Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 43



Các tuyển thủ tham dự lần này rất đông, hầu như tất cả các chủng tộc màu da đều tề tựu đông đủ, Dư Đông còn được biết thêm rất nhiều các đất nước xa lạ, làm phong phú hơn kiến thức địa lý của chính bản thân mình.

400m tự do thi đấu rất quyết liệt, trong số mấy chục người tham dự cũng chỉ còn lại tám người. Dư Đông dưới sự cạnh tranh khốc liệt này cũng bi thảm hy sinh, hắn chỉ xếp thứ 11 không thể tiến vào trận chung kết. Nhưng còn Từ Minh Triết thì xếp thứ tám, cũng coi như lách qua được khe cửa hẹp dành quyền thi đấu chung kết. Benjamin với thành tích kiêu ngạo vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi thi đấu xong, khí thế của Dư Đông bị dập tắt không còn một mảnh, hắn chán nản bắt tay Benjamin, cùng Từ Minh Triết đi tới khu vực phỏng vấn. Kết quả microphone của phóng viên toàn hướng về Từ Minh Triết, đối với hắn chỉ hỏi một câu rằng cảm thấy có chỗ nào cần phải cải thiện, rồi sau đó ngay cả một nửa màn hình cũng không cho hắn.

Dư Đông nén cơn giận trong lòng, vẫn còn chưa thi đấu chung kết kia mà? Chờ tôi thi xong 200m tự do thì sẽ cho các người biết, các người đã khinh thường tôi thế nào!

Lúc quay trở lại khán đài, Tĩnh Thủy lo lắng Dư Đông sẽ bị kết quả thi đấu làm ảnh hưởng tinh thần cho nên đã chuẩn bị sẵn những lời an ủi: “Anh Đông, không có sao đâu, 400m tự do quả thực là cạnh tranh khốc liệt, anh đã cố gắng hết sức rồi, không thể trách anh được.”

Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là, Dư Đông đối diện với cô bằng một ánh mắt sáng ngời đầy kiên định, như bầu trời trong suốt ở Úc Châu: “Một chút thất bại này làm sao có thể ngăn cản được anh, em cứ chờ xem, anh nhất định sẽ vào được trận chung kết.”

Từ Minh Triết tuy rằng ở trong nước là không có người nào có thể qua mặt được nhưng khi ra đấu trường quốc tế thì thực lực vẫn còn hơi yếu, cuối cùng kết thúc thi đấu chỉ lấy được thành tích đứng thứ bảy.

200m bơi tự do, vòng loại Dư Đông phát huy rất tốt, thành công giành quyền vào thi bán kết, nhưng từ vòng bán kết đến chung kết chính là một khoảng cách rất xa. Bởi vì đối với các tuyển thủ mạnh mà nói, tiến vào vòng bán kết là chuyện không thành vấn đề cho nên khi đấu loại, bọn họ đều giữ sức lại, chỉ là đến bán kết thì không thể qua loa được, cho nên mọi người đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực.

Dư Đông và Benjamin lại vô cùng có duyên được xếp vào cùng một đợt thi đấu, hai người bề ngoài đều chào hỏi thân thiết nhưng trên thực tế ngọn lửa trong lòng đã sớm cháy đến mức chỉ cần đụng vào là nổ ngay. Trước khi ai về chỗ người đấy, Benjamin vỗ mạnh lên vai hắn một cái, bảo hắn cố lên.

Dư Đông cuối cùng cũng nghe hiểu được những lời này của anh ta, liền dùng tiếng Anh sứt sẹo trả lời: “I can do it.”

Đứng giữa một đám tuyển thủ ai nấy đều hết sức cường tráng, Dư Đông mới cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân. Nhưng càng đáng tức giận chính là, ngoại trừ Benjamin, tất cả các tuyển thủ khác đều thực hiện các động tác tay một cách khoe khoang, bày ra đường cong cơ thể đáng ngưỡng mộ của mình.

Có gì đặc biệt hơn người chứ. Dư Đông cũng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang thực hiện một số động tác khởi động đáp lại.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, kéo hắn quay trở về trạng thái khẩn trương, trái tim trong lồng ngực tung tăng nhảy nhót, giống như giây tiếp theo nó sẽ lập tức nhảy ra khỏi yết hầu, Dư Đông chỉ hi vọng thi đấu có thể bắt đầu nhanh hơn nếu không hắn sẽ không thể thở được nữa.

“Take your mark (mọi người vào vị trí)”

Dư Đông thần kinh cực kỳ căng thẳng, căng đến nỗi gần như sắp đứt lìa.

“Đoàng!” tiếng súng xuất phát vang lên, tất cả các thân hình lập tức khởi động lao vào trong nước, bất chấp tất cả, chỉ có một chữ... đua!

“Xin chào quý vị khán giả, các vị đang theo dõi vòng bán kết 200m tự do nam tại Giải vô địch Bơi lội Thế giới Melbourne 2007. Chúng ta có thể nhận ra hiện tại người xếp ở vị trí thứ nhất chính là kiện tướng Benjamin của Australia, tay bơi Johan của Anh đang bám sát theo sau, người xếp ở vị trí thứ ba là tuyển thủ Dư Đông của chúng ta. Tất cả các tuyển thủ hiện tại đều đang hết sức tập trung, nếu Dư Đông có thể giữ vững được tốc độ này thì chúng ta sẽ có hy vọng bước vào trận chung kết…” Giải vô địch Thế giới lần này Đài truyền hình trong nước cũng rất xem trọng, do đó đã tiến hành đàm phán, lấy được quyền phát sóng toàn bộ quá trình thi đấu.

Dư Đông đã sắp không còn sức lực, hắn đã bắt đầu cảm thấy đuối sức, trước mắt biến thành tối đen, mọi thứ cũng dần dần trở nên mơ hồ, lồng ngực đau nhức đến mức không thở nổi… nhưng hắn không thể ngã xuống, bởi vì hắn vẫn còn chưa thi đấu xong, hắn phải thực hiện giấc mơ của mình, giành quyền thi đấu chung kết.

Cho dù khó chịu như vậy, hắn cũng không chấp nhận để tốc độ của mình chậm lại, hai tay hai chân vẫn tiếp tục duy trì động tác, tiếp tục bảo trì vận động ở tốc độ cao.

Vẫn còn 5m, ông trời ạ, sao vẫn còn chưa tới, nhanh lên, còn 3m... 1m. Dư Đông vừa bơi vừa nói thầm trong lòng, cánh tay rốt cuộc cũng có cảm xúc lạnh lẽo khi chạm vào thành hồ. Trong khoảnh khắc đó, thân thể hắn trở nên mềm nhũn như đống bông, dần dần chìm xuống, nhưng sau đó bị sặc nước nên hắn lại phải giãy giụa để nổi lên.

Trong lúc ngây người, hắn dường như có thể nghe được tiếng hoan hô của các đồng đội, vội vàng xoa xoa đôi mắt, dần dần đã bắt đầu nhìn thấy được rõ ràng hơn. Danh sách tên các tuyển thủ được thi đấu chung kết đã có, hắn nhìn thấy tên mình và Từ Minh Triết!

Hắn muốn hoan hô, nhưng chỗ ngực lại hơi hơi đau cho nên đành phải chậm chạp đi lên bờ.

Tĩnh Thủy nhìn sắc mặt tái nhợt của anh trai, môi phát tím, liền hết sức hoảng sợ, lập tức kéo hắn đi tìm bộ phận chăm sóc y tế. Nhân viên y tế thăm khám một vòng, nói không có gì đáng lo nhưng sau khi về nước thì nên đi làm kiểm tra lại.

Dư Đông không để tâm tới lời nói của nhân viên y tế, bây giờ hắn đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng vì đã ghi danh vào trận chung kết đến mức không thể tự kiềm chế được. Phải biết rằng bơi lội Trung Quốc luôn luôn là âm thịnh dương suy, các nam tuyển thủ có thể ghi danh vào trận chung kết đã là không tệ, huống hồ hắn còn là lần đầu tiên tham dự Giải vô địch Thế giới.

Chuyện tốt liên tiếp, sau khi Dư Đông dành quyền thi đấu chung kết thì Lục Nhiễm ở nội dung 100m bơi ếch chung kết cũng đã vượt qua rất nhiều tuyển thủ mạnh, lấy được hạng 3 chung cuộc.

Tấm huy chương đồng này có được thật không hề dễ dàng, các phóng viên đều lôi kéo Lục Nhiễm hỏi rất nhiều câu hỏi, từ vấn đề sinh hoạt cá nhân cho đến công việc huấn luyện: “Cô thân thiết với ai nhất trong đội của mình?”

“Dư Đông sư huynh, bởi vì chương trình huấn luyện của chúng tôi là giống nhau, cho nên có rất nhiều điểm chung, hai người chúng tôi cũng có quan điểm rất phù hợp nhau cho nên rất thân thiết.”

“A? Như vậy có phải là cô rất ngưỡng mộ anh ấy không?” Phóng viên tỏ vẻ đã nắm bắt được một tin tức có giá trị.

“Đúng vậy.” Lục Nhiễm tỏ thái độ hết sức tự nhiên thoải mái, “Dư Đông sư huynh là người ưu tú, luôn luôn cố gắng nỗ lực và nghiêm túc đối với việc huấn luyện, chưa từng bắt gặp anh ấy lười biếng bao giờ. Khi gặp được đối thủ mạnh mẽ, anh ấy cũng sẽ biến áp lực thành năng lượng để hành động không ngừng, trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Được rồi. Cảm ơn cô đã tiếp nhận phỏng vấn.” Người phóng viên đã ý thức được nếu tiếp tục hỏi tiếp, thì cô ta sẽ nói đến những vấn đề không phù hợp, cho nên vội vàng ngừng lại.

Tất cả những điều này Tĩnh Thủy đều nhìn tận mắt, nghe tận tai.

Hơn nữa cô còn phát hiện, lúc Lục Nhiễm tiếp nhận phỏng vấn cứ luôn cố ý nhìn về phía khán đài, chính là nhìn vào cô.

Có người ngưỡng mộ anh ấy không phải là chuyện tốt sao? Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Khi Lục Nhiễm trở lại, cô ta giống như một người anh hùng được mọi người vây quanh, có người còn ồn ào: “Lục ca oai quá, phải đãi mọi người nhé.”

“Đừng khen tôi quá mức như vậy, được rồi, sau khi quay về tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, mời tất cả các vị ở đây ăn cơm.”

“Lục ca vạn tuế!” Vừa nghe nói được mời ăn cơm thì một số các đội viên đã hai mắt phát sáng.

Lục Nhiễm khóe miệng hơi cong lên, ngay cả đuôi lông mày cũng không giấu được sự đắc ý.

Dư Đông liều sống liều chết mới có thể ghi danh vào trận chung kết, tự nhiên đây đã là cực hạn của hắn, cũng không có biện pháp nào vượt lên trên được nữa, cuối cùng chỉ lấy được vị trí thứ 6. Từ Minh Triết mới là vô cùng đáng tiếc, anh ta cách bục nhận thưởng chỉ có một bước ngắn. Sau khi thi đấu xong, cảm xúc toàn thân đều vô cùng không tốt cho nên tất cả các đội viên cũng rất tế nhị, không đi quấy rầy bọn họ, dành ra một khoảng thời gian để hai người tự xoa dịu bản thân.

Cuối cùng cũng đến nội dung 400m tiếp sức hỗn hợp nữ, vòng loại và vòng chung kết có hai đội hình khác nhau hoàn toàn, cốt để các vận động viên tinh anh có thể tận dụng nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Tĩnh Thủy từ trước đến nay rất ít khi tham gia loại hình thi đấu hợp tác tiếp sức này bởi vậy lo trước lo sau, bất kỳ một chi tiết nào cũng làm cô cảm thấy căng thẳng, sợ gây ra sơ suất gì đó ảnh hưởng mọi người.

Dư Đông thấy cô khẩn trương đến mức như vậy, liền an ủi: “Không sao đâu, cứ xem như mình đang thi đấu cá nhân vậy, đừng để bị người khác ảnh hưởng, làm hết sức mình là được.”

Tuy là nói như vậy nhưng nhiều người cùng thi đấu thì cũng khó tránh khỏi trong lòng sinh ra chút dao động.

Các cô lần này không may mắn bởi vì được xếp vào cùng một tổ với hai đội tuyển đến từ Mỹ và Anh, có rất nhiều nhân tài về bơi lội… đây chắc chắn là một trận quyết đấu sinh tử.

Tuyển thủ bơi ngửa sẽ là người mở màn đầu tiên, Tĩnh Thủy chỉ hy vọng đồng đội có thể mở ra một khởi đầu tốt đẹp, không bị bỏ lại quá xa, nếu không bọn họ bơi ở phía sau sẽ không thể đuổi kịp.

Nhưng chuyện không tốt đã vượt quá sức tưởng tượng của cô. 50m đầu cũng còn tạm được, sang 50m sau thì đồng đội của cô cho dù đã nỗ lực hết sức những vẫn kém các tuyển thủ khác quá nhiều, bị rớt xuống vị trí thứ 5.

Nhìn thấy đồng đội của mình đã chuẩn bị đến đích, Tĩnh Thủy đứng trên bục xuất phát, chân không ngừng run rẩy, trong lòng chỉ mặc niệm một câu: “Không thể nhảy trước, phải nhìn rõ ràng mới nhảy.”

Sau khi xác định đồng đội đã tới nơi, Tĩnh Thủy liền giẫm lên bục xuất phát, lao vào trong nước như một viên đạn bắn khỏi nòng. Trong khoảnh khắc hoàn toàn chìm vào trong nước, thì hai tay liền phối hợp, bắt đầu hoạt động đẩy ra tầng tầng áp lực ngăn cản tiến về phía trước.

Nhưng khi ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn thấy tuyển thủ đội Mỹ cách mình một khoảng khá xa thì cảm giác bất lực lại dâng lên tràn ngập toàn thân cô.

Chẳng lẽ tập luyện nhiều ngày như vậy lại không áp dụng được hay sao? Bản thân mình là vì cái gì mà có mặt ở đây, không phải là muốn tranh lấy một chút vinh dự sao? Chẳng lẽ đến thời điểm mấu chốt như bây giờ lại bỏ cuộc?

Tĩnh Thủy cố gắng đè nén cảm xúc rồi di chuyển nó đi, bây giờ đang là lúc thi đấu cần phải thể hiện được trạng thái tốt nhất, nếu không thể vượt qua được đội Mỹ, thì cũng phải thi đấu tốt nhất có thể đúng không?

Thân thể bắt đầu chuyển động có quy luật lúc lên lúc xuống, hai tay làm nhiệm vụ của một cây kèn xung phong, tầng tầng lớp lớp bọt sóng chung quanh cô nở rộ, Tĩnh Thủy hiện tại chỉ mong đột phá tốc độ nhanh nhất của mình, tranh thủ nhiều cơ hội hơn cho Nhan Hòa.

Sắp tiếp cận đội Đức, Tĩnh Thủy trong lòng mừng rỡ như điên, trong lúc xoay người lại tăng tốc một chút, thuận tiện xem xét tình huống thi đấu lúc đó.

Bây giờ cô đã ngang hàng tuyển thủ đội Đức, cách đội Pháp một khoảng cách rất nhỏ, chỉ cần một cơ hội là có thể đuổi kịp.

Tuy rằng thân thể đang kháng cự nhưng Tĩnh Thủy cũng không quan tâm, cô tiếp tục thử tăng tốc, cuối cùng sau một lần đạp nước đã thành công đuổi kịp đội Pháp.

Đích đến đã gần trong gang tấc, Nhan Hòa, kế tiếp cần phải trông cậy vào cậu. Tĩnh Thủy âm thầm khích lệ.

Trong nháy mắt khi cô chạm vách hồ, Nhan Hòa liền “ầm” một tiếng nhảy vào trong nước, Tĩnh Thủy lên bờ dưới sự trợ giúp của các đồng đội, cảm thấy đầu gối có chút đau nhức.

Nhan Hòa ngày thường và Nhan Hòa trên sân thi đấu là hoàn toàn khác biệt. Ngày thường Nhan Hòa thẹn thùng hay e ngại, nhưng vừa lên hồ thi đấu, cô liền thay đổi thành một con người khác, giống như một con bướm xòe ra đôi cánh bảy màu.

Nhan Hòa một đường phấn khởi tiến lên, không ngờ có thể rút ngắn chênh lệch với đội Mỹ, đội Anh cũng không còn xa nữa chỉ là khoảng cách của một cái đầu.

Nội dung cuối cùng chính là bơi tự do!

Cạnh tranh đã đến lúc gay cấn, bọt nước trắng xóa tung ra khắp nơi, trước mắt các cô còn ở vị trí thứ ba, nhưng các tuyển thủ khác vẫn bám theo sát sườn, nói không chừng sẽ có biến cố.

Tĩnh Thủy ngay cả thở cũng không dám, khẩn trương nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nhan Hòa, giữ vững, nhất định phải giữ vững!

Đồng đội cuối cùng đua rất tốt, không hề cho đối thủ cơ hội. Danh sách của trận chung kết vừa mới ra tới thì bốn cô gái đã cùng nhảy dựng lên. Điều này chứng minh rằng các cô đã làm được, không cần có Lục Nhiễm thì các cô cũng có thể vào thi đấu ở trận chung kết, đội tuyển Trung Quốc vẫn có thế hệ kế thừa rất tiềm năng.

Lúc đi về phòng thay quần áo, có một cô gái mắt màu xanh lục thuộc đội tuyển Mỹ nhìn Tĩnh Thủy cười cười, nói bằng tiếng Anh với cô: “Vừa rồi cô bơi tốt lắm, hi vọng lần sau có thể cùng thi đấu với cô.”

Tĩnh Thủy nói cảm ơn với cô ấy, sau đó lại hỏi: “Cô tên là gì?”

“Derby.” Cô gái nói tên mình rồi bỏ đi.