Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 54



Chạy được một quãng xa thì hắn thực sự không còn chạy nổi nữa, ngực đau nóng rát, đang dự định nghỉ một lát thì đã thấy từ xa xa có một hình bóng nghiêng ngã lảo đảo đang chạy tới, nhìn kỹ lại một chút, đây còn không phải là Tĩnh Thủy hay sao?

Tĩnh Thủy dường như đã gặp chuyện gì đó rất đáng sợ, thấy có người trước mặt thì lập tức hét lên theo bản năng.

“Đừng sợ… là anh đây, Tĩnh Thủy.”

Sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt là anh trai mình, Tĩnh Thủy không chút suy nghĩ liền bổ nhào vào lồng ngực Dư Đông, thân mình run lên không kiềm chế được, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt quần áo Dư Đông.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||

Dư Đông trong lòng cũng đã hiểu một phần chuyện gì xảy ra, trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải ổn định được cảm xúc của Tĩnh Thủy. Hắn không ngừng vuốt lưng cho Tĩnh Thủy, dịu dàng nói: “Không sao đâu, anh ở đây, đừng sợ.”

Tĩnh Thủy vất vả lắm mới ổn định tinh thần lại được, vừa khóc vừa đứt quãng kể lại với Dư Đông về đoạn đường mà cô vừa mới đi qua.

Sau khi nghe xong Dư Đông càng thêm tự trách, tại sao bản thân mình lại không về sớm một chút để ở bên cạnh cô: “Từ đây về sau, có bất cứ chuyện gì nguy hiểm, anh cũng nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ em.”

Tĩnh Thủy liên tục lắc đầu: “Không, em biết không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em, cho nên em phải học tự bảo vệ chính mình.”

“Hôm nay em đã làm rất tốt.” Dư Đông cảm xúc lẫn lộn sờ đầu cô.

“Chỉ là nhớ lại thì em vẫn còn sợ hãi, đặc biệt là lúc gã ta bảo em đi đi, em rất sợ…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Dư Đông ngắt lời cô, “Để anh gọi điện thoại cho mọi người, nói bọn họ không cần lo lắng. Bữa cơm hôm nay em không cần làm đâu, bảo Triệu Nham tới làm cho.”

“Lại áp bức tớ.” Triệu Nham sau khi nhận được điện thoại của Dư Đông thì rất tức giận bất bình nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm cơm, nếu không bọn họ sẽ không có gì để ăn.

Tĩnh Thủy cả buổi tối tinh thần đều không tốt, cơm cũng không ăn được mấy miếng, thỉnh thoảng lại phát run, Dư Đông dỗ dành cô một lúc lâu cô mới có thể ngủ được.

Tất cả những điều này Diêu Khải Hiên đều nhìn thấy.

Cậu ta luôn hy vọng tối nay người tìm được Tĩnh Thủy chính là mình, như vậy mình có thể danh chính ngôn thuận an ủi Tĩnh Thủy, không chừng Tĩnh Thủy sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với mình nữa.

Có thể nhìn thấy được Tĩnh Thủy rất thích Dư Đông, Dư Đông cũng thích em ấy, chỉ là hai người bọn họ có chết cũng không nói mà thôi. Nhưng thời gian mà Diêu Khải Hiên cậu ta thích Tĩnh Thủy cũng không hề ngắn hơn so với Dư Đông, thậm chí còn sớm hơn một chút, cậu ta vẫn luôn đợi cô bé này lớn lên rồi sẽ nói hết những gì trong lòng mình cho cô biết.

Cậu ta cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết như vậy, nhất định phải thực hiện một số động tác nào đó, làm Tĩnh Thủy thay đổi ý định.

Sau khi có bài học lần này, Tĩnh Thủy không dám ra ngoài vào buổi tối nữa, tất cả mọi việc đều tranh thủ làm khi trời còn sáng buổi tối sẽ chỉ ở lại ký túc xá với Nhan Hòa.

Kỳ tập huấn nước ngoài cũng nhanh chóng kết thúc, một ngày trước khi rời khỏi Los Angeles, Derby kéo theo Tĩnh Thủy và Nhan Hòa đi dạo qua các cửa hàng bán quần áo và mỹ phẩm ở gần đó.

Dư Đông, Triệu Nham và Diêu Khải Hiên im lặng đi theo phía sau, nói một cách văn hoa là cùng đi dạo phố với các cô gái, nhưng trên thực tế là làm cu li giúp họ xách đồ đạc.

Tĩnh Thủy ngày thường vì thuận tiện cho việc luyện tập cho nên đều mặc đồ thể thao, quần áo đi chơi chỉ có vài món, Derby nhìn thấy mà không chịu được cho nên liền chọn giúp cô một cái áo khoác, bên trong là một bộ váy dài, trên đầu còn đội mũ Beret.

Có một người tư vấn như vậy, Tĩnh Thủy vừa bước ra khỏi phòng thử đồ đã khiến cho các chàng trai hoảng sợ. Hiện tại chiều cao của cô khoảng 1m72, người lại gầy, tỉ lệ cơ thể rất tốt, tổng quan khí chất vô cùng xuất sắc.

Tĩnh Thủy cũng rất hài lòng về bản thân nhưng khi nhìn thấy giá cả thì lại hít vào một hơi, mua một bộ quần áo mà phải tốn nhiều tiền như vậy, thật sự là không đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải lưu luyến bỏ bộ quần áo trở lại.

“Đừng mà, bộ này rất đẹp.” Dư Đông bị sự xinh đẹp của Tĩnh Thủy vừa rồi làm chấn động, thấy cô không mua thì thật đáng tiếc.

Tĩnh Thủy cười khổ: “Em không giống Derby, lấy tiền thưởng sử dụng thoải mái như vậy.”

“Em vừa mới chọn những món nào?” Diêu Khải Hiên hỏi.

“Cái này, cái này, còn có cái này.” Tĩnh Thủy chỉ cho cậu ta xem.

“Không phải sinh nhật em sắp tới rồi sao? Mấy cái này coi như là quà của anh đi.”

“Như vậy sao được.” Tĩnh Thủy muốn đoạt lại quần áo, nhưng không ngờ sức lực của Diêu Khải Hiên rất lớn, cho nên không để cô thành công.

Thấy Diêu Khải Hiên đi về phía quầy tính tiền, Dư Đông liền sải bước đi lên: “Khải Hiên, không cần làm phiền cậu đâu, sinh hoạt phí ngày thường của cậu cũng không nhiều, cứ để đó tớ trả cho.”

“Không cần, tớ trả được.”

“Để tớ đi.”

“Tớ trả, cậu không cần phải nói nhiều.” Diêu Khải Hiên có hơi mất kiên nhẫn.

Dư Đông ngơ ngẩn, hắn không ngờ rằng, hắn và Diêu Khải Hiên lại vì loại chuyện ai sẽ trả tiền nhỏ bé như thế, mà lại tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, quả nhiên bọn họ đều đã thay đổi rồi.

Hắn tự giác thối lui một bước để Diêu Khải Hiên trả tiền.

Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo, Tĩnh Thủy ôm quần áo không nói một lời, Dư Đông và Diêu Khải Hiên giữ khoảng cách với nhau, những người khác thấy vậy cũng ngại lên tiếng, không khí giống như bị đông cứng lại, cho tới khi đến cửa hàng bán mỹ phẩm thì mọi thứ mới hòa hoãn hơn một chút.

“Nhan Hòa, cậu thử cái này một chút xem.” Tĩnh Thủy cầm một cây son môi nói.

“Hay là thôi đi, khuôn mặt tớ như vậy trang điểm kiểu gì cũng sẽ không đẹp đâu."

“Thử một chút cũng không sao mà.” Derby kéo cô ngồi xuống, bảo nhân viên cửa hàng đến trang điểm cho cô một lần từ chân mày đến môi.

Nhan Hòa quả thật không thể tin được cô gái trước mặt chính là mình, các nốt mụn trên mặt và tàn nhang đều không còn nhìn thấy nữa, làn da cũng trắng hơn rất nhiều, khuôn mặt bánh nướng sau khi trải qua trang điểm kỹ lưỡng cũng không đến mức khó coi như vậy nữa.

Triệu Nham cẩn thận quan sát Nhan Hòa trong gương một chút rồi nói: “Tốt lắm, anh đã nói rằng em trang điểm lên sẽ rất đẹp rồi mà.”

“Nhưng mà…” Nhan Hòa khó xử nhìn lại hình thể của mình, “Bây giờ em đã sắp được 1m8 rồi, người lại lực lưỡng như thế, trông không khác gì một thằng nhóc to con cả. ”

“Ai nói?” Triệu Nham nóng nảy, “Có bao nhiêu người mong muốn được cao như em mà không được đấy, em vừa bước ra thôi, thì khí thế đã đè ép người khác rồi.”

“Cảm ơn.” Nhan Hòa miễn cưỡng mỉm cười, sau đó trả mấy món mỹ phẩm trở về.

Triệu Nham len lén gọi nhân viên bán hàng tới, mua hết những món đó, nhân lúc Nhan Hòa không chú ý, liền nhét mấy món mỹ phẩm kia vào tay cô: “Cho em đó, phải trở nên xinh đẹp thì mới có thể tự tin được, không được từ chối.”

Nói xong câu đó, cậu ta liền vội vàng chạy đi.

Mọi người cười vang lên, khiến cho Triệu Nham hết sức xấu hổ, vò đầu bứt tai một lúc lâu.

Kết thúc mua sắm, sáng hôm sau mọi người liền lên máy bay về nước. Sau khi làm quen với giờ giấc thay đổi trong hai mươi ngày qua, thì Giải vô địch Toàn quốc cũng đã đến đến lúc khai mạc, giải lần này có liên quan đến tư cách tham dự Giải vô địch Thế giới.

Nhưng tất cả bọn họ đều đã trải qua mấy năm huấn luyện, cho nên bây giờ ở trong nước đều có tiếng tăm, cũng vì thế mà thuận lợi lấy được vé tham dự Giải vô địch Thế giới.

Giải vô địch Bơi lội Thế giới lần này được tổ chức ở Rome, tất cả mọi người đều đã trưởng thành và tiến bộ hơn so với hai năm trước rất nhiều, ngắm cảnh xem hoa một vòng thì bắt đầu chính thức bước vào cuộc đua.

Như thường lệ, hạng mục 400m tự do nam diễn ra vào ngày đầu tiên, bây giờ việc vào trận chung kết đối với Dư Đông đã không phải là vấn đề gì lớn, quan trọng nhất là hắn có thể vượt qua chính mình đạt được huy chương vàng thế giới đầu tiên hay không.

Trong sân thi đấu rất nhiều tiếng ồn ào, trái tim Tĩnh Thủy cũng trở nên bất an, cô rất rõ những gì mà Dư Đông đã trả giá trong mấy năm nay, nhưng những kết quả đạt được thì không lớn, cho nên lần này cô càng thêm hy vọng anh ấy có thể đạt được ước nguyện.

Trong lúc hai mắt đang nhìn chăm chú đến nỗi sắp lên men, đột nhiên cô cảm giác có người nhét cho mình một lon nước uống: “Đứng nhiều mệt lắm, ngồi xuống một lát đi.”