Dưỡng Hồ Vi Hoạ

Chương 4: Đã xảy ra chuyện



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Ở trong thôn nhỏ miền núi chúng tôi, chỉ lúc có đám tang mới có thể đốt pháo kép, bởi vì liên quan đến người chết, cho nên thứ này thường bị coi là tượng trưng cho điềm xấu, nếu như trong nhà không có người chết, đốt pháo kép sẽ dẫn tới tai hoạ cho nhà đó.

Thấy Trần Nhị Bì lấy ra pháo kép, tôi bèn cảm thấy không ổn, lớn tiếng hỏi: “Trần Nhị Bì, mày muốn làm gì!"

Trần Nhị Bì không trả lời tôi, mà đặt pháo kép ở dưới đất, dùng một viên gạch chặn lại, hướng thẳng về phía nhà của tôi.

Tiếp đó gã lấy ra một hộp diêm, ngẩng đầu nhìn tôi, cười gằn nói: “Mày có trả con hồ ly cho tao hay không?"

"Mày nghĩ cũng đừng nghĩ, con hồ ly này là của tao, không thể nào đưa cho mày."

"Hà Như Thị, đây là do mày tự chuốc lấy."

Trần Nhị Bì nói xong, bèn diêm đốt, dẫn hỏa ngòi nổ pháo kép, tôi lập tức nghe thấy hai tiếng "Bùm bùm", quả pháo kép lập tức bay vào nhà của tôi.

Tôi quay đầu nhìn qua, pháo kép dù không phải thuốc nổ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, uy lực không hề nhỏ, tường nhà của tôi bị khoét một cái lỗ lớn.

Tôi điên lên, bỏ tiểu hồ ly trên đất, sau đó lao về phía Trần Nhị Bì, đấm một cú vào mặt của gã.

"Mày điên hả thằng chó!"

"ĐM, nếu mày sớm đưa tiểu hồ ly cho tao, sao tao còn phải làm vậy?"

"Đừng có nằm mơ, tao không bao giờ đưa tiểu hồ ly cho mày."

Trần Nhị Bì đánh lộn với tôi, hàng xóm gần nhà của tôi nghe thấy tiếng pháo đều bước ra ngoài.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mới sáng sớm, làm cái gì vậy."

Vài hàng xóm đi tới, lôi tôi và Trần Nhị Bì ra, tôi siết chặt nắm tay, tôi chịu đựng Trần Nhị Bì đã không phải ngày một ngày hai. Gã ỷ cha của mình là trưởng thôn, quậy phá khắp thôn, có rất nhiều người ghét gã.

"Thưa bà con, mọi người lại đây mà coi, Hà Như Thị dám nuôi hồ ly trong nhà, hồ ly đây chính là vật có yêu khí rất nặng, Hà Như Thị không để đến bản thân thì cũng thôi, nhưng phải đảm bảo không gây tai hoạ cho hàng xóm xung quanh."

Trần Nhị Bì lớn giọng nói với đám đông tới xem náo nhiệt, những người đó vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Đúng vậy, Như Thị, sao cậu nuôi cái gì không nuôi, nuôi hồ ly làm gì."

"Như Thị, tôi thấy da của con hồ ly này là loại cao cấp, chắc bán được không ít tiền đâu."

"Đừng nuôi loại vật này ở đây, chúng tôi không muốn chịu tai ương cùng cậu."

Hàng xóm xung quanh nhao nhao nói, có câu nói tránh, có câu nói thẳng, nói chung nghe xong lời nói của Trần Nhị Bì, bọn họ đều cảm thấy nuôi hồ ly ở nhà sẽ gây tai hoạ cho bọn họ.

Đây chính là quan niệm của những người sống ở các bản làng miền núi, hầu hết người dân ở đây đều mang tư tưởng xã hội phong kiến nặng nề, có đôi khi loại quan niệm này, thậm chí có thể bức chết người sống.

"Hồi nãy Trần Nhị Bì còn bắn pháo kép ở gần nhà mọi người, không gây tai hoạ cho mọi người sao?" Tôi mở miệng phản bác.

Mọi người nghe xong, trọng tâm nghị luận lại hướng về trên người Trần Nhị Bì.

"Nhị Bì, không có người chết lại bắn pháo kép, sẽ gặp phải báo ứng, tự cậu gặp báo ứng thì thôi, còn liên lụy chúng tôi, ai..."

Tôi thấy gió đã đổi chièu, thầm cười lạnh, những người này đúng là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào, thì ngả chiều nấy.

Trần Nhị Bì thấy mọi người chĩa mũi nhọn về phía gã, giận dữ mở miệng mắng: “ĐM, không có chuyện thì mau về nhà nấu cơm, chỗ này éo có chuyện của các người, rảnh rỗi sinh nông nổi hả."

Một vài phụ nữ trung niên dù rất bất mãn với câu này của Trần Nhị Bì, nhưng cũng không dám biểu hiện ở trên mặt, chỉ liếc nhìn rồi quay về nhà mình.

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Nhị Bì, gã trừng mắt với tôi, sau đó nhìn về phía tiểu hồ ly, con ngươi đảo một vòng, chạy đuổi theo tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly bị thương ở chân, chạy không nhanh, Trần Nhị Bì muốn đuổi kịp cũng không khó.

Tôi sợ Trần Nhị Bì làm hại tiểu hồ ly, vội lao theo để ngăn cản gã.

Trần Nhị Bì chạy rất nhanh, đẩy ngã tôi, khiến tôi đập mông mạnh xuống mặt đất.

Tiểu hồ ly quay đầu thấy tôi ngã đập mông xuống dưới đất, bèn nhe răng về phía Trần Nhị Bì. Nó không chạy nữa, mà xoay người lao vọt tới, cắn vào đùi của Trần Nhị Bì, rồi nó chạy về phía tôi.

Trần Nhị Bì đau đến chửi thề, xoay người chộp lấy tiểu hồ ly, tôi vội ôm lấy tiểu hồ ly, bảo vệ nó, trừng mắt với Trần Nhị Bì.

Trần Nhị Bì cũng biết mình đánh không lại tôi, sau một lúc do dự, bèn hừ một tiếng, mở miệng nói: “Hà Như Thị, mày hãy đợi đấy, chuyện này còn chưa xong đâu."

Nói xong, gã bèn xoay người bỏ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn tiểu hồ ly, sau khi xác định nó không bị thương, mới yên lòng.

Mấy hôm sau đó Trần Nhị Bì không tìm tôi gây chuyện nữa, vết thương trên chân của tiểu hồ ly cũng đã lành lặn, tốc độ của nó nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, nếu nó muốn trốn, chắc chắn tôi đuổi không kịp.

Mấy ngày nay tôi và tiểu hồ ly ở chung rất vui vẻ, vào buổi tối tôi ôm nó ngủ, nó cũng không chống cự, nhưng có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa tôi còn tắm cho nó, khi tôi dùng nước muốn tắm cho nó, nó luôn trốn tôi, trong ánh mắt tràn ngập xấu hổ, cứ như con gái còn tơ, không muốn để cho đàn ông tắm giúp. . ngôn tình sủng

Nhưng cuối cùng tôi cũng bắt được nó, cưỡng ép tắm cho nó, sau khi tắm xong nó lập tức tránh xa tôi, giống như đang giận dỗi, không thèm để ý tới tôi.

Tôi còn phát hiện mỗi sáng sớm, tiểu hồ ly đều có vẻ rất xấu hổ, tôi cố ý cởi quần lộ cây gậy của mình ra cho nó xem. Nó lại giống như gái ngoan, xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn.

Mấy ngày ở chung khiến tôi càng ngày càng thích tiểu hồ ly, nếu như Trần Nhị Bì còn dám có ý đồ với nó, tôi chắc chắn đánh cho nó no đòn.

Tối hôm đó Trần Nhị Bì thừa cơ tôi không để ý muốn lấy trộm tiểu hồ ly, còn may tôi phát hiện sớm, ngăn cản gã, còn bắt gã đánh cho một trận. Lúc đó Trần Nhị Bì vô cùng cay cú, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn tôi, chắc nhiều lần bị ăn đòn khiến gã điên tiết. Gã còn tuyên bố sẽ khiến tôi phải hối hận, tôi lập tức cho gã thêm một trận đòn nữa.

Lúc tối tiểu hồ ly tự chạy ra ngoài, phải một lúc lâu mới về, tôi cũng không để ý nó chạy ra ngoài làm gì, chỉ ôm nó ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, thím Trương ở cách vách vội vội vàng vàng chạy tới gõ cửa.

Tôi mở cửa ra, thấy thím hốt ha hốt hoảng, bèn bảo thím bình tĩnh đi.

"Chuyện gì mà thím gấp gáp vậy." Tôi cười hỏi.

Thím Trương hơi sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Con chưa biết gì sao, đêm qua Trần Nhị Bì đã xảy ra chuyện! Con nhanh qua đây nhìn xem!"