Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 32



“Vì sao lại không nói với cậu ấy chuyện Tư Dư sắp đi?” Chờ khi Xuyên Hải đi xa, Nhan Hòa mới đặt câu hỏi.

“Chưa gì đã gây rối đến mức như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn quấy rối lên đến tận ông trời hay sao?” Tĩnh Thủy thay Dư Đông trả lời.

“Ôi, anh còn đang hoài nghi thằng nhóc Xuyên Hải này có phải là đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi không?” Dư Đông bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ mới nhớ tới vẫn còn chưa ăn sáng, liền dẫn hai tiểu sư muội của mình đi về phía nhà ăn.

Khúc nhạc đệm nhỏ này rất nhanh đã đi qua, ai nấy đều không để trong lòng, bởi vì cái bọn họ càng để ý hơn chính là cuộc chiến không có thuốc súng của Lưu Tư Dư và ba cô ta.

Cái gì đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, mấy ngày sau, liền có người của trung tâm huấn luyện đến kể với bọn họ Lưu Tư Dư và ba cô ta gây gổ với nhau ở trong phòng của huấn luyện viên Hạ.

Đoàn người giống y như ăn trộm chạy đến đó, ở cách văn phòng của huấn luyện viên Hạ một khoảng thì liền ngừng lại duỗi cổ ra nhìn xem tình hình.

“Con đã nói qua rất nhiều lần con muốn về đi học lại, tương lai con sẽ là một bác sĩ.” Lưu Tư Dư biểu hiện cố chấp trước giờ chưa từng có.

Ba Lưu giận dữ đến mức không thể kiềm chế chỉ vào mũi Lưu Tư Dư nói: “Giỏi lắm, đây là con gái mà tôi dạy ra đây, thật là biết cho ba mặt mũi, dám cãi lời ba mình.”

Lưu Tư Dư cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo: “Giấc mộng mà bản thân mình không thực hiện được, bây giờ lại muốn áp đặt lên trên người con gái mình, ba không cảm thấy thật đáng buồn lắm hay sao?”

“Ba là vì muốn tốt cho con, cho dù không được vô địch thì cũng có thể thi học sinh năng khiếu, có thể được cộng điểm, càng có thể vào được trường học tốt. Cho dù vô dụng đi nữa thì sau này con cũng có thể trở thành một giáo viên dạy thể dục.”

“Nhưng đó không phải là cuộc sống mà con muốn.”

“Con có biết học y khó đến mức nào không? Chỉ với thành tích hiện tại của con có thể thi đậu được hay sao?”

“Không thử thì làm sao mà biết, 6 năm nữa ba cứ chờ mà xem đi.”

Ba Lưu còn muốn nói thêm gì đó thì liền cảm thấy một sự tức giận bị nghẹn ở lồng ngực, ông ấy sắc mặt đỏ bừng, đành phải căm giận ngồi xuống.

Huấn luyện viên Hạ dập tắt tàn thuốc trong tay ngồi xuống đối diện với ba Lưu, ánh mắt sắc bén: “Cá nhân tôi cho rằng với trạng thái hiện tại của Lưu Tư Dư nếu cứ tiếp tục huấn luyện thì cũng khó mà đạt được thành tích cao hơn, nếu cô bé đã có lựa chọn khác thì chúng ta vẫn nên tôn trọng.”

“Cách nói của anh tôi không thể đồng tình được, huấn luyện viên Hạ, coi như tôi cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng để cho con bé từ bỏ sự nghiệp thi đấu. Trạng thái của một con người đều có lúc tốt lúc xấu, hoàn toàn là bởi vì bản thân nó không tập trung, thật ra nó rất thông minh, chỉ cần nó nghiêm túc một chút thì thành tích chắc chắn sẽ tốt hơn. ”

Huấn luyện viên Hạ không đáp mà liếc mắt ra phía bên ngoài.

“Còn trốn trốn tránh tránh như vậy làm gì, các cô cậu có tin tôi sẽ nói chuyện với liên đoàn không?.”

Bọn họ đều đã lĩnh giáo sự lợi hại của huấn luyện viên Hạ cho nên đành phải ngoan ngoãn cúi đầu đứng thành một hàng chờ bị phạt.

Dư Đông lại ngẩng đầu lên dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Huấn luyện viên Hạ, em có thể nói chuyện với chú Lưu một chút không?”

Huấn luyện viên Hạ ngầm đồng ý.

“Chú Lưu, con biết chú rất thích bơi lội nhưng sau đó bởi vì bị chấn thương mà phải từ bỏ sự nghiệp thi đấu... đối với chú chính là một đả kích rất lớn, điều này con rất hiểu. Chỉ là Lưu Tư Dư cô bé cũng đã trưởng thành có suy nghĩ riêng của mình, chú nên nói chuyện rõ ràng với cô ấy, tôn trọng ý kiến của cô ấy một chút. ”

“Chuyện của gia đình chú, còn chưa tới phiên một thằng nhóc như con xen vào đâu.” Ba Lưu khóe miệng tràn ra lạnh nhạt.

“Chú Lưu, chú quá để ý đến vinh dự của một nhà vô địch, nó làm cho chú rất mệt mỏi. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện chỉ cần nghĩ thoáng thì được rồi, Tư Dư nếu như đi làm bác sĩ thì cũng có thể dựa vào chính nỗ lực của mình tạo ra thành tích, danh hiệu này cũng không khác biệt gì so với danh hiệu vô địch cả.” Không biết từ lúc nào Tĩnh Thủy cũng dũng cảm đứng bên cạnh Dư Đông nói.

Dư Đông kinh ngạc nhìn sườn mặt Tĩnh Thủy, hắn phát hiện không biết từ khi nào, khuôn mặt bé con tròn trĩnh đã không còn bầu bĩnh nữa, bây giờ đã có một cái cằm nhọn, sống mũi trong không trung đã vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt to tròn cũng đã sáng ngời có thần thái, tóc đã rất dài, có vài sợi buông xuống bên vai. Đúng rồi, Tĩnh Thủy đã trưởng thành, đã là một thiếu nữ.

Ba Lưu dường như có chút bị thuyết phục, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng chống đỡ: “Hôm nay nói đến đây thôi, ngày mai rồi nói tiếp.”

Mọi người cũng thấy hôm nay không có được kết quả gì nên đều chuẩn bị rời khỏi đó.

Lưu Tư Dư không màng khuyên can, đuổi theo mọi ngườ bỏ mặc tiếng gào thét của ba cô ta phía sau.

“Tư Dư, kế tiếp cậu có dự định làm gì chưa?” Sau khi đi ra được một khoảng cách, Tĩnh Thủy đã hỏi cô ta như thế.

“Còn có thể làm sao bây giờ? Kiên trì quyết định của mình, dù sao tớ cũng là con gái của ông ấy, ông ấy có thể làm gì tớ chứ?” Lưu Tư Dư lần này là kiên quyết phải đấu tranh đến cùng.

Thấy tư thế chín con trâu cũng không kéo lại được của cô ta, Tĩnh Thủy cũng không thể nói thêm được gì.

Vừa mới đi xa khỏi sảnh chính thì mọi người đã gặp phải Xuyên Hải, chỉ thấy cậu ta đứng dưới ánh mặt trời, hai mắt giận dữ trợn to lên, giống như là sắp phun ra lửa thiêu cháy toàn thân Lưu Tư Dư.

“Cậu sắp đi sao?” Cậu ta lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, tớ đã sớm không thuộc về nơi này.” Lưu Tư Dư dùng một giọng nói cũng lạnh băng y như vậy trả lời.

“Tớ không cho cậu đi!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Xuyên Hải bước ra một bước xông lên chụp lấy cổ tay Lưu Tư Dư.

“Xuyên Hải, cậu lại muốn gây rối gì đó? Có tin chúng tôi sẽ báo cho huấn luyện viên Hạ không!” Dư Đông cảm thấy thằng nhóc này gần đây giống như uống lộn thuốc, chuyện đánh nhau, hắn cũng đã nhẫn nhịn rồi, bây giờ lại đột nhiên trở nên vô lại như thế.

“Cậu đã luyện tập lâu như vậy, không lẽ bây giờ muốn từ bỏ sao? Cậu không thấy không cam tâm à?” Xuyên Hải hung tợn nhìn chằm chằm cô ta, nhất định phải bắt cô ta trả lời.

“Đúng là không cam tâm, nhưng nếu tớ cứ tiếp tục huấn luyện thì kết quả cũng sẽ chỉ là một thân thương tật mà còn không ra được thành tích gì, chậm trễ việc học, không thể thi được vào trường Y... như vậy thì tớ sẽ càng không cam tâm!”

Đây là lần đầu tiên Tĩnh Thủy thấy Lưu Tư Dư khóc. Trước giờ cô ta luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cho dù là có thi đấu bị thua thì cũng sẽ liều mạng chớp mắt, ngẩng cao đầu không để nước mắt rơi. Nhưng lúc này nước mắt đang theo gương mặt của cô ta chảy xuống cuồn cuộn không ngừng, Xuyên Hải vô cùng hoảng sợ, luống cuống tay chân muốn tìm khăn giấy, Lưu Tư Dư nhân cơ hội đó rút tay ra.

Chờ khi cảm xúc Lưu Tư Dư ổn định một chút, Xuyên Hải vẻ mặt hổ thẹn, nói: “Nếu cậu muốn đi thì tớ sẽ đi cùng với cậu.”

Âm lượng tuy không lớn nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được một cách rõ ràng, thực sự bị chấn động một phen.

“Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi phải không?” Lưu Tư Dư nín khóc mỉm cười.

“Thật mà.” Thấy Lưu Tư Dư không tin, Xuyên Hải vội vội vàng vàng giải thích, “Lúc trước tớ đến trung tâm huấn luyện thể thao thành phố cũng là bởi vì cậu, vốn dĩ tớ còn thi không đậu. Là ba tớ đã tìm được huấn luyện viên nhận tớ, bây giờ cậu phải đi, tớ ở lại chỗ này thì cũng không có ý nghĩa gì.”

“Thật là ngại quá, khiến cậu mất nhiều thời gian như vậy, cậu làm như vậy là không đáng đâu.” Biết được Xuyên Hải vì mình mà cam tâm chịu đựng cường độ huấn luyện cao của trung tâm huấn luyện thể thao, Lưu Tư Dư vẻ mặt càng thêm bối rối.

“Không, tớ cảm thấy đáng giá, bởi vì, bởi vì…” Xuyên Hải lắp bắp, ngập ngừng không nói được nửa câu sau, nhưng thực tế mọi người ở đây đều đã đoán được, câu tiếp theo đó cậu ta muốn nói gì.

“Bởi vì tớ thích cậu!” Xuyên Hải rốt cuộc cũng nói ra được những lời này. Vừa nói xong, vốn dĩ đàn chim sẻ đang kiếm ăn nhàn nhã trên mặt đất cũng bị chấn động vỗ cánh bay phành phạch lên bầu trời xanh.

Tuy rằng đã sớm đoán được Xuyên Hải có ý đối với mình nhưng nghe thấy chính miệng hắn nói ra một cách khí thế như vậy, Lưu Tư Dư vẫn cảm thấy rất chấn động. Nhưng sự bất ngờ và vui vẻ qua nhanh, lý trí lại một lần nữa chiếm cứ đầu óc cô ta: “Xuyên Hải, thực xin lỗi, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này.”

Xuyên Hải có lẽ đã sớm đoán được mình sẽ bị cự tuyệt liền bày ra một nụ cười tươi giống như không sao cả: “Không sao, trước hết phải giải quyết việc cậu rời khỏi trung tâm huấn luyện tỉnh đã.”

Mấy ngày tiếp theo, Lưu Tư Dư và ba cô ta triển khai một trận đánh không có tiếng động. Trong lúc ba cô ta đã vài lần tạo ra áp lực muốn cô ta thay đổi chủ ý thì Lưu Tư Dư biểu hiện một quyết tâm kinh khủng, mặc cho bị đả kích như thế nào cũng đều lù lù bất động.

Cuối cùng có một ngày ba Lưu cũng chủ động đi tới phòng của Lưu Tư Dư: “Tư Dư, ra ngoài một chút ba muốn nói chuyện với con.”

Lưu Tư Dư vẻ mặt không tình nguyện đi theo ra ngoài.

Trải qua một thời gian dài giằng co như vậy, ba Lưu vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi, một vài nếp nhăn hỗn độn cũng đã xông ra: “Tư Dư, ba hỏi con mấy câu, con phải trả lời thật lòng.”

“Được."

“Con xác định bản thân con thích học y hơn bơi lội?”

“Phải.”

“Sau khi rời khỏi trung tâm huấn luyện tỉnh, con chắc chắn con có thể học giỏi?"

“Có thể.”

“Chắc chắn sẽ không bỏ dở nửa chừng?”

“Chắc chắn.”

“Được.” Ba Lưu môi run rẩy một chút, “Vậy chúng ta đi tìm huấn luyện viên Hạ, chuẩn bị thủ tục.”

Lưu Tư Dư cho rằng mình nghe lầm: “Ba nói gì?”

“Đi làm thủ tục? Có cần ba phải lặp lại lần nữa không? Nếu con còn như vậy, ba sẽ thay đổi ý định đó.”

Khó khăn lắm người cha bướng bỉnh của cô ta mới thay đổi ý định, Lưu Tư Dư lại không có hứng thú ăn mừng thắng lợi này.

Ba Lưu cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của con gái, tự mình lẩm bẩm: “Có lẽ ngay từ đầu thì ba đã sai rồi, gia đình chúng ta khả năng là không có duyên với huy chương vàng.”

Trong ánh mắt ông ấy tràn ngập sự suy sụp tinh thần, chỉ có Lưu Tư Dư hiểu rõ nhất, đó là bởi vì mộng tưởng nhiều năm qua của ông ấy cũng giống như hải thị thần lâu, chỉ là hư ảo, nói tan biến thì lập tức sẽ tan biến.

Con xin lỗi. Cô ta âm thầm nói trong lòng.