Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 11: Ta thật sự quá đáng thương!”



Rời khỏi U Minh, Triệu Vũ và Tiểu Long tiếp tục hành trình lưu lạc ở trong rừng sâu của mình. Trước khi vào thành trì của nhân loại, Triệu Vũ muốn tìm cho Tiểu Long một nhánh Thiên Long quả.

Theo như cách ghi chép của Long tộc truyền lưu lại, thì loại Thiên Long quả này là một loại linh quả cực kỳ đặc thù. Loại quả này không chỉ có tác dụng với Long tộc, mà còn giúp các sinh vật khác mang theo huyết mạch Thiên Long, là một trong những Long tộc đã từng bá chủ ở Thiên Long tinh.

Nhưng đối với Tiểu Long, thì Thiên Long quả lại có một tác dụng khác. Nó có thể giúp Tiểu Long tùy ý hóa thành hình người, che giấu đi huyết mạch Long tộc ở trên người nó.

Chỉ có như vậy, Tiểu Long mới có thể cùng Triệu Vũ xuất hiện ở trong thành trì của nhân loại, không bị các thế lực trên Thiên Long tinh nhòm ngó.

Dù sao, theo như ý tứ của Hổ Nương, thì Long tộc từng là một tồn tại vĩ đại của Thiên Long tinh. Nhưng sau khi Long tộc bị diệt tuyệt, con cháu của bọn họ liền trở thành sủng vật mà đám nhân loại vô cùng yêu thích nô dịch. Bởi vì, mỗi một đầu Long tộc sau khi trưởng thành, thực lực đều rất mạnh mẽ. Người sở hữu được chúng, tất thảy đều được xưng tụng là Long Kỵ Sĩ, những kỵ sĩ vô cùng được tôn sùng trên Thiên Long tinh.

Chính vì nguyên nhân như vậy, suốt hơn một tháng nay Triệu Vũ không dám để cho Tiểu Long lộ diện ra trước mặt người khác. Sau khi Hổ Nương rời đi, hắn càng thêm cẩn thận, đem Tiểu Long ấn giấu ở trong rừng sâu, tránh tiếp xúc với người ngoài.

Nhưng đây cũng không phải là cách lâu dài. Bởi vì Triệu Vũ biết, hắn muốn để cho bản thân nhanh chóng mạnh lên, để cho Tiểu Long có nhiều không gian trưởng thành, thì chỉ có thể tiến vào thành trì nhân loại, tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Dù sao, truyền thừa của Long tộc chỉ lưu lại những kiến thức cổ xưa lâu đời, thời gian tồn tại cách đây hơn mấy vạn năm. Có rất nhiều thứ, hiện tại không còn xuất hiện nữa. Hoặc là biến mất trong dòng sông thời gian vĩnh hằng, hoặc là trở nên thưa thớt, hiếm có khó tìm.

Huống hồ, Triệu Vũ còn muốn truy tìm tung tích của Tiêu Nhược Lan. Hắn muốn tìm được nàng, chỉ có thể đi vào các tòa thành của nhân loại để tìm hiểu. Nếu vẫn còn lưu ở đây, không những không gian trưởng thành bị hạn chế, mà cả tung tích của nàng cũng không cách nào tra ra được.

Mặc dù biết là cơ hội tìm được Thiên Long quả không cao, nhưng Triệu Vũ vẫn rất muốn thử. Hắn liên tục cùng với Tiểu Long di chuyển trong rừng hơn một tháng, thời gian có thể nói là chật vật vô cùng.

Không chỉ tránh né nhân loại nhìn thấy, mà bởi càng đi vào sâu trong rừng, thì thực lực của đám ma thú càng lúc càng cao. Như cách đây mấy hôm, Triệu Vũ cùng với Tiểu Long ra ngoài săn bắt một bầy dã trư. Nhưng không hiểu thế nào, bọn họ lại chọc giận một đầu Dã Trư Vương, thực lực đạt đến cấp A+, cả hai đều bị nó rượt chạy, trốn hơn trăm dặm mới có thể thoát được một kiếp.

Nếu không phải thời gian gần đây thực lực đã được tăng cường lên một cách mạnh mẽ. Triệu Vũ không biết, lúc đối đầu với con Trư Vương kia hắn và Tiểu Long có thể chạy nhanh đến như vậy được không.

Cứ như thế, một người một rồng lại trôi qua ở trong rừng thêm một tháng nữa.

Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người. Cách đây mấy hôm trước, trong lúc thăm dò một cái huyệt động của Hắc Quả Phụ, Triệu Vũ tình cờ nhìn thấy một đám yêu tộc đang bàn tán với nhau. Bọn họ nói đến một chỗ nguy hiểm, bên trong có một đầu địa long ẩn cư trong đó. Mà đầu địa long này, dường như đang canh giữ một gốc linh quả, có hình dáng giống như trứng rồng, phía trên còn tỏa ra quang mang bảy màu. Nghe nói, cứ mỗi trăm năm, thì linh quả ở đây sẽ trưởng thành một làn. Đến lúc đó, nơi trú ẩn của đầu địa long kia sẽ vô cùng náo nhiệt, các loại yêu tộc đều sẽ đến đó tranh đoạt.

Mà thời gian tiếp theo để cho linh quả trưởng thành, theo tính toán của đám yêu tộc này chỉ cách hơn một tháng. Từ thông tin của bọn họ, Triệu Vũ cũng có thể khẳng định, thứ linh quả mà bọn họ nói đến, chính là Thiên Long quả, thứ mà Triệu Vũ vẫn đang không ngừng tìm kiếm.

Nhưng có điểm kỳ quái là, loại linh quả này, không phải ngàn năm mới sinh trưởng một lần hay sao? Làm như thế nào, thời gian sinh trưởng lại bị rút ngăn trở lại?

Tuy trong lòng sinh ra nghi hoặc, nhưng Triệu Vũ vẫn muốn dẫn theo Tiểu Long đi đến đó thăm dò một phen. Dù sao, nắm được tin tức này, đối với hắn mà nói vẫn rất quan trọng. Cho dù không phải là Thiên Long quả thật sự, thì một gốc linh quả như vậy, vẫn có giá trị rất lớn.

“Đói… đói…”

Trên đường bí mật di chuyển đến nơi sinh trưởng của linh quả, trong miệng Tiểu Long phát ra âm thanh non nớt. Đây là mấy câu Triệu Vũ chỉ dạy cho nó, nhưng ngoài việc kêu đói ra, thì hầu như con rồng nhỏ này chẳng học được thứ gì.

Triệu Vũ mặc dù hơi có chút phiền muộn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nó, hắn chỉ có thể cười trừ, đưa tay sờ lên trên cổ của nó, rồi nói: “Được rồi, để ba ba giúp ngươi đi kiếm thức ăn. Nhưng Tiểu Long ngoan, phải nấp cho thật kỹ, biết chưa?”

Bởi vì nơi bọn họ sắp đi đến có rất nhiều thế lực qua lại, cho nên mấy ngày hôm nay, nhiệm vụ đi săn và làm thức ăn đều do Triệu Vũ tự mình thực hiện. Còn Tiểu Long thì được hắn dặn dò ẩn nấp, không dám để nó xuất hiện ở trước mặt người ngoài.

Theo thói quen thường ngày, cái đầu nhỏ của Tiểu Long lại cọ cọ lên trên mặt của hắn một hồi. Sau đó, nó mới ngoan ngoãn cất cánh bay lên một tán cây cao, rồi chui vào trong nhánh lá nấp đi.

Nhìn thấy Tiểu Long đã ẩn thân không có sơ sót gì, Triệu Vũ lúc này mới an tâm đi ra ngoài, tìm kiếm mấy đàn thú hoang để săn bắt.

Mấy tháng nay, ngoài việc chăm sóc cho Tiểu Long. Triệu Vũ từ trong truyền thừa của Long tộc học được một số kỹ năng chiến đấu, cũng như phương pháp tu luyện. Tuy công pháp tu luyện của Long tộc bình thường đều không phù hợp với nhân loại, nhưng không hiểu là do may mắn hay trên người có gì đặc thù, những phương pháp như vậy Triệu Vũ lại có thể học được. Hắn thậm chí còn tự mình tạo ra ngọn lửa, khống chế thuần thục vô cùng.

Chính vì những thứ này, Triệu Vũ rất tự tin đối với thực lực của bản thân lúc này. Đối mặt với một đầu ma thú cấp C, chỉ bằng vào ngọn lửa trên tay, Triệu Vũ hoàn toàn có thể miểu sát dễ dàng, mặc dù bản thân hắn chỉ vừa đạt đến cấp D. Đây là chiến đấu vượt cấp, lại hoàn toàn miểu sát. So với những gì Hổ Nương từng miêu tả, thì hắn chính là một thiên tài.

Trong lòng đắc ý thì đắc ý như vậy, nhưng Triệu Vũ vẫn luôn luôn rất khiêm tốn. Hắn biết, thực lực bản thân lúc này chỉ là hạng thấp mà thôi. Hắn muốn bảo vệ Tiểu Long, tìm kiếm ra được tin tức của Tiêu Nhược Lan, thì bản thân hắn cần phải cố gắng hơn nhiều.

Huống hồ, câu nói của Hổ Nương lúc rời đi, Triệu Vũ vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Hắn muốn chinh phục được nàng, bản thân ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ như nàng. Còn muốn vượt qua, đây là cả một chặng được cực kỳ lâu dài.

Đi một hồi, Triệu Vũ rốt cuộc cũng phát hiện ra được con mồi đang ẩn nấp ở trên bãi cỏ. Là một đám Ngọc Thố, một loại hình ma thú ăn cỏ cấp thấp. Tuy đẳng cấp của bọn chúng không ra sao cả, nhưng tính cảnh giác và tốc độ lại cực kỳ nhanh.

Triệu Vũ vừa mới bước chân đi tới phạm vi trăm thước, đám Ngọc Thố đều đưa tai vểnh lên cao, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy bầy thỏ trắng, Triệu Vũ nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước miếng. Đám thỏ này thật sự rất mập, chất thịt cũng tốt vô cùng. Mấy ngày trước, Triệu Vũ đã từng ăn qua thịt thỏ một lần, mùi vị của nó thật sự là ngon đến mức khó có thể cưỡng chế được.

“Khà khà khà… thỏ con ngoan ngoãn, đừng sợ, đừng sợ, đến đây đi đến đây đi, để ta giúp các ngươi hóa kiếp, không cần phải suốt ngày ăn cỏ nữa! Khà khà khà!”

Triệu Vũ cố gắng giữ lấy bình tĩnh, vừa đi tới, vừa xoa xoa tay, trên miệng lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác.

Cho đến lúc này, Triệu Vũ vẫn không hề phát hiện ra được, tính cách của hắn sau khi bị khí tức tà ác của Tà Thân xâm nhập, hiện tại đã thay đổi đi rất nhiều.

Mà bầy thỏ như có linh tính, bọn chúng cảm nhận được khí tức ở trên người của Triệu Vũ, tức thì bị dọa sợ, bước chân liền phóng nhanh vào trong rừng cây, muốn lao người chạy trốn.

Con mồi đã ở ngay trước mặt, Triệu Vũ làm sao có thể dễ dàng để cho bọn chúng chạy đi như vậy.

“Chạy cái gì mà chạy? Nhanh đứng lại đó, ta chỉ muốn cắn các ngươi một miếng mà thôi!:

Triệu Vũ vừa phóng người đuổi theo bầy thỏ, trong lòng vừa tức giận hô lên.

Nhưng hắn càng đuổi, bầy thỏ càng ra sức chạy nhanh.

Trong lòng của bọn chúng lúc này cũng oán hận vô cùng: “Đừng đuổi, đừng đuổi, thịt thỏ không ngon, thịt thỏ không ngon đâu mà!”

Dường như nghe hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn chúng, trên tay Triệu vũ lập tức xuất hiện một cái hỏa cầu, hướng về một con thỏ trắng, mập mạp nhất trong đàn ném tới.

“Ô ô ô… cha mẹ, ta không muốn làm thỏ nữa, ta thật sự quá đáng thương!”

Con thỏ trắng thấy hỏa cầu trên tay Triệu Vũ phóng tới, cả người càng thêm ra sức, sự oán hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Ầm!

Ngay lúc này, hỏa cầu ở trên tay Triệu Vũ đã phóng đi, hướng về phía vị trí con thỏ trắng đập tới.

Nhưng có điều, con thỏ trắng này quá giảo hoạt, cú ném của Triệu Vũ chỉ sượt qua người nó, đốt rụng một nhúm lông trắng. Còn bản thân con thỏ trắng, lúc này đã lao vào trong rừng cây chạy mất.

Bất quá, lúc con thỏ trắng lúc rời đi, nó vẫn không quên đưa mắt nhìn thẳng về phía Triệu Vũ. Trong ánh mắt ưu oán của nó, còn hiện lên một tia khinh thường.

“Khốn nạn, vậy mà lại để nó chạy thoát! Thật là tức chết ta mà!”

Nhìn thấy bầy thỏ đã chạy đi không còn một bóng, trong lòng Triệu Vũ phiền muộn vô cùng. Tuy rằng thịt thỏ ăn ngon thì ngon thật, nhưng mỗi lần bắt chúng Triệu Vũ đều phải vận dụng rất nhiều sức lực. Đám thỏ này, đã là đám thứ năm Triệu Vũ bắt hụt rồi.

Lại đi về phía bên trong rừng cây, Triệu Vũ nhanh chóng quên đi hình ảnh của những con thỏ trắng mập mạp, thơm phức. Hắn hướng tới một chỗ động nhỏ, ở nơi đó có bầy dã trư đang trú ngụ. Đám dã trư này mặc dù thực lực mạnh hơn Ngọc Thố rất nhiều, nhưng tính tình lại hung mãnh, ưa thích liều mạng. Mà bọn chúng vừa lúc thích hợp để cho Triệu Vũ luyện tay, đem lửa giận trong lòng trút xuống.

Thế nhưng, lần này hắn chỉ đi được một đoạn, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một bụi cỏ ở ngay gần đó.

“Cứu mạng…”