Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 8



Ùng… ục…

Âm thanh dạ dày của Triệu Vũ bắt đầu sôi lên. Lúc hôn mê, chính hắn cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng sau khi nghe Tiểu Long kêu đói, hắn liền cảm giác bụng mình đều đói đến mức sắp dán vào lưng.

Ùng… ục…

Mà chứng đói bụng này dường như rất dễ lây lan. Lúc này, cái bụng nhẵn thín của Hổ Nương cũng sôi trào, làm cho khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ bừng vì nhiệt độ trong hồ dung nham, lúc này càng thêm đỏ hơn.

“Ta…”

Nàng hơi có vẻ xấu hổ đưa mắt nhìn về phía Triệu Vũ để giải thích. Thế nhưng, khi xoay người lại, nàng mới phát hiện ra ánh mắt của Triệu Vũ có phần không đúng, trong lỗ mũi của hắn, lúc này còn đang không ngừng phun ra từng đợt máu mũi.

“Ngươi…”

Nhận ra ánh mắt của Triệu Vũ đang hướng về phía trước ngực mình nhìn một cách chăm chú, Hổ Nương mới giật mình tức giận, đem tay che hai bầu ngực, trong đầu thì rất muốn vận lực, đem tên nhân loại bỉ ổi, xấu xa này đập chết ngay tại chỗ.

Trong lúc cùng với Kim Ưng chiến đấu, quần áo trên người nàng vốn dĩ đã rách nướp. Lúc vừa nãy, nàng vì quá mức kích động. Cho nên, toàn bộ da thịt ở trước ngực đều lộ hết ra ngoài. Hai ngọn núi đôi sừng sững của nàng không cách nào che giấu được ánh mắt trần trụi của Triệu Vũ, bị hắn tàn nhẫn nhìn hết không sót một chút nào.

“Ta… ta không phải cố ý, ta… ta xin lỗi!”

Triệu Vũ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng thì mới giật mình, vội vàng đưa mắt rời đi, không dám nhìn thêm một lần nào nữa. Nhưng hắn cũng biết, hành động phi lễ vừa rồi của mình đã chọc giận nàng. Thế nên, dù bây giờ hắn có muốn giải thích thêm đều gì cũng đã muộn.

“Hừ!”

Mặc dù trong lòng vẫn đang rất tức giận, nhưng Hổ Nương cũng biết mình không có cách nào trách được hắn. Vì vậy, nàng chỉ hừ lạnh lên một tiếng, sau đó nhanh chóng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ quần áo khác mặc lên trên người.

Xột… xoạt…

Trong lúc quay đầu, mặc dù Triệu Vũ không nhìn thấy được hành động của nàng. Nhưng nghe âm thanh phát ra từ phía sau lưng, Triệu Vũ cũng đoán được là Hổ Nương đang thay đồ. Nhất thời, ở vị trí nào đó trên người của hắn bắt đầu có phản ứng.

Mà động tác của Hổ Nương cũng rất nhanh. Dường như, nàng rất sợ cái tên sắc lang trước mặt động lên ý nghĩ xấu, sẽ bắt chợt quay lưng lại nhìn trộm. Vì thế, chỉ trong chớp mắt, đồ ở trên người của nàng đã được thay xong hoàn chỉnh, sạch sẽ, mới tinh.

“Xong rồi!”

Lúc này, Triệu Vũ nghe được âm thanh thay đồ của Hổ Nương đã ngừng lại, hắn mới lúng tung xoay người, cố gắng đưa tay đem máu mũi trên mặt lau đi. Sau đó, hắn mới hơi cúi thấp đầu xuống, xấu hổ nói: “Vừa rồi…”

“Hừ, ta không cần ngươi giải thích, ta muốn rời khỏi nơi này!”

Triệu Vũ đang muốn lên tiếng giải thích, nhưng Hổ Nương đã tức giận lên tiếng cắt ngang. Rồi sau đó, nàng liền xoay lưng rời đi.

Triệu Vũ biết lúc này mình có giải thích như thế nào thì nàng cũng không muốn nghe. Thế nên, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, đi tới bên cạnh Tiểu Long, lúc này vẫn một bộ hiếu kỳ dùng ánh mắt ngây thơ của mình đánh giá hai người bọn họ.

“Tiểu Long, theo ta đi ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi kiếm thức ăn!”

Nghe nói đến thức ăn, hai mắt của con rồng nhỏ tức thì sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ đuổi theo Triệu Vũ rời khỏi miệng núi lửa.

Lúc này, dung nham bên trong hồ hơi có chút bạo động, sóng nhiệt càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.

Triệu Vũ cảm giác, kết giới xung quanh núi lửa dường như sắp bị phân giải. Nếu như mấy người bọn họ không kịp rời đi, rất có thể sẽ bị dung nham phun trào, chôn vùi ở bên trong huyệt động.

Hổ Nương cũng cảm nhận được chuyện này, nên bước chân của nàng càng lúc càng gấp. Nàng thật sự không nghĩ đến, mình đường đường là một đại tông sư, nhưng bây giờ lại bị dung nham phun trào hù dọa, chạy trốn như một sinh vật yêu đuối, không có sức chống cự.

“Tình huống này là như thế nào? Làm sao dung nham đang yên ổn, bỗng dưng lại bạo động như vậy?”

Chạy được một đoạn thật xa, Hổ Nương lúc này mới thở hổn hểnh nhìn lấy cảnh tượng sau lưng, kinh hãi hô lên một tiếng.

Triệu Vũ cũng không biết phải giải thích thế nào cho nàng hiểu. Chính hắn cũng không nghĩ đến sau khi trứng rồng nở ra, kết giới bên trong núi lửa liền mất đi tác dụng, dẫn đến dung nham sôi trào.

Chuyện này, thật sự là một bi ai. Hắn không rõ, đây có phải là một cái bẫy do Long Linh Nhi lừa gạt hắn hay không?

Thế nhưng, Tiểu Long dường như không có một chút cảm giác sợ hãi nào. Nó còn rất vui sướng khi nhìn thấy bầu trời trên cao. Bị giam cầm trong quả trứng rồng suốt vạn năm, cảm giác tự do làm cho nó thích thú vô cùng.

Tất nhiên, những chuyện này cũng không thể trách Long Linh Nhi được. Nàng vốn dĩ muốn triệu hoán ra một người có đủ năng lực để bảo vệ cho Tiểu Long. Nhưng không nghĩ đến, người được triệu hoán tới lại là Triệu Vũ, thực lực so với một con rồng mới sinh ra còn không sánh bằng. Thế nên, việc dung nham sôi trào đe dọa đến tính mạng của bọn họ là chuyện mà nàng không thể nào tính toán ra được. Còn sự xuất hiện của Hổ Nương, cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Nếu như biết được sự thật này, không biết Triệu Vũ có thể vì thế mà thương tâm hay không?

Nhưng lúc này, một người, một rồng cùng với một yêu đang không ngừng chạy ra khỏi miệng núi lửa, hướng về phía rừng cây bên ngoài lao đi.

Tầng ánh sáng cuối cùng của kết giới đúng lúc này cũng vỡ nát. Dung nham bạo động ở trong miệng núi lửa vừa lúc tức giận phun trào.

Nhìn thấy dòng lũ dung nham đang đuổi theo phía sau lưng, cả hai người Triệu Vũ và Hổ Nương đều run lên bần bật. Tiểu Long đang bay ở trên bầu trời cũng cảm nhận được nguy hiểm, trong miệng nó bắt đầu kêu lên vài tiếng long ngâm non nớt.

Thế nhưng, dòng dung nham phía sau lưng bọn họ vẫn không vì thế mà dừng lại, tốc độ của chúng càng lúc càng thêm dữ dội.

Nhìn thấy tình thế đã vô cùng nguy cấp, Hổ Nương lúc này mới hô to lên một tiếng: “Lên lưng ta, nhanh!”

Từ thân hình của một thiếu nữ kiều mị, trong phút chốc Hổ Nương liền hóa thân thành bản thể khổng lồ, là một con hổ trắng có cánh, hướng về phía bầu trời bay lên cao.

Bất quá, thân hình khổng lồ của nàng vừa mới cất cánh bay đi một đoạn không xa, đã chịu đựng không được mà run lên kịch liệt. Sau đó, bản thể khổng lồ của nàng ngã xuống đất, hướng về phía rừng cây đổ ầm xuống.

Ầm! Ầm!

Cả một vùng rừng cây rộng lớn, cứ như thế bị thân hình khổng lồ của nàng cày xới, đem cây cối cùng với đất đai biến thành một mảnh đất bằng lộn xộn.

Mà Triệu Vũ lúc này cũng ở trên lưng nàng, gặp phải chấn động như vậy hắn cũng chịu đựng không được, cả người đều rũ rượi nằm dưới mặt đất thở lên từng hơi dồn dập.

Ngao… ngao…

Tiểu Long nhìn thấy Triệu Vũ bị thương, trong miệng của nó không ngừng phát ra những tiếng long ngâm vô cùng tức giận.

Thế nhưng, không biết có phải vì nó còn nhỏ, nên âm thanh phát ra hơi có chút kỳ quặc. Cho nên,Triệu Vũ nghe như thế nào cũng cảm giác như đang nghe tiếng mèo kêu.

Bỏ qua những chuyện này, dòng dung nham phía sau vẫn tiếp tục phun trào liên tục. Nếu không thể nhanh chóng rời khỏi đây, cả Triệu Vũ và Hổ Nương đều khó vượt qua vận mệnh bị dung nham chôn vùi.

Nhưng vừa rồi vì trong lúc gấp gáp, Hổ Nương đã vận dụng yêu lực trong cơ thể để hóa về bản thể. Lúc này, thương thế của nàng càng thêm trở nên nghiêm trọng. Sau khi rơi xuống đất, bản thể của nàng đã hóa về lại hình người, nhưng chính nàng thì bị hôn mê chưa thấy tỉnh lại.

Triệu Vũ không biết làm sao, hắn chỉ có thể cắn răng đem nàng cõng lên trên lưng, nhấc lên từng bước chân nặng nề hướng về phía trước chạy đi.

Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng tiếng dung nham sôi trào đuổi theo phía sau càng lúc càng gần. Chỉ chạy thêm một đoạn, Triệu Vũ đã cảm nhận được nhiệt độ tăng cao, sau lưng bắt đầu có chút bỏng rát.

Ngao… ngao…

Bay ở trên bầu trời, Tiểu Long cũng cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, trong âm thanh non nót của nó đang không ngừng phát ra những tiếng long ngâm ưu thương.

“Ài, xem ra, lần này ta thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi?!”

Trong miệng Triệu Vũ lúc này chán nản than thở.

Nhưng không biết vì sao, trong đầu của hắn lúc này lại vang lên âm thanh nhắc nhở: “Chạy về phía trước, rẽ trái. Nơi đó có một cái hang núi, chủ nhân có thể tạm thời ẩn thân ở trong đó tránh được một đoạn thời gian!”

Nghe được âm thanh nhắc nhở, Triệu Vũ mặc dù không biết có đúng hay không, nhưng hắn cũng mặc kệ mà lựa chọn tin tưởng, bắt đầu hướng theo phương hướng chỉ dẫn trong đầu chạy đi.

Tiểu Long thấy Triệu Vũ di chuyển, nó cũng vội vã bay theo không ngừng.

Chạy được một lúc, Triệu Vũ vậy mà thật sự nhìn thấy được một cái hang núi nằm sâu trong ngã rẽ bên trái. Trong lòng tuy rằng có chút mê hoặc, nhưng hắn biết được lúc này không phải là lúc để nghĩ ngợi nhiều.

Hắn tức tốc, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trên người, cõng theo Hổ Nương vẫn đang còn nằm hôn mê trên lưng, chui tọt vào trong hang núi.

Ngay lúc đó, những dòng dung nham nóng hổi cũng vừa vặn đuổi kịp, từng dòng nước lũ nóng hổi ầm ầm đổ xuống, kéo theo một mảnh rừng cây rậm rạp bị đốt thành tro tàn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Vũ cảm giác toàn thân đều trở nên vô lực, mồ hôi không biết từ lúc nào đã tuôn ra như mưa. May mắn sống sót sau tai nạn, Triệu Vũ nhất thời nhịn không được, đưa tay lên ngực vỗ vài cái, trong lòng âm thầm không ngừng hô lên may mắn.

“Vẫn còn may, ông trời vẫn còn thương ta, vẫn chưa muốn ta phải chết ở cái nơi quỷ quái này!”

Ngao… ngao…

Nhưng vào lúc này, âm thanh non nớt của Tiểu Long lại đột nhiên vang lên một cách dữ dội, làm cho tâm tình vừa mới bình phục của Triệu Vũ trở nên gấp gáp.

Không biết từ lúc nào, bên trong hang động lại xuất hiện một đôi mắt đỏ lừ, đang từ từ hướng về phía ba người bọn họ tới gần.

Nhờ có huyết mạch tương liên, Triệu Vũ có thể cảm nhận được trên người Tiểu Long phát ra tâm tình hưng phấn cùng sợ hãi. Cái cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, Triệu Vũ không có cách nào giải thích được. Nhưng hắn biết, vật xuất hiện ở phía trước không phải là vật tốt lành gì. Đây là một loại cảm giác nguy hiểm đang cận kề, giống như lúc hắn đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của con chim ưng đã từng đối chiến với Hổ Nương ở trên bầu trời vậy.