Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 13



Lúc Triệu Vũ chạy tới nơi chiến đấu giữa Dã Trư Vương và Tiểu Long, mặt đất xung quanh đã bị bọn chúng xới nát.

Thân hình to lớn như một con trâu nước của Dã Trư Vương lọt vào trong tầm mắt của Triệu Vũ. Ở bên phía đối diện, Tiểu Long chỉ giống như một con nghé con, không ngừng bay lượn bên trên bầu trời, đem hỏa cầu trong miệng vung vẩy phun ra.

Nhưng lớp da bên ngoài của Dã Trư Vương cứng như sắt thép. Mặc dù hỏa cầu của Tiểu Long lúc đối mặt với những con ma thú khác đều rất lợi hại, nhưng bắn lên trên người của Dã Trư Vương, lại chẳng thể làm cho nó hao tổn đến một cọng tóc gáy.

Triệu Vũ cũng biết điểm này, thế nên trong lòng hắn mới gấp gáp như vậy. Huống hồ, Tiểu Long chỉ là ấu thể, năng lượng trong người của nó không có tích lũy bao nhiêu, chỉ có thể duy trì được một đoạn thời gian ngắn. Nếu chiến đấu lâu dài, nó không thể nào chịu đựng được.

“Đồ con lợn chết bằm! Mày có gan thì lại đây cắn tao tao đi. Ăn hiếp một con rồng nhỏ thì có hay ho gì? Hôm nay, tao nhất định sẽ lột da của mày ra làm quần lót!”

Dã Trư Vương nghe được tiếng khiêu khích của Triệu Vũ, hai mắt của nó tức thì long lên sòng sọc.

Tên nhân loại và con rồng nhỏ này thật sự là quá đáng ghét. Bọn chúng không những xâm phạm đến lãnh thổ của nó, còn bắt đi con cháu của nó ra làm thức ăn. Chính vì thế, lòng hận thù của nó đối với Triệu Vũ và Tiểu Long sâu tựa đáy biển, dù sống chết cũng không buông tha.

Với lại, bản tính của đám dã trư này vốn rất thù dai. Ở trên Thiên Long tinh, thường thường không có bao nhiêu người dám dây dưa, cùng trêu chọc bọn chúng. Tất nhiên, ngoại trừ những kẻ có thực lực cường đại.

Mà Triệu Vũ và Tiểu Long đều là hai kẻ mới ra đời, nào đâu có biết được nhiều đạo lý như vậy. Hai người bọn họ nhìn thấy thịt dã trư ăn rất ngon, thế nên liền để mắt đến bọn chúng, vừa gặp liền ra tay săn giết.

Chính vì nguyên nhân này, hai người bọn họ mới chọc giận Dã Trư Vương, để nó đuổi giết đến tận đây.

Hừ! Hừ!

Trong lỗ mũi của con Dã Trư Vương, phun ra hai ngọn lửa đen xì. Dù sao nó cũng là ma thú cấp A+, trong đầu sinh ra không ít linh trí. Những lời khiêu khích vừa rồi của Triệu Vũ, thật sự đã khiến nó nổi giận đùng đùng.

Lúc này nó cũng bỏ mặc cho Tiểu Long công kích lên trên người của mình, thân hình khổng lồ của nó liền hướng thẳng về phía Triệu Vũ xông tới.

Thấy ánh mắt đỏ ngầu cùng với động tác ủi đất lấy đà của nó, sắc mặt Triệu Vũ tức thì trở nên nghiêm trọng. Hắn biết, lần này mình đã thật sự gặp phiền phức to rồi.

Nhưng thân là người bảo hộ của Tiểu Long, hắn làm sao có thể để nó mạo hiểm được chứ.

“Tiểu Long, chạy nhanh ra khỏi đây, để đầu heo điên này lại cho ta xử lý!”

Thông qua huyết mạch tương liên, Triệu Vũ cố ý đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Long rời đi.

Nhưng Tiểu Long nhìn thấy ánh mắt của hắn, nó làm như không hiểu, còn cố tình liều mạng xông lên đại chiến với Dã Trư Vương một trận.

Thấy một màn này, Triệu Vũ tức đến mắng to: “Con rồng ngu xuẩn này! Mày không nghe tao nói gì sao? Mau rời khỏi đây, nghe không?”

Thế nhưng, Triệu Vũ càng la hét, Tiểu Long càng thêm cố chấp. Nó thà liều mạng với Dã Trư Vương, cũng cương quyết không để cho con heo già này làm Triệu Vũ bị thương.

Ầm!

Lại một cái va chạm kịch liệt, thân hình của con Dã Trư Vương giống như một ngọn núi nhỏ, húc thẳng vào người Tiểu Long, khiến cho thân hình bé nhỏ của nó bay thẳng ra ngoài, chạm vào một gốc cây to, đụng gãy thành đôi.

“A!”

Nhìn thấy con Dã Trư Vương này làm tông vào người Tiểu Long, sát khí trên người Triệu Vũ tức thì phát ra, một luồng hơi thở tà ác ở trong cơ thể của hắn bùng phát. Trên đỉnh đầu Triệu Vũ lúc này cũng xuất hiện một tôn hư ảnh giống như ma thần, khí thế vô cùng kinh khủng.

Trong chốc lát, thân hình của con Dã Trư Vương hơi có chút khựng lại, trong hốc mắt của nó còn lóe lên một tia kiêng kỵ.

Nhưng tia kiêng kỵ này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sự tức giận của nó vẫn không thể nào tiêu tan. Nó mặc kệ cái gì là ma thần hay thần mà, một thân khí thế vẫn hùng hùng hổ hổ, tiến về phía Triệu Vũ ủi tới.

“Một đầu dã trư ngu xuẩn, ta lưu tinh ngươi nhiều năm tu luyện mới đạt đến cảnh giới hiện tại. Nếu như ngươi còn không chịu cút đi, thì đừng trách ta ra tay tàn sát!”

Lúc này, ngoài khí tức tà ác ở bên trong cơ thể của Triệu Vũ. Trên cánh tay của hắn, cái hình xăm ngọn lửa cũng bùng cháy lên. Một thiếu nữ tóc đỏ cực kỳ kiều diễm, xuất hiện ở trước mặt Triệu Vũ, đưa bàn tay nâng lên một ngọn lửa màu đen, phát ra khí tức vô cùng quỷ dị.

Nhìn ngọn lửa màu đen cầm ở trong tay thiếu nữ kiều diễm, trong sinh mệnh của Dã Trư Vương lại cảm nhận được một tia uy hiếp sinh tử. Mặc dù nó là một đầu dã trư vô cùng liều mạng, nhưng đối mặt trước cái chết, nó vẫn có chút chùn bước, khí thế trên người nhanh chóng thu liễm lại, tức giận hừ hừ lên một trận.

Trước lúc rời đi, nó vẫn không quên dùng ánh mắt oán độc nhìn lấy Triệu Vũ và Tiểu Long chằm chằm, như thể đang muốn nói với bọn họ rằng: “Hãy đợi đấy đi, đừng có để cho ta bắt gặp các ngươi thêm một lần nào nữa!”

Nhìn thấy thân ảnh của con Dã Trư Vương đã đi xa. Lúc này, hư ảnh nữ thần tốc đỏ mới hoàn toàn biến mất. Lúc rời đi, nàng chỉ kịp lưu lại một giọng nói vô cùng suy yếu ở trong đầu của Triệu Vũ: “Chủ nhân, xin ngài hãy nhanh chóng tăng cường thực lực của mình lên. Thần lực trong người của nô tì đã tiêu hao gần hết. Lần sau, nô tì không thể nào giúp đỡ được cho ngài nữa rồi!”

Nhận ra được âm thanh này chính là âm thành đã nhiều lần lên tiếng nhắc nhở mình, trong lòng Triệu Vũ bỗng dưng xuất hiện một tia tâm tình phức tạp.

Hắn đã nhiều lần tò mò muốn hỏi, rốt cuộc bản thân mình là ai, vì sao nàng lại xuất hiện ở trong cơ thể của hắn, bản thân hắn vì sao lại bị đưa đến nơi này.

Nhưng tất cả những câu hỏi đó, nàng chưa bao giờ trả lời hắn, cũng như chưa từng giải thích vì sao.

Nàng chỉ đơn giản nói rằng: “Thực lực của chủ nhân quá yếu, nô tì không thể nào cho chủ nhân biết được những chuyện này!”

Nhận được câu trả lời như vậy, Triệu Vũ chỉ có thể trầm mặc, lắc đầu. Hắn biết, thân thế mình tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Trên người hắn nhất định có một bí mật nào đó, mà bí mật này rất khủng khiếp, hắn chưa đủ khả năng để tiếp nhận được chúng.

Rời khỏi suy nghĩ phức tạp trong đầu, Triệu Vũ nhanh chóng thu hồi lại khí thế trên người. Vừa rồi, hắn còn nghĩ rằng mình phải đại chiến với đầu Dã Trư Vương kia một trận, liều mạng bảo vệ cho Tiểu Long chạy trốn.

Nhưng không nghĩ đến, mọi thứ lại thay đổi một cách nhanh chóng đến như vậy.

“Tiểu Long, ngươi không sao chứ? Trên người của ngươi có bị thương chỗ nào không?”

Đi tới bên cạnh vị trí Tiểu Long vừa mới bị đánh ngã, Triệu Vũ lo lắng nhìn lấy vết thương ở trên người của nó.

Vừa rồi trong trận đại chiến với Dã Trư Vương, mặc dù Tiểu Long đã dùng hết thủ đoạn. Nhưng dường như thực lực của nó vẫn không đủ dùng, không những không làm gì được Dã Trư Vương, còn bị nó đánh cho trọng thương.

“Đói… đói bụng…”

Thế nhưng, trong ánh mắt lo lắng của Triệu Vũ, âm thanh non nớt của Tiểu Long lại chỉ phát ra những tiếng kêu đói.

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm gì được con rồng nhỏ này, chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới bên cạnh thi thể của con dã trư săn được, chuẩn bị đem nó làm thịt, lấp đầy cái miệng tham ăn của Tiểu Long.

“Ngươi… ngươi không sao chứ?”

Lúc Triệu Vũ đi đến bên cạnh xác của con dã trư ném ở trong bụi cây, Lộ Thiện vừa trông thấy hắn liền lo lắng, quan tâm hỏi thăm.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Long đi theo ở phía sau lưng của Triệu Vũ, đưa ánh mắt tò mò nhìn về phí nàng, nàng tức thì bị dọa sợ, vội vàng bước lùi lại phía sau mấy bước.

“Nó…”

Thấy phản ứng của nàng, Triệu Vũ cũng không nói gì, chỉ xoay đầu lại, vỗ vỗ lên trên đầu của Tiểu Long một trận, rồi mở miệng dặn dò: “Ở đây bảo vệ cho nàng cẩn thận, ta đi ra lấy nước về làm thịt con heo này!”

“Đói… đói…”

Đáp lại Triệu Vũ vẫn là âm thanh kêu đói của Tiểu Long. Nhưng thông qua ánh mắt của nó, hắn cũng biết là nó đã hiểu ý tứ của mình.

Vì thế, hắn mới vỗ đầu của nó cười cười: “Ngoan, ở lại đây chờ ta, một lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn thịt nướng!”

Sau khi dặn dò Tiểu Long và Lộ Thiến cẩn thận một phen, Triệu Vũ lúc này mới an tâm mang theo thi thể của con dã trư rời đi.

Động tác của Triệu Vũ rất thuần thục, nhanh chóng đem toàn bộ lớp da trên người của dã trư lột bỏ. Sau đó dùng lấy một đoạn răng nanh sắc nhọn mà trước đây Hổ Nương đã tặng cho hắn, đem nội tạng cùng với những thứ dư thừa trong người của dã trư moi ra, vứt bỏ một bên. Cuối cùng, hắn mới đem số thịt còn lại rửa sạch. Rồi sau đó mới đem nguyên con dã trư mang về.

“Các ngươi đã tìm kỹ hay chưa? Con tiện nhân đó chỉ chạy ở gần đây thôi, không thể để cho nó bỏ trốn được. Một đứa con gái của bộ tộc Thố Nhân như nó, giá trị không phải ít tiền. Nếu có thể đem nó nguyên vẹn về trong thành bán, ít nhất cũng kiếm được mấy ngàn đồng vàng. Với số tiền đó, chúng ta có thể chia nhau ra, tiêu xài thoải mái nửa tháng.”

“Ha ha ha, lời của đội trưởng rất chính xác. Ta thấy con nhỏ Thố Nhân này so với đám còn lại đều xinh đẹp hơn nhiều. Nếu như tìm được một mối làm ăn tốt, chúng ta có thể còn bán nhiều hơn con số thông thường. Đến lúc đó, chúng ta có thể đi đến quán rượu Dạ Ma, ở đó nhìn ngắm bà chủ chân dài thoải mái. Vừa nghĩ đến ả đàn bà lẳng lơ đó, phần dưới của ta lại sắp cứng lên rồi!”

“Ha ha ha!”

Đang lúc trên đường trở về, Triệu Vũ đột nhiên nghe được tiếng bước chân trong rừng, sau đó là mấy tiếng bàn luận sôi nổi. Trong lời nói thô tục của bọn họ, Triệu Vũ cảm giác như có điều gì đó không ổn.

Nhưng lúc này, hắn cũng không muốn ở lại đây dây dưa, nhanh chóng đem con dã trư đã làm xong sạch sẽ trở về. Hy vọng là đám thợ săn này sẽ không đi đến tìm mình phiền toái.