Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 34



Quy mô của cuộc thi đấu lần này so với tất cả các cuộc thi đấu mà Tĩnh Thủy đã từng tham dự lớn hơn rất nhiều lần. Nhân tài của các tỉnh đổ về vô cùng đông đúc, chỉ là danh sách chia tổ thì cũng đã là một chuỗi thật dài. Trong sân không chỉ có những công dân vào cửa miễn phí mà còn có rất đông fans của các vận động viên, bọn họ giơ cao đủ loại biểu ngữ, phất cờ hò reo.

Một trong số các vận động viên nổi tiếng đó là Từ Minh Triết.

Từ Minh Triết sau khi gia nhập vào đội tuyển quốc gia đã lần lượt tham dự các giải đấu thế giới. Đặc biệt là vào giải vô địch thế giới năm ngoái, cậu ta đã đối kháng với các tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm đến từ những quốc gia rất mạnh về bơi lội khác, lấy được một tấm huy chương đồng quý giá. Cũng là nhờ tấm huy chương đồng này mà cậu ta đã được công chúng chú ý, thêm vào đó là điều kiện ngoại hình, lại càng được đám fans nữ yêu thích.

Nhìn một đám những cô gái trẻ không biết mệt mỏi cứ hô lên ‘Từ Minh Triết cố lên’ kia, Dư đông cũng không lấy làm lạ: “Chậc, có gì hay đâu chứ, sau này fans của tớ nhất định sẽ nhiều hơn cậu ta.”

“Cậu đừng có không ăn được nho thì bảo nho xanh.” Diêu Khải Hiên cười hắn.

“Quán quân toàn quốc cao đến mức không thể đụng tới hay sao? Một ngày nào đó tớ sẽ vượt qua cậu ta.”

“Được được được, tớ tin tưởng cậu.” Trong vấn đề về Từ Minh Triết này, Diêu Khải Hiên chỉ cảm thấy hắn quá cố chấp.

“Tớ cảm thấy cậu nhất định có thể làm được.” Ngược lại Triệu Nham vô cùng tín nhiệm nhìn hắn.

“Đây mới là anh em tốt của tớ.” Dư Đông tự tin hơn nhiều, liền vỗ vỗ bả vai Triệu Nham, cùng cậu ta đi báo danh.

“Đã đến lúc này, Triệu Nham sao phải đổ thêm dầu vào lửa?” Chờ khi hai người đã đi xa, Diêu Khải Hiên oán giận nói.

“Anh Triệu Nham nói không đúng sao?” Nhan Hòa khó hiểu.

Diêu Khải Hiên ánh mắt tập trung nhìn vào hướng bể bơi, thở dài: “Trèo càng cao, thì té càng thảm."

“Em không cho là như vậy đâu, thi đấu là phải có lòng tin, khiêu chiến với những đối thủ mạnh hơn mình.” Tĩnh Thủy nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thấy quan điểm không nhất trí, Diêu Khải Hiên cũng biết điều không nói nữa.

Dư Đông và Triệu Nham thuận lợi có tên trong trận chung kết, phân biệt thi đấu ở đường bơi số 3 và số 5, một trái một phải giáp công Từ Minh Triết.

Sau khi thay quần áo xong Dư Đông và Từ Minh Triết lại một lần nữa chạm mặt nhau ở phòng nghỉ.

Dư Đông Không thể không chào xã giao với Từ Minh Triết: “Chuẩn bị có tốt không?”

“Cũng được. Cũng tạm ổn.” Từ Minh Triết vẫn là gương mặt không cảm xúc vạn năm không đổi.

“Cậu không lo lắng, tôi sẽ vượt qua cậu sao?” Dư Đông chủ động khiêu chiến, nhiễu loạn tâm lý đối thủ cũng là một loại chiến thuật.

Từ Minh Triết sắc mặt thay đổi, lộ ra một loại biểu hiện chờ mong: “Tôi rất cần một đối thủ mạnh mẽ để kích thích bản thân mình. Nếu cậu có thể vượt qua tôi thì cũng không phải là một chuyện xấu đâu bởi vì điều này có nghĩa là cậu chắc chắn có thể gia nhập vào đội tuyển Quốc Gia, lúc đó chúng ta còn nhiều cơ hội để cạnh tranh với nhau.”

“Vậy gặp lại trong sân thi đấu.” Dư Đông ánh mắt có sự lạnh lẽo nhè nhẹ, nếu người bình thường nhìn vào sợ là sẽ nổi da gà mất.

“Được.” Từ Minh Triết tố chất tâm lý quả nhiên không tệ, không hề bị ảnh hưởng gì.

Đúng là một khối xương khó gặm, Dư Đông nội tâm dần dần sôi trào. Hắn rất nôn nóng muốn ra sân thi đấu phân cao thấp với Từ Minh Triết.

Triệu Nham thì hoàn toàn tương phản, đối mặt với nhiều tuyển thủ khác nhau như vậy, cả người cậu ta đều đang run rẩy.

“Cậu run cái gì vậy?” Dư Đông cảm thấy rất chướng mắt, vô cùng ghét bỏ.

“Không có gì chỉ là hơi lo lắng.”

“Cho dù có lo lắng thì cũng không được để người ta thấy, về mặt khí thế là không thể thua được. Tớ còn đang trông cậy cậu, lấy tốc độ ra cho từ Minh Triết một đòn phủ đầu đó, biết không hả?” Dư Đông nhìn cái tên Triệu Nham đầu gỗ không thông suốt này, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa thi đấu thì cậu ta đã lo lắng đến chết rồi.

Triệu Nham lập tức nghe lời.

Dư Đông vừa mới điều chỉnh cảm xúc lại cho Triệu Nham thì đã đến giờ phải ra sân thi đấu.

Hắn đi phía sau Từ Minh Triết ra khu thi đấu, dọc theo đường đi đều có thể nghe được tiếng các fans kích động kêu to: “Nhìn kìa nhìn kìa, chính là Từ Minh Triết đó.”

Đối mặt với sự ca ngợi của các fans, Từ Minh Triết không hề xao động, cậu ta vô cùng lễ phép phất phất tay với các cô ấy, nhưng chỉ một động tác như vậy cũng đã đủ để đám fans kích động hơn nửa ngày.

Dư Đông không để ý đến các cô ấy, bắt đầu làm nóng cơ thể, hắn gập cánh tay thành cái kén giống như chiêu thức Càn Khôn Đại Na Di rồi lại hắt một chút nước hồ bơi lên người mình, còn giả vờ không cẩn thận hắt một chút nước lên người Từ Minh Triết.

Từ Minh Triết mặt run rẩy một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Tiếng còi cắt ngang sự tính toán trong lòng Dư Đông, đây là lần quyết đấu chân chính.

Dư Đông đứng trên bục xuất phát hai tay bám vào mép bục, hắn chưa bao giờ cảm thấy sự hô hấp của mình lại nặng nề đến vậy, loại khát vọng muốn chiến thắng tất cả mọi thứ sắp tràn ra khỏi cơ thể.

“Tuuuu...” tiếng còi xuất phát đã vang lên.

Dư Đông tay mắt lanh lẹ, nhảy vào hồ nước, gần như đồng thời với Từ Minh Triết.

Triệu Nham thực hiện đúng sự bàn bạc lúc trước, vừa xuất phát đã sử dụng tốc độ bơi thật nhanh khiến cho Từ Minh Triết trong lòng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.

“Điên rồi hay sao, đây là 400 m bơi tự do, bọn họ tưởng rằng mình đang bơi 100 mét à.” Diêu Khải Hiên tuy rằng biết giải quán quân nhất định tốc độ không chậm nhưng lại không ngờ nhanh đến mức như vậy, nhịn không được kêu lên.

Tĩnh Thủy cũng không biết anh trai mình muốn làm gì, vừa xuất phát đã bơi nhanh như vậy thì quá trình về sau sẽ như thế nào đây? Anh ấy có tự tin đối với thể năng của bản thân mình đến thế à?

Chiến thuật của bọn họ đã nổi lên tác dụng, Từ Minh Triết không thể không đẩy nhanh tốc độ lên hơn một chút, nếu như bị bỏ quá xa thì cũng không thể nào chắc chắn 100% rằng mình có thể nước rút kịp thời.

Bây giờ là phía trước có sói phía sau có hổ bị hai người có thực lực mạnh mẽ như vậy tấn công, cậu ta không những không hề cảm thấy nguy hiểm mà ngược lại còn có chút hưng phấn. Trình độ của cậu ta bây giờ đã có thể nói là số 1 số 2 trong nước, nếu không có đối thủ thực lực mạnh hơn thì rất dễ dàng chểnh mảng. Bây giờ nhìn lại mấy năm nay Dư Đông đã có tiến bộ rất nhanh, không chừng về sau có thể cùng cậu ta phân cao thấp, cậu ta cũng tìm được động lực cho mình.

Lúc qua 100 mét 50, ba người đã hình thành một thế giới nhỏ, ngăn cách với những đối thủ khác.

Bởi vì lúc xuất phát bơi quá nhanh, cho nên thể lực của Triệu Nham đã có chút không thể chống đỡ nổi. Từ Minh Triết cũng nhìn thấy được cho nên đã tăng tốc ngang hàng với Triệu Nham.

Triệu Nham cũng cố gắng chống đỡ, hết sức vất vả mới kéo ra được một khoảng cách nhỏ.

Dư Đông cũng bám theo Từ Minh Triết một cách chặt chẽ, chỉ kém một cái đầu so với cậu ta.

Lại thêm 50 mét nữa, Triệu Nham rốt cuộc cũng không còn chống đỡ nổi, tốc độ không thể giữ được, cho nên khoảng cách cũng dần dần thay đổi, lấy mắt thường có thể thấy được đang dần dần bị bỏ lại. Vì vậy, Từ Minh Triết đã vượt lên dẫn đầu.

Dư Đông cũng mặc kệ những việc như vậy, theo chiến thuật của hắn thì chống không được cũng phải cố chống. Nghĩ theo hướng như vậy, cánh tay hắn lập tức vươn dài ra biến lực lượng của nước hóa thành lực lượng của mình, nhanh chóng cân bằng khoảng cách một cái đầu kia, hơn nữa còn có xu thế vượt lên trên.

“Còn những 200 mét nữa mà đã tăng tốc, Dư Đông cũng thật là liều mạng.” Diêu Khải Hiên lẩm bẩm.

Tĩnh Thủy nhìn chằm chằm vào thân hình hai người đang phân cao thấp dưới kia, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào. Trên thực tế, cô cũng không cho rằng anh trai mình có thể chiến thắng nhưng cô rất ngưỡng mộ dũng khí khiêu chiến của hắn. Người bình thường khi đối mặt với đương kim vô địch thì ngay cả khiêu chiến cũng không dám mà sẽ từ bỏ ngay.

Từ Minh Triết bị Dư Đông kích thích ý chí chiến đấu, cậu ta cũng không hề cho Dư Đông cơ hội, tần suất rẽ nước nhanh hơn, vóc dáng cậu ta vốn dĩ đã cao hơn so với Dư Đông một chút cho nên hiệu quả rẽ nước đương nhiên là tốt hơn.

Dư Đông bị buộc phải giơ chân lên hai tay như hai cái bóng đan xen khiến người ta hoa cả mắt, nhờ vậy vượt lên dẫn đầu.

Từ Minh Triết trong lúc này bỗng dưng lại thả chậm tốc độ, bám sát theo phía sau Dư Đông.

Dư Đông cũng không cho rằng Từ Minh Triết nhận thua như vậy, hắn không dám mất cảnh giác liền thừa lúc cậu ta bình ổn tốc độ, gia tăng thêm khoảng cách.

Chỉ còn 100m cuối cùng!

Dư Đông đoán không sai, vừa rồi Từ Minh Triết chỉ là tung hỏa mù mà thôi, bây giờ mới chân chính là thực lực của cậu ta!

Mọi người hết sức kinh ngạc nhìn Từ Minh Triết tăng tốc đuổi theo Dư Đông đang di động, khoảng cách mà Dư Đông khó khăn lắm mới tranh thủ được bây giờ đã lập tức biến mất không thấy tung tích.

Hô hấp càng lúc càng dồn dập giống như giây tiếp theo sẽ không còn có thể thở được nữa. Dư Đông biết rõ bản thân mình đã đến cực hạn nhưng lại quyết định mất đi lý trí một chút, tiếp tục tăng tốc.

Nhưng càng sốt ruột thì cánh tay càng không thể nâng lên nổi, mỗi khi cử động một chút thì cơ thể giống như là bị xé ra thành năm bảy phần.

Cuối cùng hắn đành phải trơ mắt nhìn Từ Minh Triết vượt qua mình, càng lúc càng bỏ xa.

Không! Hắn hét lên một tiếng trong lòng. Hắn không cam tân, nhất định có cách vượt qua Từ Minh Triết.

Dư Đông cơ hồ là điều động hết toàn bộ sức lực trong cơ thể, tần suất tay và chân đã đạt tới tốc độ lớn nhất có thể. Nhưng cái giá phải trả chính là lục phủ ngũ tạng sôi lên như sông cuộn biển gầm, giống như là sẽ lập tức nôn ra. Trong 5 phút cuối cùng, hắn dường như không còn nhìn thấy rõ được Từ Minh Triết nữa, cũng đã quên mình làm cách nào về đích, chỉ có cảm giác khi chạm vào men sứ của vách hồ là vô cùng chân thật.

Vất vả lắm mới nhìn rõ lại được mọi thứ, hắn gấp gáp không thể dằn nổi đi xem thành tích, nhưng kết quả lại một lần nữa làm hắn thất vọng.

Tại sao lần nào kết quả cũng là như thế, hắn vô cùng bực bội kéo cái mũ bơi xuống nắm lấy đầu tóc của chính mình.

Lúc đó có một bàn tay từ mép hồ bơi đưa tới.

Dư Đông sửng sốt một chút, nhưng vẫn dùng sức nắm lấy cánh tay kia.

“Tiếp tục nỗ lực đi, tớ chờ cậu đến đội tuyển Quốc Gia.” Từ Minh Triết cuối cùng cũng không còn sắc mặt lạnh như băng nữa, trong ánh mắt đã tràn ngập sự cổ vũ.

Dư Đông tâm trạng cũng vẫn không dễ chịu hơn được, không hề nói được một câu nào với Từ Minh Triết cho đến khi lên bờ.

Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp đi thay quần áo nhưng không ngờ lại bị Từ Minh Triết kéo đến khu vực phỏng vấn.

Phóng viên chỉ thao thao bất tuyệt khen ngợi Từ Minh Triết, hoàn toàn làm lơ hắn, Dư Đông ở một bên nghe thấy cũng mất kiên nhẫn, hận không thể trực tiếp chạy lấy người.

Khi một chuỗi thao thao bất tuyệt kia kết thúc, thì cũng đến lúc có người nhớ ra hắn: “Dư Đông, cậu cảm thấy lần này chỉ kém Từ Minh Triết 0,5 giây thì có cảm tưởng gì?”

Đây là câu hỏi khốn kiếp gì vậy? Dư Đông ở trong lòng đã băm nát phóng viên này ra thành trăm mảnh nhưng vẫn giả vờ tươi cười nói: “Từ Minh Triết sư huynh rất giỏi, là tấm gương để cho tôi học tập, trên mặt kỹ thuật tôi vẫn còn phải cải thiện hơn nhiều trong thời gian sắp tới. ”

“Được rồi, cảm ơn.” Phóng viên mỉm cười, ý bảo hắn có thể đi.