Đường Lui

Chương 11: ““Em cho rằng anh ta còn đang ngồi tù, ít nhất phải một năm nữa mới được ra.””



Nhất thời ba người đều trầm mặc, không ai nói gì.

Ngay sau đó, hai nhân viên bảo vệ đã đuổi tới, còn có hai thanh niên trẻ tuổi mặc vest đeo cà vạt vừa nãy mới bước ra khỏi thang máy cùng với Kiều Mộ Đông.

Một thanh niên trong số đó giơ tay chỉ Hà Dụ, thở hổn hển nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là ai?”

Để phủi sạch quan hệ, nhân viên bảo vệ vội vàng nói: “Cậu ta là nhân viên giao thức ăn ngoài của Nấu ăn ngon ở phía đối diện, bên đó ngày nào cũng có người giao thức ăn, không biết hôm nay sao lại thay người rồi.” Nói xong, hai nhân viên tiến lên định đè Hà Dụ xuống.

Kiều Mộ Đông quát: “Đựng đụng vào cậu ấy.”

Bảo vệ không dám động đậy, một trong hai thanh niên trẻ kia khá có năng lực quan sát, hỏi: “Anh Kiều, anh quen hả?”

Kiều Mộ Đông nhìn Hà Dụ, nói: “Bạn tôi, không có gì, bọn tôi giỡn nhau chút thôi.”

Những người khác không hẹn mà đột nhiên cùng nhìn bộ âu phục lõng bõng nước canh của Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông lại chẳng hề để ý đến bộ dạng của mình, hắn hỏi Phó Thần Sơn: “Tại sao hai người quen nhau?”

Hà Dụ giành nói trước: “Bọn tôi là bạn học hồi cấp hai.”

Phó Thần Sơn hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản bác.

Cậu thanh niên đứng ngay cửa thấy Kiều Mộ Đông nhìn chằm chằm Hà Dụ mà không hề có ý định rời đi, cậu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Anh Kiều, anh Phó, ngài Lăng và tiểu thư Lăng vẫn đang chờ mọi người ăn cơm……”

Ai cũng đang tò mò, chàng thanh niên giao thức ăn ngoài này có quan hệ gì với Kiều Mộ Đông, vừa rồi Phó Thần Sơn khẩn trương xông đến như vậy, chuyện này có liên quan gì đến y?

Ngay cả Hà Dụ cũng đầy tràn kinh ngạc, vì sao Kiều Mộ Đông lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn mang dáng vẻ như giám đốc điều hành tập đoàn thế này, cũng ra gì và này nọ phết. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi những câu này, chính vì vậy Hà Dụ và Kiều Mộ Đông đều không nói lời nào. Cứ nhìn nhau như vậy khiến bầu không khí gần như ngừng lại.

Hà Dụ cảm thấy cổ họng mình ngưa ngứa, đột nhiên hỏi: “Có thuốc lá không?”

Phó Thần Sơn không hút thuốc, người anh hỏi đương nhiên chỉ có thể là Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông giơ tay lấy một gói thuốc từ trong túi áo khoác, chậm rãi rút ra một điếu, nhưng không vội đưa cho Hà Dụ. Mọi người nhìn hắn đưa điếu thuốc lên miệng, dùng bật lửa châm thuốc rồi mới lấy xuống đưa cho Hà Dụ.

Sắc mặt Phó Thần Sơn lập tức hơi khó coi.

Hà Dụ dường như không ngần ngại chút nào, anh nhận lấy hút một hơi rồi mới lên tiếng: “Gu quá thấp kém.”

Kiều Mộ Đông cũng không nổi giận, hắn bước hai bước đến gần Hà Dụ, động tác có chút mất tự nhiên, nhưng có lẽ chỉ mỗi Hà Dụ đứng trực diện mới có thể nhìn thấy được. Hà Dụ nghĩ hạ thân hắn đoán chừng còn đang đau, cố gắng trưng ra bộ mặt lạnh lùng như vậy, cũng không dễ dàng. Thế là anh nhịn không được, khóe miệng vểnh lên.

Kiều Mộ Đông đi đến bên cạnh anh, nhét nửa gói thuốc còn lại vào túi áo của Hà Dụ, vỗ vỗ lồng ngực anh, hỏi: “Nấu ăn ngon phải không?”

Hà Dụ không trả lời.

Bảo vệ vội vàng niềm nở nói: “Nấu ăn ngon là nhà hàng trên đường Nhân Tín ở đối diện ạ.”

Kiều Mộ Đông gật gật đầu, tỏ ra đã ghi nhớ, sau đó xoay người vẫy tay với mấy người ở cửa, “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”

Mấy thanh niên đứng ở cửa lùi lại một bước tránh đường, có chút xấu hổ hỏi: “Anh Kiều, không thay bộ đồ khác rồi hẵng đi sao?”

Kiều Mộ Đông cúi đầu nhìn cả người bầy hầy của mình, sau đó ngẩng đầu lên liếc xéo Hà Dụ.

Hà Dụ vẫn thản nhiên, thậm chí còn cười cười với Kiều Mộ Đông, “Cảm ơn, tổng cộng là một trăm hai.”

Kiều Mộ Đông bị anh nói cảm thấy rất ngạc nhiên, “Cái gì một trăm hai?”

Hà Dụ nói: “Tám phần cơm, một phần mười lăm đồng, anh tính lại xem có phải một trăm hai không?”

Cậu thanh niên đứng ở cửa phản ứng đầu tiên, “Anh ném hộp cơm lên người người ta rồi còn không biết xấu hổ mà đòi tiền nữa hả?” Thứ gì đây? Nếu như không phải Kiều Mộ Đông ngăn cản, cậu đã kêu bảo vệ đuổi cổ ra ngoài từ lâu rồi.

Đến cả Phó Thần Sơn cũng tiến lên, giữ chặt cánh tay Hà Dụ khuyên anh: “Thôi bỏ đi, bao nhiêu tiền để tôi đưa em.”

Hà Dụ quay đầu nhìn y, “Có liên quan gì đến anh đâu.”

“Tiểu Dụ…”

Phó Thần Sơn còn chưa dứt lời thì đã thấy Kiều Mộ Đông lấy từ trong túi quần dài ra một xấp tờ một trăm đồng, rút hai tờ rồi bước đến ném lên mặt Hà Dụ, “Cầm rồi biến!”

Tiền nện lên mặt rồi rơi xuống mặt đất.

Phó Thần Sơn cho rằng Hà Dụ sẽ tức giận rồi cảm thấy tủi thân, nhưng không ngờ sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, anh ngồi xổm xuống nhặt tiền lên, còn ngẩng đầu nói với Kiều Mộ Đông: “Cảm ơn, ông chủ lớn.”

Kiều Mộ Đông hơi gắt gỏng, đẩy người rồi bước ra ngoài, đi lên thay quần áo.

Những người khác cũng vội vàng đi theo ra ngoài, Phó Thần Sơn đi cuối cùng, vuốt tay Hà Dụ, “Tan tầm buổi chiều tôi đi đón em.” Sau đó cũng theo sau những người khác rời đi.

Còn lại hai bảo vệ, một trái một phải hộ tống Hà Dụ đi ra cổng lớn của Lăng Vân.

Hà Dụ vừa ra khỏi cửa bèn lập tức gọi điện thoại cho Lê Đường để phòng bếp nấu nướng lại, chuẩn bị những hộp cơm kia.

Lê Đường hỏi: “Sao vậy?”

Hà Dụ nói: “Về rồi kể anh sau.”

Sau khi nấu lại đồ ăn và đóng hộp cơm, cộng với cả thời gian giao đồ ăn, nhiều khách đặt không khỏi phàn nàn, có người còn gọi điện thẳng tới hỏi thăm.

Lê Đường đổi người khác đi giao cơm, Hà Dụ ngoan ngoãn ở lại phụ giúp trong quán.

Đến chiều, trong quán gần như không còn khách nữa, Lê Đường ngồi xổm trước cửa, lạnh mặt nhìn Hà Dụ đang từ trong bước ra, y nói: “Trừ tiền.”

Hà Dụ lấy hai trăm đồng dọa dẫm được từ chỗ của Kiều Mộ Đông đưa cho Lê Đường, “Em đền, đừng trừ tiền.”

Lê Đường nhận tiền, vừa ngẩng đầu nhìn Hà Dụ, vừa gấp tiền lại bỏ vào túi tiền của mình.

Hà Dụ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh y.

Lê Đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hà Dụ không trả lời, móc nửa gói thuốc từ trong túi ra, rút ra một cây đưa cho Lê Đường, “Thuốc xịn, thử chứ?”

Lê Đường xích lại gần nhìn, “Đù” một tiếng, “Này cũng phải hơn một nghìn một điếu mà, ở đâu ra đây?”

Hà Dụ cười rồi châm thuốc, “Lấy từ chỗ nhà giàu mới nổi đó.”

Lê Đường nhìn nụ cười nơi khóe miệng Hà Dụ, hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Vui vẻ dữ.”

Hà Dụ nghĩ nghĩ, nói: “Gặp một người mà không ngờ sẽ nhìn thấy vào giờ phút này.”

Lê Đường không hỏi tiếp nữa.

Hai người ngồi xổm trước cửa quán, nhìn người đi đường qua lại trên con đường nhựa trước cửa, còn có cô chủ quán ăn nhỏ đối diện đang cầm vợt điện đuổi ruồi trong cửa hàng.

Im lặng một hồi, Hà Dụ đột nhiên hỏi: “Anh Lê, anh biết ông chủ của Lăng Vân không?”

Lê Đường khoác hai tay lên đầu gối, uể oải vươn người về trước, “Cậu nói Lăng Cường?”

Hà Dụ “ừm” một tiếng.

Lê Đường nói: “Tôi có thể biết gì về ông ta? Thì nằm trong danh sách 500 ông chủ lớn hàng đầu thế giới đó.”

Hà Dụ nghĩ đến Kiều Mộ Đông, hơi nghi ngờ, “Hôm nay em gặp được một người ở Lăng Vân, cảm thấy rất kỳ lạ.”

“Sao mà lạ?” Lê Đường hỏi.

Hà Dụ ngẩng đầu nhìn trời, “Em cho rằng anh ta còn đang ngồi tù, ít nhất phải một năm nữa mới được ra. Nhưng hôm nay thấy anh ta ở Lăng Vân.”

“Hả?” Lê Đường nghe vậy cũng hơi kinh ngạc.

Hà Dụ vò đầu, tóc của anh đã dài ra không ít, da đầu không còn trọc lóc đâm tay nữa, mà cảm giác mềm mại như nhung, anh nói: “Em chỉ nghĩ mãi không thông thôi.”

Lê Đường “hừ” một tiếng, giễu cợt nói: “Xuất hiện ở Lăng Vân thì có gì mà không thể hình dung đâu, có thể ở Lăng Vân, chứng tỏ xuất thân và gia thế không tầm thường, để được ra trước một năm cũng không phải chuyện gì khó.”

Hà Dụ “Ồ” một tiếng, anh không phản bác Lê Đương, nhưng anh vẫn có chút không rõ lắm. Anh biết xuất thân của Kiều Mộ Đông cũng có chút đặc biệt, nếu như không phải vì bối cảnh của hắn thì ở trong tù anh đã không bị bắt nạt thành ra thế này. Nhưng anh vẫn cho rằng bối cảnh của Kiều Mộ Đông cũng chẳng ghê gớm gì lắm, nếu không, gia thế như Lăng Vân thì sao lại phải ngồi tù chứ? Hơn nữa trước đây anh làm việc ở Lăng Vân gần hai năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói đến cái tên Kiều Mộ Đông này.

Cho dù còn lại rất nhiều nghi ngờ, Hà Dụ cũng cưỡng ép đè hết xuống, đây không phải chuyện hay ho gì để mà tiết lộ, nếu như truyền ra ngoài thì chẳng phù hợp chút nào, dù có đôi khi anh thực sự muốn đá Kiều Mộ Đông một phát để hắn vĩnh viễn không đổi đời được.

Ba rưỡi chiều khách lục tục đến, Lê Đường trừng mắt nhìn Hà Dụ, “Không cần làm việc nữa à?”

Hà Dụ vội vàng đứng dậy, chào hỏi rồi mời khách vào trong.

Lê Đường hơi nhích người sang bên cạnh, mở cổng lớn cửa hàng ra, nhưng vẫn ngồi xổm ở cửa, dáng vẻ không có việc gì làm.

Lúc này, một nam thanh niên mặc vest, thắt cà vạt, đi giày da đen bóng từ ngoài đường bước về phía bên này. Cậu ta bước đi một cách thận trọng, như thể sợ giẫm phải dầu và nước bẩn trên mặt đất.

Lê Đường nhìn cậu chàng đến gần, sau đó khẽ nhíu chân mày, hỏi: “Xin hỏi ở đây có người nào tên Hà Dụ không?”

Lê Đường lạnh lùng thăm dò hắn, “Cậu là ai vậy?”

Cậu thanh niên vô thức hất cằm lên, nói: “Tôi ở Lăng Vân đối diện, tên là Hoàng Hải Sinh, đến tìm người giúp sếp tôi.”

Lê Đường nở nụ cười lạnh lùng, lớn tiếng gọi: “Hà Dụ, có người tìm!”

Hà Dụ bước từ trong cửa hàng ra, thấy người đứng ngoài cửa chính là cậu thanh niên mình từng gặp buổi trưa ở Lăng Vân, cậu chàng đi theo Kiều Mộ Đông rồi canh giữ cửa ở nhà vệ sinh.

Thái độ của Hoàng Hải Sinh thực ra khá lịch sự, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương tủy không bao giờ có thể che giấu được, nhất là đối với những người như Lê Đường hay Hà Dụ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

Hà Dụ nhớ đến hai năm sau khi tốt nghiệp rồi vào làm ở Lăng Vân, bản thân đại khái cũng là bộ dạng này.

Hoàng Hải Sinh nói: “Xin chào, tôi là trợ lý của sếp Kiều.”

“Kiều Mộ Đông?” Hà Dụ nhịn không được hỏi lại một câu, xác nhận thân phận của Kiều Mộ Đông.

Hoàng Hải Sinh nói: “Phải.”

Hà Dụ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Hoàng Hải Sinh nói: “Sếp Kiều bảo tôi đến chuyển lời với anh một tiếng, anh ấy tan làm sẽ đến đón anh ăn cơm tối, dặn anh ở đây chờ ảnh.” Nói xong, cậu ta hơi mất tự nhiên chắp tay che môi, ho một tiếng, “Anh ấy còn bảo tôi nhất định phải nói với anh, nếu anh dám chạy anh ấy sẽ đánh gãy chân anh.”

Lê Đường không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Hải Sinh, ánh mắt có chút u ám, Hà Dụ ngược lại không sao cả, cười cười, “Được, tôi biết rồi.”

Hoàng Hải Sinh rút một tấm danh thiếp từ trong túi áo vest ra đưa cho Hà Dụ, “Đây là số điện thoại cá nhân của sếp Kiều.”

Hà Dụ nhận lấy, nhìn thoáng qua, ở trên đó viết chức vụ của Kiều Mộ Đông là Phó Tổng giám đốc của Quốc tế Lăng Vân.

Hoàng Hải Sinh còn nói thêm: “Anh Hà, có thể hỏi xin số điện thoại của anh được không? Tôi hỏi xong về nộp cho sếp Kiều.”

Hà Dụ thoáng do dự, đoạn đến quầy thu ngân lấy một tấm thẻ của “Nấu ăn ngon”, sau đó dùng bút bi viết thêm một dãy số bên dưới, là số điện thoại của chính mình.

Cuối cùng Hoàng Hải Sinh cũng hoàn thành nhiệm vụ, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đoạn lại cẩn thận từng li từng tí men dọc theo đường phố rời đi.