Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 36



Dư Đông và Triệu Nham không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cùng cạnh tranh với Diêu Khải Hiên trong một đợt thi đấu, hơn nữa còn dưới tình huống như thế này. Tuy rằng hai người rất muốn Diêu Khải Hiên vào được Đội tuyển Quốc gia nhưng bản chất của thi đấu thể dục thể thao là sống mái với nhau, dùng thực lực nói chuyện, nếu thương hại đối thủ thì sẽ là một loại cạnh tranh không công bằng.

Nhìn Diêu Khải Hiên đi từng bước một tới chỗ bọn họ, Dư Đông hít thở cũng cảm thấy nặng nề, cổ họng giống như có mấy cây kim châm, rề rà nửa ngày cũng chỉ nói được hai chữ “Cố lên.”

Diêu Khải Hiên gật gật đầu với hắn rồi chỉ nhìn thoáng qua.

Bóng dáng kia vừa cô độc vừa đơn bạc khiến cho Dư Đông cũng có chút xao lòng.

Hay là nhường cậu ấy một chút đi? Dù sao mình cũng đã có thể vào được Đội tuyển Quốc gia rồi.

Hai luồng suy nghĩ cứ đánh nhau loạn xạ trong đầu hắn, lúc đang kịch liệt phân tranh thì một âm thanh vang lên bên tai hắn: “Cảm thấy tội nghiệp người đồng đội kia của mình à?”

Dư Đông hoài nghi nhìn Từ Minh Triết mở miệng lạnh lùng khiến cho không khí xung quanh trở nên hết sức lạnh lẽo.

“Không có.” Hắn đương nhiên ngại nói ra.

Từ Minh Triết lại không chịu thua: “Nếu cậu đã sắp trở thành sư đệ của tôi, tôi làm sư huynh cũng muốn khuyên cậu một câu. Đội tuyển Quốc gia sẽ không cho phép những chuyện như vậy phát sinh đâu, cho dù là thi đấu như thế nào thì cũng phải toàn lực ứng phó, nếu cậu nhân từ nương tay thì cậu sẽ không bao giờ đi đến đỉnh!”

“Biết rồi.” Đối mặt với khí thế như vậy của Từ Minh Triết, Dư Đông không thể không cúi đầu.

Mọi người đều im lặng đi lên bục xuất phát chờ trọng tài thổi còi báo hiệu.

“Mọi người vào vị trí của mình... Đoàng!”

Tám thiếu niên động tác nhất trí nhảy vào trong nước, trường hợp này thật là cảnh đẹp ý vui.

Mấy hôm trước Diêu Khải Hiên vẫn còn trêu chọc Dư Đông rằng bơi 400m như bơi 100m nhưng bây giờ thì cậu ta cũng đang hết sức liều mạng, vừa xuất phát đã bám sát theo Từ Minh Triết đang tạm thời ở top thứ nhất.

Dư Đông và Triệu Nham nhờ có lời nói của Từ Minh Triết trước lúc xuất phát cho nên cũng không dám nhường nhịn, liền điều động tốc độ nhanh nhất của mình, vì thế vị trí cũng không cách biệt mấy so với Diêu Khải Hiên, lần lượt xếp ở vị trí thứ ba và thứ tư. Bốn người cứ giữ nguyên như vậy cho đến khi kết thúc 50m đầu tiên.

Ở 50m tiếp theo, Từ Minh Triết và Diêu Khải Hiên vẫn ở vị trí dẫn đầu nhưng Dư Đông và Triệu Nham cũng không bị bỏ lại quá xa, chỉ cần bọn họ tăng tốc một chút thì bất cứ lúc nào cũng có thể san bằng khoảng cách này.

Tình huống có chút biến hóa trong 50m tiếp theo này, Tĩnh Thủy phát hiện rằng 50m này Diêu Khải Hiên đã có tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, đang kịch liệt rơi xuống. Dư Đông thấy vậy liền mượn cơ hội này vượt qua.

Bây giờ cho dù bọn họ có muốn nhường cũng không thể được, nếu Diêu Khải Hiên không thể làm tốt hơn thì ngay cả xếp thứ ba cậu ta cũng không thể có được.

Tĩnh Thủy dùng tay chống cằm, dồn tiêu điểm của ánh mắt lên người Diêu Khải Hiên và Triệu Nham.

Triệu Nham có vẻ hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân lên, bắt đầu tăng tốc.

Diêu Khải Hiên có vẻ như đã tiêu hao gần hết thể lực, tuy rằng bọt nước dưới chân thoạt nhìn không tệ nhưng hiệu quả thực tế thì không được bao nhiêu.

Triệu Nham từng chút từng chút một giống như con ốc sên bò qua người Diêu Khải Hiên rồi dừng lại ở khoảng cách một cái đầu, Tĩnh Thủy có thể tưởng tượng được nội tâm đang giãy dụa của cậu ta.

Thế nhưng khoảng cách một cái đầu này đối với Diêu Khải Hiên đang kiệt sức mà nói thì cũng rất khó có thể san bằng.

Cố gắng lên, anh Khải Hiên phải thật sự cố gắng lên. Tĩnh Thủy vừa tiếc nuối vừa tức tối, cô biết anh Khải Hiên đã phải cố gắng rất nhiều, ngày nào cũng là người dậy sớm nhất và về trễ nhất, vô số lần mệt mỏi đến mức ngã quỵ xuống giường không dậy nổi. Nhưng thể thao chính là như vậy, cho dù bình thường bạn huấn luyện tốt đến cách mấy nhưng chỉ một phút thi đấu sẽ quyết định hết tất cả mọi thứ.

Sau khi Dư Đông về đích, việc đầu tiên chính là quay lại nhìn Diêu Khải Hiên, chỉ thấy cậu ta cúi đầu, trong ánh mắt có sự lạnh lẽo mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng sự lạnh lẽo đó chỉ xuất hiện trong một giây lát rồi lại được thay thế bằng sự tùy tiện đạm mạc.

Chắc là bản thân mình đã nhìn lầm rồi. Dư Đông bơi về phía cậu ta, sắc mặt hổ thẹn: “Xin lỗi cậu.”

“Không sao, thi đấu là vậy mà, là bản thân tớ không bằng người ta, có cố gắng thế nào thì cũng vô dụng.” Diêu Khải Hiên tuy đã cực lực ức chế cảm xúc nhưng vẫn khó nén biểu hiện thất vọng.

“Cậu đừng nói như vậy, cậu cứ tích lũy kinh nghiệm chờ kỳ sau rồi lại thi đấu tiếp, sau này khi cậu vào Đội tuyển Quốc gia nhất định so với với những sư đệ sư muội 13, 14 tuổi đã vào sẽ thích ứng tốt hơn rất nhiều.” Dư Đông nóng nảy.

“Cậu không cần phải an ủi tớ, tớ biết bản thân mình khả năng đến đâu.”

Lúc Dư Đông còn định khuyên nhủ thêm, Diêu Khải Hiên đã đỡ thang dây lên bờ, bước chân vội vàng như bay.

“Khải Hiên, anh Hiên à, hay là hôm nay chờ tới tối cậu ra ngoài đi chơi có được không? Cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn đâu.” Dư Đông ở phía sau hô lên.

Diêu Khải Hiên dừng bước, quay lại cười với hắn một nụ cười chua xót: “Không cần đâu. Cậu đi với Tĩnh Thủy đi, những lúc như thế này cô bé cần sự an ủi của cậu nhiều hơn là tớ.”

“Vì sao?”

“Ôi, cái đầu cậu làm bằng gỗ hả? Cậu sắp phải đi rồi, cậu còn không biết bây giờ tâm trạng của Tĩnh Thủy là như thế nào sao?” Diêu Khải Hiên thật muốn đem hắn đầu bổ ra, nhìn xem bên trong chứa đồ vật quái quỷ gì.

Dư Đông lúc này mới nhớ lại, khó trách Tĩnh Thủy lúc nãy lại ỉu xìu như vậy, thì ra không phải bởi vì chuyện thi đấu mà là vì hắn! Sao mình lại ngu ngốc không nhìn ra được như vậy?

Sau khi tự trách vỗ vỗ đầu, Dư Đông vội vàng chạy nhanh về phía khán đài, lúc sắp đến gần Tĩnh Thủy lại đi chậm hơn sợ bị cô nhìn thấy.

Tĩnh Thủy bên này đang vội vàng an ủi Diêu Khải Hiên, không hề phát hiện Dư Đông đang tới gần.

Dư Đông kiên nhẫn nghe bọn họ nói hết mới giả vờ nói: “Tĩnh Thủy, em cũng thi đấu xong rồi, hay là chúng ta ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút?”

Ngoài dự đoán chính là Tĩnh Thủy không hề tỏ ra vui vẻ gì: “Anh đi cùng với anh Khải Hiên đi, em mệt rồi, em muốn trở về nghỉ ngơi.”

“Anh cũng không đi, anh muốn trở về ngủ một chút.” Diêu Khải Hiên phụ họa.

Đột nhiên lại chạm vào hai cái đinh nhọn như vậy, Dư Đông quả thật cảm thấy có khổ mà không nói lên được. Trên đường về càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn, nếu không xoa dịu được khúc mắc trong lòng Tĩnh Thủy thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.

Con gái thật là phiền toái. Hắn vừa đi vừa rên rỉ trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra.

Tĩnh Thủy tắm rửa qua loa, cô nằm ở trên giường nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Cô thật sự rất lo lắng sau khi anh Dư Đông vào Đội tuyển Quốc gia sẽ càng lúc càng bay lên cao, còn mình chỉ có thể giậm chân tại chỗ, hai người dần dần biến thành xa lạ. Thế nhưng cô không dám nói về lo lắng này với hắn, sợ hắn sẽ nói cô không biết suy nghĩ, càng sợ hắn sẽ có áp lực về tâm lý, không muốn đi nữa.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì điện thoại di động chợt vang lên, Tĩnh Thủy vừa thấy là anh trai, đành phải ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, anh à, tìm em có chuyện gì sao?”

“Anh biết trong lòng em có khúc mắc, em đi xuống dưới này một chút đi, có cảm xúc gì thì phải thổ lộ ra, đừng để nghẹn ở trong lòng.”

“Không có việc gì, anh à, em rất ổn, anh đi nghỉ ngơi sớm đi.” Đây là lần đầu tiên Tĩnh Thủy cúp điện thoại của Dư Đông nhanh như vậy, ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Không ngờ chỉ vài giây sau thì điện thoại lại một lần nữa vang lên, lần này giọng điệu Dư Đông càng thêm kiên quyết: “Nếu em không xuống thì anh sẽ tiếp tục gọi, gọi đến khi em xuống mới thôi.”

Tĩnh Thủy không hiểu được anh trai hôm nay bị cái gì? Sao lại cố chấp như thế? Cô uyển chuyển khuyên Dư Đông rằng có việc gì ngày mai rồi nói, sau đó bấm nút ngắt cuộc gọi.

Vừa mới cúp máy chưa được bao lâu thì điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này Nhan Hòa không chịu đựng được nữa: “Tĩnh Thủy, nếu Dư Đông sư huynh kêu cậu đi thì cậu cứ đi đi, nếu không suốt cả buổi tối hôm nay tớ cũng đừng hòng mà ngủ được.”

“Vậy… được rồi.” Tĩnh Thủy hơi bối rối một chút nhưng cũng đồng ý.

Sau khi xin phép huấn luyện viên, Tĩnh Thủy ra khỏi cửa khách sạn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dư Đông đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng màu cam chiếu xuống trên người hắn, chiếu đến những đường cong khiến gương mặt hắn càng thêm ôn hòa.

“Đi thôi.” Hắn chỉ nói hai chữ.

Hai người đã một thời gian rất lâu chưa tản bộ cùng nhau, hơn nữa bây giờ ai cũng có tâm sự cho nên suốt một đoạn đường đầu đều im lặng mà vượt qua.

“Tĩnh Thủy, em nói thật cho anh biết đi, có phải bởi vì anh sắp vào Đội tuyển Quốc gia mà em cảm thấy không vui phải không?” Cuối cùng thì Dư Đông cũng đi bước đầu tiên.

Không khí đầu mùa hạ có hơi hanh khô, áo thun của Tĩnh Thủy dần dần ướt sũng mồ hôi, cô không biết nên trả lời thế nào đành nói lảng sang chuyện khác: “Em chỉ cảm thấy mỗi lần em đến gần anh thì anh lại đi. Cho dù em rất nỗ lực đuổi theo anh nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp.”

Dư Đông ngẩn ra, đau lòng trào dâng trong ánh mắt. Đúng vậy, từ nhỏ Tĩnh Thủy đã đi theo bước chân của hắn, từ Trung tâm huấn luyện Thành phố đến Đội tuyển Tỉnh đã hao phí biết bao thời gian huấn luyện gian khổ và buồn tẻ… còn bản thân hắn lại không thể chăm sóc gì cho cô, cứ mỗi khi gặp mặt chỉ được một thời gian ngắn ngủi, là lại chia lìa dài lâu.

“Em cảm thấy có chút mệt mỏi.” Tĩnh Thủy thấy Dư Đông không trả lời, lại nói tiếp: “Em không phải là thần thánh, em cũng không phải là Xuyên Hải, Lưu Tư Dư chỉ có thể đi được đến đây, còn anh sẽ càng lúc càng bay cao bay xa. Đối thủ của anh sẽ không chỉ là những người trong nước mà sẽ còn đến từ khắp nơi trên thế giới, không chừng có một ngày anh sẽ trở thành nhà vô địch toàn cầu nữa.”

“Không, không, Tĩnh Thủy, em đừng nghĩ vậy, em đã quên rồi sao? Chính em là người nói muốn cùng anh đứng trên bục nhận huy chương.” Dư Đông đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ Tĩnh Thủy sẽ không còn ý chí chiến đấu, từ đó cách hắn càng ngày càng xa.

“Kiên trì một chút nữa! Hãy tin tưởng anh, chỉ còn một cánh cửa nữa thôi, vượt qua nó chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, cùng nhau huấn luyện, vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.”

Tĩnh Thủy sắc mặt hơi tái, hình thành một sự đối lập rõ rệt với bóng đêm: “Anh à, anh đừng nói nữa, để em bình tĩnh lại một chút.”

“Được.” Dư Đông cố tươi cười nói: “Anh đưa em đi ăn cái gì đó nhé, nghe nói có một con phố ăn vặt ở gần đây rất nổi tiếng, tâm trạng không tốt ăn cái gì đó vào sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

Lần này Tĩnh Thủy không cự tuyệt nữa mà ngoan ngoãn đi theo hắn. Dư Đông dừng lại trước một cửa hàng đang nhiệt tình mời khách, nghĩ thầm con gái chắc là sẽ thích ăn món ngọt, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt Tĩnh Thủy mông lung, sắc mặt cười còn khó coi hơn một con mương thối.

Hắn nhìn theo ánh mắt Tĩnh Thủy, chỉ thấy bên cạnh là một quán nướng, có mấy người đàn ông trung niên to béo đang uống rượu, ánh mắt xấu xa liếc nhìn Tĩnh Thủy. Một người đàn ông trong đó rõ ràng đã uống say, mặt đỏ như cái mông khỉ, ánh mắt mờ mịt, lung lay đứng lên, định đi về phía Tĩnh Thủy bên này. Những người cùng bàn thấy thế còn huýt sáo cổ vũ, náo động cả lên.

Dư Đông thầm kêu không tốt, vội vàng nắm chặt lấy tay Tĩnh Thủy kéo cô chạy như tên bắn...