Dưỡng Hồ Vi Hoạ

Chương 2: Cô gái xinh đẹp



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Tôi theo bản năng nhìn về phía cơ thể của cô gái kia, phát hiện nàng dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng tang, qua lớp lụa trắng, có thể thấy rõ làn da nõn nà của nàng.

Tôi nuốt nước bọt, lớn như vậy đây là lần đầu tôi ở gần một cô gái đến vậy, hơn nữa cô gái này lại trong tình trạng mặc cũng như không, khiến nhịp của tôi lập tức gia tốc.

Cô gái nằm trong ngực của tôi nhắm nghiền mắt, hình như đang ngủ, tôi cũng không dám manh động, sợ đánh thức cổ.

Nhờ ánh trăng, tôi thấy rõ gương mặt của cổ, ngũ quan tinh xảo, đôi lông mày lá liễu, ấn đường có một đóa hoa sen màu đỏ, trông rất sinh động.

Dán sát nàng như vậy, nên tôi có thể ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ, trái tim của tôi có chút xao động, chắc nếu đổi thành bất cứ gã nào, được nằm bên cạnh một cô gái đẹp như thế này, cũng không thể bình tĩnh.

Không biết tiểu hồ ly đã chạy đâu mất tiêu, tôi cứ nằm ngắm thật lâu kỹ sắc đẹp của cô gái này, tôi không dám nhìn cơ thể của cổ nhiều, nếu như nhìn nhiều thêm, chỉ sợ thú tính sẽ trỗi dậy.

Một lát sau, tôi thật sự mắc tiểu quá rồi, đành phải nhẹ nhàng đứng dậy khỏi cô gái, cẩn thận ra khỏi miếu, tìm một chỗ để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Chờ lúc tôi quay trở lại miếu, phát giác cô gái xinh đẹp nằm cạnh ban này đã không thấy bóng dáng.

Lúc này đầu óc của tôi cũng minh mãn hơn, nhớ lại phản ứng ban này của mình, bèn cảm thấy có chút buồn cười, ở vùng rừng núi hoang vu này sao có thể gặp phải một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc do tôi nửa mê nửa tỉnh nên nảy sinh ảo giác.

Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng chạm vào con gái, làng quá nhỏ, lại hẻo lánh, con gái trạc tuổi tôi ít đến đáng thương, nên đương nhiên chẳng có cơ hội tiếp xúc với con gái.

Quả thực tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh, nhưng tưởng tượng là tưởng tượng, muốn thành sự thật còn khó hơn nhiều.

Dù thôn hẻo lánh, nhưng sính lẽ không hề ít, muốn cưới hoa khôi thôn Phương Phương thì phải tốn 5,000 tệ cộng với 2 con lừa và 2 con heo. Người trong thôn muốn cưới Phương Phương không ít, nhưng không có mấy người có thể bỏ ra sính lễ lớn như vậy, số tiền của cha để lại chỉ đủ để tôi sống qua ngày, muốn cưới vợ còn kém xa lắm.

Tôi đi vào trong miếu, dù có ánh trăng nhưng nhìn không rõ mấy, tôi nhìn quanh để tìm tiểu hồ ly nhưng mãi không thấy, tôi nghĩ chẳng lẽ nó đã bỏ trốn lúc tôi ngủ say.

Cũng không hiểu tại sao, không thấy tiểu hồ ly, tôi tự dưng cảm thấy cô đơn.

Tôi đi tới chỗ ngủ, nằm xuống, không bao lâu sau bỗng cảm thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt mình, sau đó tôi cảm thấy một đống lông tơ mịn màng đang cọ vào cánh tay của mình.

Tôi lập tức ngồi dậy, thấy tiểu hồ ly chạy trở về tôi rất vui, nói không chừng lúc nãy nó cũng tìm chỗ để giải quyết, chứ không phải là thừa cơ tôi ngủ say để bỏ trốn.

"Còn tưởng bé đã chạy đi mất." Tôi cười nói.

Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rất đáng thương, cứ như tôi trách oan nó.

Tôi dùng một tay kéo nó vào trong ngực của mình, sau đó nằm xuống, lẩm bẩm: “Dù sao anh cũng không có tiền lấy vợ, sau này bé làm bạn cùng anh, yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt bé."

Nó có vẻ nghe hiểu lời của tôi, cà cà trong lòng tôi, lông của nó rất mềm, nếu như đem bán chắc chắn đủ cho tôi ăn mấy năm. Nhưng tôi rất thích tiểu hồ ly, nếu không phải quá kẹt tiền, chắc chắn không lột da của nó đi bán.

Tôi đưa tay sờ lên trên cơ thể của nó, tiểu hồ ly vẫn vậy, không hề nhúc nhích, hình như có chút căng thẳng, tôi cảm thấy sờ rất êm tay, nhắm mắt lại nghĩ đến cô gái xinh đẹp vừa gặp ban.

Nếu thật sự chờ lên cơ thể của cô gái ấy, chắc cũng mềm mại, láng mịn giống như cơ thể của tiểu hồ ly.

Vuốt vuốt mấy cái, tôi lại rơi vào giấc ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh tôi cảm thấy hình như tiểu hồ ly leo lên trên người của tôi, còn dùng cái lưỡi nhỏ của nó liếm liếm lên người của tôi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi thấy tiểu hồ ly đang ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm đũng quần của tôi. Tôi ngó xuống, thì ra nơi đó đã dựng lều.

Tôi cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ tiểu hồ ly lại thấy tò mò với thứ này, bèn chộp lấy nó, nó thấy tôi đã tỉnh, lập tức trở nên xấu hổ.

"Sao nào, bé con còn biết xấu hổ sao, để anh nhìn xem bé là đực hay cái."

Nói xong, tôi giữ hai chiếc chân nhỏ của tiểu hồ ly, lật ngửa bụng của nó lên.

Nhòm một lúc, tôi mới nhận ra nó là cái, nhưng dù là vậy thấy dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của nó, tôi vẫn cảm thấy hơi buồn cười, dù là cái thì nó cũng không thể hiểu những chuyện thầm kín của nhân loại chúng ta.

Tôi từ dưới đất đứng lên, tiểu hồ ly giãy khỏi tay của tôi, cũng không biết có phải do vừa nãy tôi thô bạo kiểm tra giới tính của nó hay không, hình như nó muốn tránh xa tôi.

Tôi nhìn nó nhảy lên một cái bàn trong miếu, hai bên bàn có hai chiếc ghế sắp mục nát.

Lúc này tôi để ý thấy trên bàn đặt hai ngọn nến mới tinh, hai cây nến được cột vào nhau bằng một sợi dây đỏ, hai đầu của sợi dây đỏ kéo dài đến mép bàn.

Tối hôm qua khi bước vào đây, ta đâu có thấy trên bàn có đặt nến, tôi thấy là lạ, theo lý thuyết hai ngọn nến hồng để ở chỗ này sẽ rất nổi bật. Nhưng hôm qua tôi lại không phát hiện, chẳng lẽ ngọn nến này mới xuất hiện trong hôm nay?

Tôi từng nghe các cụ già trong làng kể chùa miếu trong núi sâu do quá lâu không ai cung phụng, thần tiên canh giữ trong đó sớm đã đi mấy, cho nên cô hồn dã quỷ trong núi bên sẽ vào trong miếu.

Chẳng lẽ tôi gặp quỷ?

May mà giờ là ban ngày, cho dù thật sự có quỷ, cũng không có gì phải sợ, hơn nữa nếu thật sự có quỷ, thì đêm qua e rằng tôi đã xảy ra chuyện.

Tôi nhìn tiểu hồ ly leo lên bàn, sau đó lại dùng móng vuốt nhỏ cầm sợi dây đỏ bên trái, tiếp đó quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết.

Tôi đi đến bên bàn, nhìn thấy mặt bàn phủ đầy bụi, nhưng hai ngọn nến và dây đỏ lại không dính hạt bụi nào, điều này khiến tôi ngạc nhiên.

"Bé con, chẳng lẽ bé đã lấy trộm ngọn nến và sợi dây đỏ này?"

Tôi vừa nói, vừa cầm lên sợi dây đỏ bên trái, cẩn thận quan sát, cũng không có phát hiện sợi dây đỏ có gì đặc biệt.

Tiểu hồ ly nhìn tôi nắm lấy sợi dây đỏ, lập tức quay đầu lại, lúc này tôi đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình có chút thay đổi.

Trong lúc tôi không nghĩ mãi mà không hiểu, thì đột nhiên hai ngọn nến mới tinh trên bàn lại tự bốc cháy.