Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 57



Lục Nhiễm dần dần cảm nhận được sự mệt mỏi, tay chân đều mềm như bông, không còn sức lực, thân thể cũng giống như sắp chìm xuống, tốc độ quạt nước cũng càng lúc càng chậm, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ưu thế của mình càng lúc càng thu hẹp lại, sau đó hóa thành hư ảo.

Khi Tĩnh Thủy lại một lần nữa lộ ra khỏi mặt nước, cô kinh ngạc và vui mừng phát hiện Lục Nhiễm phía trước đã không thấy nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bọt nước ở đường bên cạnh. Cô không dám thiếu cảnh giác, chỉ cần một chút nữa thôi, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất gì.

Cô dùng một chút tế bào não còn tỉnh táo sót lại tính toán xem làm thế nào mới có thể chạm vách hồ nhanh nhất. Những lần thi đấu trước đây, có rất nhiều lần, đều là vì chạm tay chậm hơn người ta một chút, nên cô chỉ có thể thuận thế trôi tới, dẫn đến bị thua cuộc.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Tay cô đã vững vàng chạm vào vách hồ!

Tĩnh Thủy vội vàng nhìn qua Lục Nhiễm, chỉ thấy cô ta thở phì phò, cũng đang nhìn lại mình nhưng đã đánh cược thì phải chịu thua, nói: “Cô thắng.”

Tĩnh Thủy vội vàng ngẩng đầu nhìn thành tích.

1 phút 06 giây 14, đây cũng là thành tích cá nhân tốt nhất của cô từ trước đến giờ.

Sung sướng ập tới trước mặt, đây chính là huy chương đầu tiên của cô tại Giải vô địch Thế giới, vốn dĩ cô đang ở độ tuổi mà đa số mọi người đều đang tập trung cho việc học, nhưng cô lại có thể đứng trên bục nhận giải tranh tài tầm cỡ quốc tế, đây là một sự kiện đáng tự hào đến mức nào.

Hưng phấn qua đi, cô cũng không quên ôm Lục Nhiễm một cái, dùng ngôn ngữ không lời nói cho cô ta biết mình không hề đắc ý vênh váo.

Trở lại phòng quan sát, chào đón cô đương nhiên là một tràng hoan hô vang dội, Dư Đông rất muốn bế cô lên xoay mấy vòng, nhưng lại ngại sẽ dẫn tới phiền phức cho cô vì thế đành cố gắng nhịn xuống.

Nhưng ai ngờ trong lúc hắn do dự thì, Diêu Khải Hiên đã giành trước một bước, ôm lấy Tĩnh Thủy: “Chúc mừng em, Tĩnh Thủy.”

Tĩnh Thủy cảm thấy không được tự nhiên cho nên cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực anh ta rồi nói: “Cảm ơn anh Khải Hiên.”

Dư Đông bây giờ cũng mặc kệ có thể mang đến phiền phức gì hay không, lập tức kéo Tĩnh Thủy ôm cô một cái thật mạnh mẽ, động tác này có biên độ lớn đến mức suýt chút nữa thì Tĩnh Thủy đã bị đụng trúng đầu..

Sau khi ôm được cô, hắn đắc ý quay đầu nhìn về phía Diêu Khải Hiên, thấy sắc mặt anh ta khó coi thì nội tâm vô cùng sung sướng.

Tĩnh Thủy không muốn bị kẹt giữa hai người bọn họ, vì vậy sau khi chúc mừng với đồng đội, thì vội vàng chạy đi nhận thưởng.

Lần đầu tiên cô phát hiện ra bục lãnh thưởng này có vị trí rất tốt, có thể nhìn được hết toàn cảnh xung quanh hội trường. Được mọi người ca ngợi và ngưỡng mộ, loại cảm giác này thật là quá sung sướng.

Chiếc huy chương đồng này nhìn bề ngoài có vẻ rất cổ điển, bên trên còn có khắc những hình vẽ tinh xảo, Tĩnh Thủy nâng niu nó giống như bảo bối, hết sức cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, nhìn mãi cũng không thấy chán.

Lúc đến phiên Derby, cô ta đi vòng quanh khu vực nhận thưởng một vòng rồi bắt tay với hai người đoạt huy chương bạc và đồng. Lúc đi đến chỗ Tĩnh Thủy, trong ánh mắt cô ta đều là nụ cười tươi tắn, hết sức nhiệt tình ôm cô một cái, cũng tỏ vẻ rất vui mừng cho cô.

Tĩnh Thủy cũng mỉm cười đáp lại, dưới hồ thi đấu, bọn họ là đối thủ, nhưng lên khỏi mặt nước thì bọn họ chính là bạn bè với nhau, cô rất quý trọng tình bạn này.

Cuối cùng cũng đến lễ thượng cờ, Tĩnh Thủy có vô vàn cảm xúc trong lòng, tuy rằng vị trí của quốc kỳ không phải là vị trí tốt nhất, nhưng ít nhiều gì cô cũng giúp cho người khác có thể khắc sau ấn tượng về màu đỏ này hơn một chút.

Giải vô địch Thế giới lần này có thể nói là rất được mùa, biểu hiện của Nhan Hòa cũng vô cùng nổi bật, lấy được huy chương đồng ở nội dung 100m bơi bướm, ngoài ra những hạng mục khác các đội viên cũng có biểu hiện không tệ, bây giờ chỉ còn lại hạng mục tiếp sức.

Dư Đông lần đầu tiên thay thế Từ Minh Triết trở thành người bơi cuối cùng, cảm giác toàn bộ hi vọng của quần chúng đều đè lên người mình, giống như cõng một ngọn núi lớn trên lưng, vô cùng khó chịu. Hắn không khỏi có hơi tiếc nuối những tháng ngày tự do nhàn hạ trước đây, bất cứ chuyện gì cũng có Từ Minh Triết gánh vác, nhưng mà cũng không có cách nào khác, vinh quang càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.

Lần thi đấu tiếp sức này gần như là hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ đội viên. Phòng quan sát chật như nêm cối, tất cả mọi người đều sôi nổi đứng lên, chuẩn bị cỗ vũ cho bốn người bọn họ.

Triệu Nham bơi đầu tiên, vừa vào nước đã sử dụng hết toàn bộ sức lực, không hề giữ lại gì cả, xếp ở vị trí thứ tư. Nhưng 200m dù sao cũng là một hạng mục tiêu hao thể lực, cho nên Triệu Nham tuy rằng giai đoạn đầu thế như chẻ tre, nhưng sau đó thì không chống đỡ nổi, rớt xuống xếp thứ năm.

Diêu Khải Hiên thì lại hơi giữ sức. Cũng không phải bởi vì anh ta có ý kiến đối với Dư Đông mà cố tình bơi chậm, thời khắc quan trọng anh ta vẫn có quy tắc của chính mình, phải vì vinh quang của cả tập thể, anh ta càng không thể nôn nóng, phải lựa chọn chiến thuật có lợi nhất cho toàn đội.

Diêu Khải Hiên cũng coi như là không tệ, đuổi kịp, lấy lại vị trí thứ tư sau đó thì chính là tổ hợp bá vương của hai người còn lại.

Từ Minh Triết vừa xuất phát, các đội viên đều hét lên một cách hào hứng, tuy rằng Từ Minh Triết thi đấu trong giải này đã bị Dư Đông qua mặt, nhưng vẫn không thể phủ nhận được thực lực của anh ta vẫn là số một số hai trong nước, đang hết sức cố gắng để san bằng vị trí thứ ba ở lượt bơi của mình.

Cuối cùng thì cũng đến lượt Dư Đông.

Mọi người ai cũng không màn hình tượng, đều nhất trí hò hét lên, thậm chí còn có người trêu chọc nói: “Dư Đông con cá này, bơi nhanh lên xem.”

Dư Đông tuy không nghe được những lời động viên của bọn họ nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nôn nóng của tất cả đội viên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mọi người thất vọng.

Dưới chân từng hồi bọt sóng quay cuồng, cánh tay chính là mái chèo tốt nhất, ở trong nước vượt gió vượt sóng, mọi người kinh ngạc phát hiện Dư Đông không chỉ vượt qua người xếp thứ ba mà còn bỏ xa một khoảng.

Có thể vượt qua đội xếp thứ nhì không? Vài người toát ra ý tưởng to gan như thế trong đầu.

Vô địch sẽ là đội tuyển Mỹ, đây là không thể nghi ngờ, những đội Anh đang xếp thứ nhì cách bọn họ cũng không quá xa.

Dư Đông hình như cũng có dã tâm này, vì thế đang gia tăng tốc độ đuổi theo, hắn càng bơi càng nhanh, hai tay đan xen, khiến người xem cũng hoa cả mắt, tuyển thủ đội Anh cũng nhận thấy nguy cơ, liều mạng muốn bảo vệ vị trí của mình, hai bên đều hết sức cố gắng.

Móng tay Tĩnh Thủy đã bấu vào trong da thịt.

“Có phải đã vượt hơn một chút rồi không?” Có người hét lên, thanh âm cũng đã thay đổi.

“Hình như là vậy thật, thằng nhóc Dư Đông này thật là lợi hại.”

Đám người trong nháy mắt liền hò reo vang dội, không biết là ai mở đầu, mọi người gõ gậy ầm lên, rất có nhịp điệu: “F4, F4.”

Dư Đông đúng lúc khôi phục tinh thần, nhìn thấy dáng vẻ này của những người đồng đội thì có hơi xúc động, hắn giơ tay lên vẫy vẫy về phía khán phòng.

Mọi người đều thoải mái tận hưởng những giờ phút vui vẻ này, cho nên cũng không có ai ngờ được một sự kiện trọng đại sắp sửa xảy ra sau đó, khiến cho tinh thần mọi người đều xuống dốc.

Trước khi Giải vô địch Thế giới kết thúc, một tin tức chấn động được phát ra, đó chính là sau khi kết thúc giải lần này thì Liên đoàn Bơi lội Thế giới đã quyết định cấm sử dụng đồ bơi toàn thân.

Quy định này vừa được ban hành thì đã có rất nhiều sự than thở và bất mãn, đồ bơi toàn thân được trang bị một số các kỹ thuật may mặc để nâng cao thành tích, đối với các vận động viên phải tranh thủ từng giây đồng hồ thì có thể nói là một trợ lực rất lớn, huống hồ việc này không gọi là vi phạm đạo đức, không hề trộm cắp cũng không cướp đoạt. Vì vậy mọi người cũng không rõ vì sao lại phải cấm.

Nhưng phản đối không có hiệu quả, vì thế toàn đội đành phải bay về Bắc Kinh trong sự uể oải và không vui, ngay cả kỳ nghỉ phép cũng không có tâm trạng mà hưởng thụ.

Sau khi khai giảng Tĩnh Thủy và Nhan Hòa điều chìm vào trong không khí học tập khẩn trương, bởi vì lúc trước đã bỏ qua quá nhiều học phần, cho nên chỉ có thể lợi dụng các khoảng thời gian rỗi rãi để học bù trở lại, nhưng có một điều may mắn chính là lớp của bọn họ có khá đông học sinh là tuyển thủ, nên giáo viên cũng không quản thúc quá mức khắt khe, chỉ yêu cầu bọn họ thi đậu là được.

Dư Đông, Diêu Khải Hiên, Triệu Nham cũng không tốt hơn bao nhiêu, giáo viên cũng đã rất nể mặt, không để bọn họ phải thi rớt, nhưng thành tích đều không cao.

Khi mọi người còn chưa kịp nắm lấy cái đuôi của năm 2009, thì năm 2010 đã đến.

Diêu Khải Hiên nội tâm càng ngày càng không yên ổn, anh ta nghĩ tình cảm của mình dành cho Tĩnh Thủy đã sắp không thể giấu được nữa, lại nghĩ đến Dư Đông, anh ta liền cảm thấy hận đến ngứa răng. Vì sao cả ba đều cùng nhau lớn lên mà Tĩnh Thủy và Dư Đông lại càng lúc càng thân thiết, còn đối với mình thì lúc gần lúc xa, thật ra thì mình đã làm gì sai chứ?

Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, không thể để cho Dư Đông chiếm hết tất cả mọi thứ, anh ta nhất định phải đoạt Tĩnh Thủy tới tay mình.

Sau khi quyết tâm, Diêu Khải Hiên lấy hết can đảm, gọi điện thoại cho Tĩnh Thủy.