Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 16: Dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng



Vốn dĩ Dã Trư Vương đã bỏ đi từ lúc trước, không biết bây giờ vì sao nó lại đột nhiên quay trở lại.

Thế nhưng, nhìn bộ dáng hốt hoảng lúc này của nó, không giống như muốn quay về đối phó với Triệu Vũ, mà càng giống như đang bị một thứ gì đó rất kinh khủng đuổi giết, thật sự là kỳ quái vô cùng.

Phải biết, với thực lực của con Dã Trư Vương này ở trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đủ để nó làm bá chủ một phương, tuyệt đối không có kẻ nào ngu xuẩn chạy đến để trêu chọc nó.

Nhưng mà, lúc này nó lại bị đuổi giết, còn chẳng thèm đếm xỉa gì đến đám thợ săn cũng như Triệu Vũ, một đường chạy đi không dám quay đầu nhìn lại.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Thân hình của con Dã Trư Vương còn chưa kịp thoát khỏi ánh mắt của tất cả mọi người, thì mặt đất xung quanh đột nhiên rung chuyển kịch liệt, từng tiếng bước chân vang lên dữ dội, làm cho cây cối xung quanh đều trở nên rung lắc.

Ầm!

Ầm!

Tiếp theo đó, là những tiếng chim thú kêu gào chạy loạn, cùng với âm thanh của cây cối bị đạp đổ, hòa vào tạo thành một thứ tạp âm vô cùng hỗn loạn.

Rống!

Nhưng dường như tất cả còn chưa kết thúc ở đó, từ giữa bầu trời đột ngột vang lên một tiếng gầm rống, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Âm thanh vừa rồi, thật chẳng khác nào như tiếng trống trận, đập thẳng vào trong lồng ngực của mọi người, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà nhìn nhau một cách hoảng sợ.

“Cái này… cái này…”

Trong ánh mắt kinh hãi của đám thợ săn, một con mắt khổng lồ chui ra khỏi rừng cây. Sau đó là một cái miệng như bồn máu, hướng về phía bọn họ nhe răng ra cười một cách ngây ngốc. Nhưng nụ cười này, đập vào trong ánh mắt bọn họ lại như là nụ cười của ác ma, tử thần, làm cho tất cả đều kinh hồn tán đảm, vội vàng kinh hô lên một tiếng rồi bỏ chạy.

Chạy!

Như một thứ dịch bệnh lây lan, sự hoảng sợ trong ánh mắt của đám thợ săn không cách nào có thể che giấu được. Bọn họ mặc kệ cái gì là đồng đội, là của cải, tiền vàng. Lúc này, trong đầu của tất cả đám thợ săn đều chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là chạy, chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này.

Ngay cả tên thợ săn đang cùng với Triệu Vũ đối chiến, lúc này cũng không để ý đến cái xác của em trai mình đang nằm khô quắc ở gần đó. Hắn ta như một cơn cuồng phòng bỏ trốn, cố gắng chạy thật nhanh để vượt qua đám đồng đội phía trước của mình.

Đến lúc này, Triệu Vũ mới kinh hoảng nhìn đến con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mình. Cả đời này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thứ kinh khủng như vậy. Nhưng cũng rất may mắn, con quái vật khổng lồ này dường như không để ý gì tới hắn, bước chân của nó vẫn hướng về phía trước di chuyển. Mục tiêu của nó, dường như là đầu Dã Trư Vương đang điên cuồng chạy trốn ở phía trước.

Nhưng điều này cũng không đủ làm cho Triệu Vũ an tâm. Trong lòng hắn hoàn toàn không hề mang theo bất kỳ một tia may mắn nào. Bởi vì, trong truyền thừa mà Long Linh Nhi lưu lại cho hắn, danh xưng của loài quái vật khổng lồ này như là một thứ tối kỵ, khủng bố mà toàn thể sinh vật ở trên Thiên Long tinh đều không muốn nghe nhắc đến.

Sơn Nhân!

Đây chính là một đám quái vật khổng lồ, chuyên môn bắt lấy Long tộc để làm thức ăn. Bọn chúng đối với công kích bình thường, hoàn toàn không có một chút tác dụng. Mặc dù đám Sơn Nhân này không có trí tuệ, nhưng sức phá hoại của bọn chúng lại quá mức khủng khiếp.

May mắn là đám sinh vật này bị hạn chế về khả năng sinh dục, nên số lượng của bọn chúng thường rất ít. Chỉ tồn tại một vài nhóm nhỏ từ ba đến năm con. Bình thường, bọn chúng đều ở trong trạng thái ngủ say, rất ít khi ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Nhưng mỗi lần bọn chúng thức tỉnh, cả Thiên Long tinh như chìm vào trong tuyệt vọng. Những con quái vật khổng lồ này, chính là một đám sinh vật phàm ăn. Bọn chúng hầu như không có kén chọn với bất kỳ một thứ gì. Chỉ cần đó là sinh vật sống, mang theo huyết nhục và năng lượng, thì bọn chúng đều lựa chọn nuốt chửng, diệt sạch.

Đối với đám Sơn Nhân này mà nói, toàn bộ sinh mệnh ở trên Thiên Long tinh, chẳng khác nào là kho dự trữ thức ăn của bọn chúng. Chỉ cần là thứ mà chúng có thể ăn được, chúng sẽ không bao giờ từ chối.

Nhưng có điều, Triệu Vũ nghĩ mãi vẫn không thể nào nghĩ ra được. Theo như ký ức Long Linh Nhi truyền lại cho hắn. Thì đám Sơn Nhân này đáng lẽ ra đã phải diệt tuyệt vào tám vạn năm trước rồi mới đúng, bọn chúng làm sao lại xuất hiện ở đây, vào lúc này?

Cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp suy nghĩ gì nhiều. Lúc này ở ngay sau lưng hắn, đột nhiên vang lên một tiếng bước chân dữ dội, sau đó là một tiếng hét vô cùng thảm thiết.

“A, đừng có ăn ta!”

Khi Triệu Vũ giật mình quay đầu nhìn lại, hắn đã trông thấy một con quái vật khổng lồ, trên đầu chỉ có duy nhất một con mắt, đang cầm lấy một gã thợ săn cho vào trong miệng cắn nuốt.

Răng rắc…

Nghe những âm thanh gặm nhấm, cùng với tiếng xương cốt gãy vỡ, đồng thời nhìn thấy những miếng huyết nhục mơ hồ dính ở bên trong kẽ răng của con quái vật khổng lồ, trong bụng của Triệu Vũ không nhịn được mà cuộn lên một trận buồn nôn.

Nhưng lúc này, ngay cả thời gian để cho Triệu Vũ nôn ra cũng không có. Bởi vì, đầu Sơn Nhân thứ hai vừa xuất hiện, phía sau đã có đầu Sơn Nhân thứ ba bước tới, ánh mắt của nó đang hướng về phía của hắn đảo qua.

Thình thịch… thình thịch…

Một dòng máu nóng điên cuồng cuộn trào trong lòng, Triệu Vũ cảm giác trái tim của mình đang không ngừng đập lên thình thịch. Một thứ cảm giác tử vong tràn lan trong khắp linh hồn của hắn, làm cho hắn cảm thấy lạnh buốt.

Trong ánh mắt đỏ bừng của Triệu Vũ, một bàn tay khổng lồ đang không ngừng vươn tới, hướng về phía của hắn chụp xuống. Nhìn bầu trời đang trong sáng, đầy nắng, lúc này bỗng dưng tối om lại, không khỏi khiến cho Triệu Vũ cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Rống!

Đột nhiên trong lúc này, một tiếng gầm rống tràn đầy tức giận vang lên trên bầu trời, làm cho Triệu Vũ nhịn không được mà đưa mắt nhìn lên. Không biết từ lúc nào, một con rồng chỉ to bằng một ngón tay của Sơn Nhân xuất hiện ở trên bầu trời, từ trong miệng của nó phun ra một ngọn lửa màu đỏ, hướng về phía bàn tay khổng lồ của Sơn Nhân phun tới.

Thế nhưng, thứ lửa này đối với Sơn Nhân lại hoàn toàn không có một chút tác dụng nào. Bàn tay của nó chỉ hơi ngừng lại một chút, sau đó, một bàn tay khổng lồ khác đã vươn ra, đem thân hình nhỏ bé của Tiểu Long bắt gọn.

Vừa rồi, trong thời khắc Triệu Vũ gặp phải nguy hiểm, Tiểu Long vốn dĩ đã chạy ở phía trước, nhưng lại liều mạng quay ngược trở về, muốn đi tới giải cứu cho hắn. Mặc dù bản thân nó, đối với loài quái vật khổng lồ này sinh ra một sự sợ hãi không thể nào kiềm chế được. Nhưng ngay lúc nhìn thấy Triệu Vũ sắp trở thành bữa ăn của con quái vật, từ tận sâu trong linh hồn non nớt của nó sinh ra một sự kháng cự mãnh liệt.

Từ lúc được sinh ra cho đến bây giờ, Triệu Vũ chính là thân nhân duy nhất ở bên cạnh nó. Nó đối với hắn có một sự ỷ lại không hề nhỏ, đồng thời cũng cảm nhận được một thứ tình cảm vô cùng gắn bó. Có thể, trong huyết mạch của nó không chảy chung dòng máu với Triệu Vũ. Nhưng linh hồn nó, lại có sự đồng điệu với hắn.

Nó có thể cảm nhận được, Triệu Vũ thật sự đối tốt với nó, mà không phải đang muốn lợi dụng nó, hay hoàn thành một thứ trách nhiệm nào đó được người khác giao phó.

Chính vì thế, mặc dù trong lòng nó vô cùng sợ hãi. Nhưng ngay thời khắc hắn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nó bỏ mặc cả sự sợ hãi của mình, mà vì hắn liều mạng, chiến đấu với đầu quái vật khổng lồ Sơn Nhân.

“Không!!!”

Nhìn thấy Tiểu Long bị Sơn Nhân tóm gọn trong lòng bàn tay, trái tim Triệu Vũ như bị một thứ gì đó xuyên thấu. Hắn nhịn không được mà ngửa cổ lên trời, gào thét một tiếng đầy tuyệt vọng.

Đối mặt với lũ quái vật khổng lồ này, Triệu Vũ hoàn toàn không có một chút cơ hội phản kháng nào.

Bọn chúng mang trong mình một thứ sức mạnh hủy diệt, cho dù là những tu sĩ có thuật phép cao nhất ở đại lục này, cũng không có cách nào để đối phó được chúng. Huống hồ, hắn và Tiểu Long chỉ là hai kẻ vừa mới đi lên con đường tu luyện, làm sao có thể đối phó được chúng?

Dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng, đau khổ trong lòng của Triệu Vũ, một luồng sức mạnh vốn ẩn giấu sâu trong tận linh hồn của hắn, lúc này như được tiếp thêm sức mạnh mà bộc phát ra ngoài.

Trong tâm trí của Triệu Vũ lúc này, chỉ tồn tại duy nhất một cái ý niệm. Đó chính là giết chóc và giết chóc. Hắn muốn đem hết thảy toàn bộ sinh linh trong vũ trụ này giết sạch, cho dù kẻ đó là Sơn Nhân hay là Thần, hắn đều muốn giết sạch.

“A!!!”

Thân hình của Triệu Vũ bay lên giữa không trung, trong miệng hắn phát ra một tiếng thét dài.

Ngay sau đó, từ bên trong cơ thể của hắn phóng xuất ra một hư ảnh khổng lồ. Đây là hư ảnh của một vị Tà Thần, có thân hình đầu dê sừng hươu, thân rắn. Phía sau lưng còn mọc ra một đôi cánh chim, trên tay thì cầm lấy liêm đao, bộ dáng hung thần ác sát, như muốn chém giết hết thảy chúng sinh, vạn vật.

Đám Sơn Nhân từ trước đến nay không hề biết sợ hãi là gì, nhưng sau khi nhìn thấy hư ảnh xuất hiện ở phía sau lưng của Triệu Vũ. Trong con mắt duy nhất nằm trên khuôn mặt của bọn chúng, lúc này lại nhịn không được mà hiện lên một sự kinh hãi không thể nào che giấu được.

Tồn tại từ thời đại của thần linh vào trăm triệu năm trước, những Sơn Nhân này chính là một đám nô bộc được thần linh dùng để trông nhà. Nhưng từ lúc thời đại của chúng thần linh kết thúc, bọn chúng lại trở thành sinh vật duy nhất trên Thiên Long tinh này có thể sở hữu được thần lực, có sức mạnh đủ để hủy diệt một tinh cầu.

Nhưng cũng từ trong ký ức xa xôi của bọn chúng, thì trên toàn bộ vũ trụ này, ngoại trừ thần linh ra, còn có một thứ tồn tại còn đáng sợ hơn thế nữa.

Đó là những vị thần bị tha hóa, bọn họ biến linh hồn mình trở thành một thứ tà ác, cuồng bạo. Mà những vị thần tha hóa này, lại được chúng thần gọi chung một cái tên, Tà Thần!