Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 41



“Đúng vậy, bọn chị cùng một tổ, ngày thường đều huấn luyện cùng một hồ bơi, thỉnh thoảng không huấn luyện thì sẽ cùng nhau ra ngoài chơi nữa.” Tĩnh Thủy không ngờ rằng Lục Nhiễm lại trả lời dứt khoát như vậy.

“A, vậy sao.” Quả nhiên một thời gian dài mình không ở bên cạnh anh ấy nên đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

“Nghe nói em là em gái Dư Đông?” Lục Nhiễm hỏi ngược lại.

“Không phải em gái ruột, chỉ là cùng lớn lên từ nhỏ mà thôi.” Tĩnh Thủy cảm thấy đã lớn như vậy, không muốn làm người ta hiểu lầm nữa.

“Chị thật là hâm mộ em đó, chị rất muốn có một người anh như vậy.” Lục Nhiễm đột nhiên biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, khiến Tĩnh Thủy cũng không đoán được cô ta nghĩ gì.

“Thật ra em cũng không có gì để mà hâm mộ, hiện tại trong đội có nhiều sư huynh như vậy, chẳng phải ai cũng có thể trở thành anh trai hay sao?”

“Bọn họ sao…” Lục Nhiễm có vẻ rất tiếc hận, “Lúc chơi đùa thì biến thành anh em, bọn họ coi chị giống như là con trai vậy.”

“Vậy sư tỷ, chị đôi khi cũng cần phải học cách yếu đuối một chút, chị có thể để tóc dài và trang điểm như thục nữ mà.” Nhan Hòa nói.

“Chị biết rồi, cảm ơn em. Các em chắc đã mệt lắm rồi đúng không? Đi nghỉ ngơi trước đi.” Lục Nhiễm giúp Tĩnh Thủy và Nhan Hòa khuân mấy cái vali hành lý vào phòng rồi giao chìa khóa cho hai cô.

Tiêu chuẩn của vận động viên quốc gia quả nhiên đặc biệt, trong phòng không hề khác gì so với ở nhà mình, có phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ riêng biệt, nhà vệ sinh, ban công, điều hòa, TV, điện thoại... đầy đủ tiện nghi.

Trải qua một ngày bôn ba, xương cốt của hai người cũng sắp tan rã, ngay cả hành lý cũng lười thu dọn, chuyện đầu tiên chính là ngã xuống sofa mềm mại.

Tĩnh Thủy ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng mà ngây ngốc, những gì Lục Nhiễm nói vẫn còn liên tục lẩn quẩn trong đầu cô: “Bọn chị cùng một tổ, ngày thường đều huấn luyện cùng một hồ bơi, thỉnh thoảng không huấn luyện thì sẽ cùng nhau ra ngoài chơi nữa.” Tuy rằng Lục Nhiễm sư tỷ đối với cô luôn có bộ dạng mỉm cười thân thiết, thoạt nhìn không có gì chê trách được nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.

(Editor: Đương nhiên là không bình thường rồi con ả đó nham hiểm như vậy!)

Có phải cô là cô em gái ích kỷ không? Dù sao thì anh trai cũng không phải chỉ có một mình cô.

Nhan Hòa chú ý tới sắc mặt xám trắng của Tĩnh Thủy, lo lắng hỏi: “Tĩnh Thủy, có phải không khoẻ ở chỗ nào không?”

Tĩnh Thủy lắc đầu, tạm thời cô vẫn không muốn nói chuyện này cho Nhan Hòa.

Thấy Tĩnh Thủy không muốn nói, Nhan Hòa trong lòng cũng đã hiểu, chuyện này hơn phân nửa là đã làm cho cô ấy cảm thấy bối rối, chờ khi cô ấy muốn nói thì tự động sẽ nói, không cần thiết phải hỏi nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát thì Dư Đông gọi điện thoại tới, mời hai cô đi ăn ở nhà ăn Đội tuyển Quốc gia.

Nhà ăn Đội tuyển Quốc gia cao hơn một cấp bậc so với Đội tuyển Tỉnh, ở đây có sự phối hợp dinh dưỡng khác nhau dành cho các vận động viên, chủng loại của các món ăn cũng càng phong phú hơn. Nhìn các đội viên đến đây, mỗi một người đều có khả năng chính là một cao thủ, sự hiếu thắng của Tĩnh Thủy cũng được kích thích.

Ngày hôm sau Tĩnh Thủy, Nhan Hòa, và Diêu Khải Hiên chính thức gia nhập vào đội ngũ huấn luyện. Bầu không khí ở Đội tuyển Quốc gia cũng khác so với Đội tuyển Tỉnh, Tĩnh Thủy đã nhìn thấy rất nhiều đội viên ở Đội tuyển tỉnh có bản năng kháng cự việc huấn luyện nhưng ở đây đa phần mọi người đều có lòng nhiệt huyết rất lớn đối với bơi lội, ai cũng xem nó là sự nghiệp chung thân của mình cho nên đều ra sức huấn luyện, rất quyết tâm tàn nhẫn đối với cơ thể.

Nhìn mấy chữ to “Vì Nước Vinh Quang” màu trắng trên nền đỏ tươi, Tĩnh Thủy đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai cô đã nhiều hơn một chút… từ nay về sau cô thi đấu không còn là đại biểu cho cá nhân cô nữa mà là cho tổ quốc.

Cô cũng đã chân chính hiểu được sự lợi hại của Từ Minh Triết, sự lạnh lùng của Từ Minh Triết không chỉ là biểu hiện bên ngoài mà còn ở phong cách làm việc của anh ta nữa.

Anh ta không chỉ tàn nhẫn đối với chính mình mà cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với các sư đệ sư muội, chỉ cần ai đó muốn lười biếng một chút, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh ta thì lập tức sẽ đánh mất ý định này ngay, chỉ có loại nhân tài như Dư Đông mới có trình độ sóng vai đùa giỡn với anh ta mà thôi.

Bây giờ, sáng sớm và chiều tối đều phải huấn luyện bơi hết mấy ngàn mét, thân thể Tĩnh Thủy trong thiên chùy bách luyện đã trở nên kiên cố không gì phá vỡ nổi, hơn nữa, sớm có chuẩn bị tâm lý cho nên cũng thành thạo. Nhưng Diêu Khải Hiên thật xui xẻo, dưới sự huấn luyện cao độ và áp lực của Từ Minh Triết, sắc mặt đã tái nhợt, tất cả các thức ăn trong bụng đều nôn ra sạch sẽ.

Ngày tháng cứ trôi qua, trong lòng Tĩnh Thủy ngược lại càng lúc càng nôn nóng, cô rất quan tâm danh sách cuối cùng được tham dự Giải vô địch Thế giới. Theo quy định, trong Giải vô địch Toàn quốc lần trước phải đoạt được hạng nhì chung cuộc trong một nội dung thi thì mới có đủ điều kiện để nằm trong danh sách, nếu không phải lần trước cho cô phạm quy bị hủy bỏ thành tích xếp thứ nhì thì cô đã có thể vững vàng lấy được một suất tham gia Giải thế giới, còn bây giờ chỉ có thể trông cậy vào danh sách thi tiếp sức mà thôi.

Đây chính là cơ hội hiếm có để tham gia tranh tài với thế giới, cô không muốn cứ như vậy mà bị bỏ qua. Cô muốn đi ra nước ngoài nhìn xem môn bơi lội của người Âu Mỹ, người Nhật Bản và người Hàn Quốc là như thế nào, về mặt kỹ thuật có gì khác nhau? Không chừng còn có thể phát triển khả năng của bản thân.

Chịu đựng suốt mấy ngày mấy đêm ròng rã, Tĩnh Thủy cuối cùng cũng chờ được tin hành lang của Dư Đông: “Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”

“Tin tức xấu.” Tĩnh Thủy là một người đi theo chủ nghĩa cụ thể.

“Thôi, vẫn là nói tin tốt trước đi, trong đội đã sắp xếp cho em thi tiếp sức nữ 100m hỗn hợp.”

“Thật sao?” Áp lực nhiều ngày như vậy trong khoảnh khắc như được trút bỏ, có thể cùng anh trai đi ra nước ngoài tập huấn và thi đấu, Tĩnh Thủy chỉ hận không thể nhảy dựng lên mà chúc mừng.

“Tin xấu chính là em chỉ có thể tham gia thi vòng loại.”

Đối với kết quả này, Tĩnh Thủy đã chuẩn bị tinh thần, dù sao đi nữa thì thực lực của cô cũng chưa bằng Lục Nhiễm, trong đội sẽ không ngốc đến nỗi bỏ một quán quân không lấy mà lại chọn một người mới như cô. Có thể có tư cách dự thi, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Nhan Hòa và Diêu Khải Hiên cũng được cho tham dự nội dung tiếp sức, bởi vậy sau một năm thì mọi người lại được một lần nữa đi du lịch cùng nhau.

Chương trình tập huấn quốc tế nhiều vất vả hơn cả sự tưởng tượng của mọi người. Tôn chỉ của kế hoạch huấn luyện quốc tế chính là “Nếu huấn luyện không chết thì phải huấn luyện cho đến chết”, có thể trực tiếp làm người ta nằm bò ra. Sáng sớm 4-5 giờ thì đã phải rời giường, sau khi ăn một chút bánh mì và sữa đơn giản thì đã phải chạy tới sân huấn luyện trong khi bóng đêm còn chưa kịp thoái lui một cách vội vàng. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Úc rất lớn, cho dù bể bơi đã được che lại bằng màng giữ ấm suốt đêm thì cũng vẫn lạnh lẽo không khác gì băng cả. Tĩnh Thủy sau khi ôm một bụng lý tưởng hào hùng nhảy xuống, bị đông lạnh đến toàn thân nổi da gà.

Huấn luyện cùng với bọn họ còn có rất nhiều vận động viên Úc, lúc Tĩnh Thủy rảnh rỗi cũng có quan sát qua, bất kể là sức bật hay là kỹ thuật xuất phát, xoay người... đều tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Cô cuối cùng cũng có thể thấy được phong thái của thần tượng Dư Đông. Cậu thiếu niên ngày xưa bây giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, chiều cao đạt tới hơn 1m9, đôi mắt xanh thẳm như nước hồ, tóc vàng dưới ánh mặt trời ánh lên một tầng sáng rực, các khối cơ bắp chỉnh tề đối xứng phân bố từ ngực đến eo.

Thần tượng tên là Benjamin, là nhân vật quan trọng trong giới bơi lội Úc, ba lần liên tục đoạt huy chương vàng nội dung 400m tự do tại Thế vận hội Olympic, sáng tạo ra lịch sử. Theo lý, những động viên từ 25 đến 26 tuổi thì đã đến tuổi ra khỏi ngành nhưng mà phong độ và trạng thái thi đấu của anh ta vẫn còn rất tốt, vẫn là người mạnh nhất ở Úc, mỗi lần lên sân thi đấu đều có thể mang về vinh quang. Dư Đông cùng tranh tài với anh ta vài lần, đều thất bại thê thảm.

Mặt trời ở Úc rất mãnh liệt, Tĩnh Thủy vốn có làn da trắng nõn, bây giờ dưới sự tàn phá của ánh nắng cũng nhanh chóng biến thành người Anh - điêng, nhưng mà đây chỉ là việc nhỏ, khó nhất chính là khắc phục được thói quen ăn uống khác biệt. Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, đối mặt với một đống thức ăn nhiều dầu mỡ lại rất khó tiêu, Tĩnh Thủy thật sự là không nuốt trôi nổi.

Cô cố gắng ép bản thân mình ăn một lát cá, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, liền buông dao nĩa xuống.

Dư Đông thấy cô chỉ ăn có một chút như vậy, liền lấy làm lạ: “Ăn thêm một chút đi, ngày nào cũng tiêu hao năng lượng lớn như vậy, phải bổ sung nhiều hơn mới được.”

Tĩnh Thủy khó chịu lắc đầu: “Thật sự là em không ăn nổi, quá dầu mỡ.”

“Ăn không nổi thì đừng ăn nữa, nhưng mà em như vậy thật sự không có việc gì chứ?”

“Không sao đâu, không cần lo lắng cho em.” Tĩnh Thủy vẫy vẫy tay, yên lặng nhìn những người khác ăn xong phần ăn của mình.

Trở về phòng, Dư Đông càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục một thời gian dài như vậy, thể trọng của Tĩnh Thủy chắc chắn sẽ dần dần giảm xuống, đến lúc đó không chỉ sức bật chịu ảnh hưởng mà thân thể cũng sẽ không thể duy trì được cường độ huấn luyện cao như bây giờ.

Làm sao đây?

Hắn lang thang không có mục tiêu nhìn bốn phía, rồi lại thấy cái lò than trong nhà bếp và mấy lọ gia vị bên cạnh.

Tự mình nấu cơm sao? Nhưng mà hắn căn bản là không biết nấu.

Dư Đông cái khó ló cái khôn, lập tức nghĩ tới Triệu Nham, vì thế hắn đi đến trước mặt Triệu Nham, dùng một thái độ vô cùng thành khẩn hỏi: “Triệu Nham, cậu có biết nấu cơm không?”

“Biết chứ, mấy đứa trẻ nông thôn bọn tớ từ lúc còn nhỏ đều phải học những thứ này, có chuyện gì vậy?” Triệu Nham dự cảm sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

“Có thể dạy tớ không?”

“Cậu muốn học nấu ăn sao?” Triệu Nham hai tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

“Không phải cậu đã ăn cơm xong rồi sao?”

“Không phải tớ muốn ăn, mà tớ thấy là Tĩnh Thủy không ăn được thức ăn ở đây cho nên muốn nấu một số món ăn Trung Quốc cho cô ấy.” Dư Đông càng nói thì mặt càng đỏ lên.

“Tớ chưa từng thấy qua một người nào đối với em gái không phải là em ruột của mình mà lại thương yêu quan tâm như vậy.” Triệu Nham ngoài miệng tuy nói vậy nhưng vẫn đồng ý.

Hai người đến siêu thị gần đó đi một vòng, khó khăn lắm mới mua được một chút gạo, thịt và rau dưa.

Suy nghĩ đến việc Tĩnh Thủy không muốn ăn, Dư Đông quyết định nấu một chút cháo cho cô. Bình thường thấy mẹ mình nấu cơm cảm thấy không có gì khó, không phải chỉ là lấy gạo và các loại nguyên vật liệu bỏ vào trong nồi đổ chút nước là xong việc hay sao, nhưng khi đích thân mình thực hiện thì lại là một chuyện khác. Phải vo gạo như thế nào cho sạch, tỷ lệ giữa gạo và nước phải là bao nhiêu, tất cả đều cần phải chú ý.

Xào rau thì càng là một chuyện khó khăn, hoặc là lửa quá lớn thì sẽ bị khét hoặc là Dư Đông tay run lên làm đổ cả nửa bình nước tương vào. Nếu không có Triệu Nham đứng bên cạnh chỉ đạo, Dư Đông có làm ra thức ăn thì cũng không thể ăn được.

Mày mò hết nửa ngày, Dư Đông cuối cùng cũng có thể bỏ cháo và thức ăn vào trong hộp giữ ấm rồi đi ra cửa.

Đi đến cửa phòng Tĩnh Thủy, trái tim hắn bắt đầu không nghe lời nhảy loạn xạ lên, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Nhan Hòa mở cửa, thấy người đến là Dư Đông kinh ngạc đến nỗi miệng cũng không khép lại được, một hồi lâu mới phản ứng lại được, hỏi vấn đề mình muốn hỏi: “Dư Đông sư huynh, anh đến đây có chuyện gì?”

“Tĩnh Thủy có ở trong phòng không?”

“À, có, đang nằm ở trong kia.”

“Anh đem cho cô ấy một chút thức ăn.”

“Ồ! Thật là cảm ơn anh quá, anh vào đi.” Nhan Hòa vừa nói, vừa dẫn Dư Đông vào phòng Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy nằm ở trên giường, nửa mê nửa tỉnh, thấy có người vào thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ lại là Dư Đông.

“Anh Dư Đông, sao anh lại đến đây?” Cô lộn người như một con cá chép ngồi dậy.

“Không phải em không ăn được thức ăn ở đây sao? Anh có nấu một chút cháo và xào mấy thứ cho em.”

Một dòng nước ấm đột ngột chảy tràn trong lòng cô, khiến trái tim cô bị bao phủ trở nên nóng hôi hổi, nhưng không được bao lâu thì sự áy náy cũng theo tới. Anh ấy rõ ràng huấn luyện đã mệt mỏi như vậy, còn phải làm những việc này vì mình, mình sao lại không biết xấu hổ như thế?

“Cảm ơn anh, nhưng lần sau tự em làm là được, không cần làm phiền anh đâu.”

“Không sao đâu! Không sao đâu! Lần đầu tiên anh trai nấu ăn đó, mau nếm thử đi.” Dư Đông đắc ý dào dạt khoe với cô.

Tĩnh Thủy ăn một muỗng cháo gà, nêm nếm vừa phải, chỉ là bỏ hơi nhiều nước, hơi loãng một chút, lại nếm một đũa cà chua xào trứng và cá, đều hơi mặn một chút nhưng mà lần đầu tiên nấu nướng đã có thể nấu được như vậy thì thật không tệ.

“Ăn ngon lắm, ngày thường ăn cà chua xào trứng cảm thấy không có gì, nhưng có thể ở một đất nước xa xôi như thế này ăn được món cà chua xào trứng thì lại cảm thấy rất hạnh phúc.”

Chỉ dựa vào những lời này của cô, Dư Đông có làm thêm cho cô mười bữa cơm cũng không có vấn đề gì.

Nhan Hòa cũng nhịn không được nếm mấy miếng, mấy ngày nay ăn món ăn Úc ngán đến độ chỉ muốn phun ra, bây giờ được thay đổi khẩu vị, thật là sảng khoái.

Không biết là ai đã để lộ ra tin tức, chuyện Dư Đông đêm khuya nấu thức ăn Trung Quốc rồi mang đến phòng cho Tĩnh Thủy đã được truyền đi khắp cả đội. Ngày hôm sau, lúc huấn luyện, Tĩnh Thủy có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn mình, càng có một số người nhiều chuyện muốn đến hỏi Dư Đông rõ ràng, nhưng mà không hỏi được gì cả.

Tĩnh Thủy không dám tiếp tục làm phiền Dư Đông cho nên mỗi lần ăn cơm đều cố gắng nuốt xuống, nếu thật sự không thể ăn được cũng tự mình đi mua nguyên vật liệu về nấu. Từ nhỏ cô đã được mẹ huấn luyện cho nên tay nghề rất tốt, dần dần các đội viên không ăn được đồ ăn của Úc cũng hợp lại thành một nhóm nấu cơm, khiến cho bọn họ ở một quốc gia xa lạ như thế này một lần nữa có thể cảm nhận được sự ấm áp khi nương tựa lẫn nhau.