng, bị nóng đến nhe răng trợn mắt, vội vàng buông tay, khiến củ khoai đỏ lăn ra xa mấy mét.

Cậu ta khó khăn chạy theo, cho đến khi nó nguội bớt thì mới nhặt lên được, ân cần đưa tới trước mặt Lưu Tư Dư: “Nếm thử xem.”

Dư Đông liên tục ho khan: “Các sư huynh cậu còn ở đây này.”

Xuyên Hải lại cất bước chạy đi, tiếp tục khảy lửa nướng khoai.

Tĩnh Thủy dần dần cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái: “Em sợ là em không chờ được đến khi có nguyệt thực.”

“Đừng vậy mà.” Dư Đông có chút sốt ruột, “Để anh kể chuyện cho em nghe, em còn nhớ lúc em còn nhỏ có một lần anh mua siro đá bào không? Kết quả là vì chạy vội vàng cho nên đều làm rơi mất, thời tiết lại rất nóng, cho nên rất nhanh đã hóa thành một bãi nước. Em khóc rất lâu, anh không có cách nào đành phải cho em cắn anh một cái.”

Lưu Tư Dư ở bên cạnh nghe vậy thì cười cười: “Thì ra Tĩnh Thủy lúc nhỏ là như vậy.”

“Ôi, đúng vậy, khi còn nhỏ rất đáng yêu.” Dư Đông chỉ nói nửa câu đầu, lúc Tĩnh Thủy còn đang chờ hắn nói luôn nữa câu sau, thì hắn đã gối tay ra sau đầu, bắt đầu ngắm sao đêm.

Tĩnh Thủy Nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng nghiêng của hắn hồi lâu, cậu thiếu niên này ngày thường như ánh mặt trời chói lọi, bây giờ trở nên u buồn lại thâm trầm, bất quá ở trong mắt cô, anh Dư Đông lúc nào cũng đẹp.

Lúc đang nhìn đến mê mẩn thì ánh mắt của cô vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lưu Tư Dư, hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời quay mặt đi.

Bóng đêm càng ngày càng âm u, Triệu Nham là người đầu tiên chú ý tới ánh trăng tròn như cái bánh bây giờ đã thiếu mất một góc, hưng phấn chỉ cho mọi người xem: “Nhìn kìa.”

Mọi người giống như đã thương lượng trước, bật một cái ngồi dậy.

Mặt trăng là bắt đầu thiếu ở góc dưới bên phải, rồi từng chút từng chút tiến lên, mặt trăng đang tròn vành vạnh biến thành một nửa, cuối cùng là hoàn toàn không nhìn thấy, bầu trời tối đen, nếu không biết thì còn tưởng rằng có thứ gì đó đã nuốt mất ánh trăng.

“Thiên cẩu ăn mất ánh trăng rồi.” Xuyên Hải kêu lên, còn giả tiếng sói tru lên tạo thành một bầu không khí kinh dị, có mấy đứa nhỏ đã bị dọa đến khóc oa oa lên, cha mẹ bọn chúng tức giận đến nỗi muốn ngay lập tức làm thịt hắn.

Diêu Khải Hiên vội vàng cứu chữa: “Đừng khóc đừng khóc, thiên cẩu lát nữa sẽ lại nhổ mặt trăng ra ngay.”

Bóng tối chỉ tồn tại vài phút, sau đó ánh trăng bắt đầu ló dạng rồi từ từ hiện ra dần dần trở nên mượt mà tròn vành vạnh, chẳng mấy chốc ánh sáng bàng bạc lại rải đầy trên đỉnh núi.

Tĩnh Thủy bỗng nhiên hy vọng trời có thể không cần sáng. Nếu thời khắc này vẫn tồn tại vĩnh hằng thì quả thật rất tốt.

Nhưng mặt trời vẫn mọc và một ngày mới cuối cùng cũng phải tới. Mọi người ngủ cho đến khi mặt trời đã lên cao thì mới thức dậy dọn dẹp chuẩn bị ra về.

Sau khi trở về là lịch học và huấn luyện dồn dập, Diêu Khải Hiên sau khi quyết định chọn bơi tự do làm hạng mục thi đấu phụ, thì nhiệm vụ càng quan trọng hơn, áp lực cũng lớn hơn. Mỗi ngày đều phải huấn luyện cho đến khi câu lạc bộ đóng cửa thì mới trở về.

Cậu ta là đội viên khá lớn tuổi ở câu lạc bộ thể thao Tỉnh, nếu thật sự không thể tiến vào đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp Tỉnh thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Tĩnh Thủy cũng không dám lơi lỏng, lấy Diêu Khải Hiên làm chuẩn, cô chỉ muốn làm hết mọi khả năng có thể rút ngắn thời gian ở trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh tiến lên đội tuyển chuyên nghiệp, nhanh chóng có thể gặp lại anh Dư Đông.

Thi đấu tuyển chọn cuối cùng cũng đến, Tĩnh Thủy, Diêu Khải Hiên, Nhan Hòa, Vương Y Lam đều không có gì bất ngờ xảy ra giành được tư cách dự thi bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc. Chỉ có Lưu Tư Dư là bị loại một cách đầy bất ngờ, ngay cả bơi tiếp sức cũng không đủ tiêu chuẩn.

Ngày thường nhìn Lưu Tư Dư không vừa mắt, Vương Y Lam âm thầm châm chọc mỉa mai cô ta, Lưu Tư Dư cũng không thèm trả lời, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập sự ngạo mạn và không cam tâm.

Tĩnh Thủy thật sự không hiểu Lưu Tư Dư rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao phong độ lại bị giảm sút đến như thế? Nhưng lúc hỏi thì một chữ cô ta cũng không chịu nói.

Trước khi xuất phát một ngày, Tĩnh Thủy vẫn còn tiết học ở trường, tiết tự học chính là số học, cô bỗng nhiên cảm thấy bụng có chút khó chịu, nhưng lại không giống cảm giác bị tiêu chảy, đang rối rắm không biết có nên đến WC không thì cái quần bông màu lam đã bị nhiễm máu đỏ thẫm.

Cô hoàn toàn bị dọa đến bàng hoàng, ngồi yên trên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ người khác nhìn thấy manh mối gì.

Không phải là mắc phải bệnh kỳ lạ gì rồi chứ?

Tiếng chuông tan học vang lên, đám trẻ vui vẻ chạy ra khỏi phòng học, rất nhanh chỉ còn lại mấy học sinh trực nhật.

Tĩnh Thủy lúc đầu muốn gọi điện thoại cho Nhan Hòa xin giúp đỡ, nhưng nhớ tới hôm nay, ba mẹ cô ấy đến thăm, đã đón cô ấy đi từ sớm rồi, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua.

Lúc các học sinh trực nhật quét đến chỗ bàn của cô, Tĩnh Thủy trán chảy mồ hôi, tìm một lý do sứt sẹo: “Anh tớ hôm nay đến đón tớ, tớ muốn ở phòng học chờ anh ấy.”

Vừa nói là đã thấy một cái lý do vô căn cứ nhưng cũng không ai thèm để ý. Sau khi học sinh trực nhật quét dọn xong xuôi, chỉ dặn dò cô khi về phải đóng cửa sổ cửa chính cho kỹ lưỡng.

Phòng học bây giờ chỉ còn lại một mình Tĩnh Thủy, cô cùng đường, đành phải gửi tin nhắn cho Dư Đông: “Em ở trường học, trong người không ổn.”

Dư Đông vừa tan học nhìn thấy tin nhắn này, lập tức chạy như điên đến trường Tĩnh Thủy, đã hơn 5 giờ, các tòa nhà lớn đều đã tắt đèn. Dư Đông sau khi lần mò tìm được phòng học, liếc mắt một cái liền thấy cô bé run bần bật trong bóng đêm.

“Chỗ nào không ổn vậy?” Hắn quan tâm hỏi.

Tĩnh Thủy vẻ mặt đưa đám, đứng dậy: “Anh ơi, có phải em sắp chết rồi không?”

Dư Đông sau khi nhìn thấy vết máu lập tức liền hiểu ra, muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói: “Đây là giai đoạn mà bất cứ cô gái nào cũng phải trải qua, không cần sợ hãi, chuyện này có nghĩa là em đã trưởng thành rồi.”

“Thật sao?” Tĩnh Thủy vô cùng hoài nghi.

“Anh đã lừa em bao giờ chưa? Được rồi, lau ghế cho sạch sẽ, anh cho em mượn áo khoác, che lại một chút, rồi chúng ta về.”Dư Đông cởi áo khoác buộc lên eo Tĩnh Thủy, giúp cô lau dọn sự lộn xộn trên ghế ngồi.

“Phải rồi, em có đau bụng không?” Trên đường trở về, Dư Đông lại nghĩ tới chuyện này.

Tĩnh Thủy lắc đầu: “Không quá đau.”

“Vậy là tốt rồi, chắc là không ảnh hưởng thi đấu, dùng băng vệ sinh dạng ống là được, trên cơ bản mỗi vận động viên nữ đều gặp phải vấn đề này trong lúc thi đấu một lần nào đó trong đời, chỉ có cách thích ứng với nó, những việc cụ thể hơn thì em có thể hỏi dì Lý, anh chỉ biết bao nhiêu đó thôi.”

“Dạ.” Tĩnh Thủy vốn dĩ đang hết sức bất an, đột nhiên bình tĩnh trở lại, cô phát hiện chỉ cần có anh Dư Đông ở bên cạnh, thì sẽ có một loại cảm giác hết sức an toàn.

Đèn đường kéo cái bóng hai người ra thật dài, vô cùng nổi bật dưới ánh sáng trắng, hình thành một bức tranh cắt bóng dịu dàng.