Đường Lui

Chương 4: “Hà Dụ cảm thấy tim mình như bị ai đó xé toạc ra, những cảm xúc hối hận, buồn khổ và tiêu cực tức khắc ùa về



Phó Thần Sơn lái xe rời đi, quần áo Hà Dụ vừa mua đều để trên xe, đi tay không một mình cũng tiện hơn cho anh.

Thay vì bắt taxi như Phó Thần Sơn dặn dò, Hà Dụ chậm rãi đi về phía bến xe buýt. Khi chị anh vừa kết hôn liền dọn đến căn nhà cũ của anh rể ở đường vành đai số ba, lúc ấy Hà Dụ từ nhà đến thăm còn phải bắt hai chuyến xe mới tới.

Có điều năm đó Hà Đình mang thai, xưởng giày nơi chồng cô làm việc xảy ra chút chuyện, nên anh rể phải ngược xuôi hai đầu, cơ bản không chăm sóc vợ được. Suốt một năm đó Hà Dụ thường xuyên đến chỗ chị mình, hàng ngày mẹ anh ở nhà nấu ăn rồi bỏ vào hộp cách nhiệt, để anh cầm đi cho Hà Đình. Đến bây giờ, Hà Dụ vẫn nhớ rất rõ những ký ức ngày đó.

Trước khi bắt xe, Hà Dụ vào siêu thị bên cạnh trạm xe để làm thẻ xe buýt, tiện tay lấy tiền của Phó Thần Sơn ra.

Sau đó, đứng trước trạm xe buýt xác định phương hướng một lát, tìm được chiếc xe buýt chạy theo hướng quen thuộc rồi lên xe.

Vẫn phải đổi xe.

Hai chuyến xe buýt đều đầy ắp người, Hà Dụ vẫn luôn không có chỗ, anh đứng gần cửa sau, nắm chắc tay vịn nhìn ra ngoài cửa xe. Rất nhiều phong cảnh vẫn vậy, nhưng cũng rất nhiều đã lặng lẽ đổi thay.

Phó Thần Sơn từng nói sau khi Hà Dụ ngồi tù, cả nhà Hà Đình chuyển về ở cùng mẹ, mãi đến khi có lệnh phá dỡ mới chuyển về lại căn nhà khi xưa.

Dù thế nào đi chăng nữa thì chị vẫn là người chăm sóc mẹ trong khoảng thời gian cuối cùng của bà, còn đứa con trai là anh đây thì lại tự trói mình, để rồi mắc kẹt nơi phòng giam tăm tối, đau khổ chờ đợi dù chỉ một ít tin tức về mẹ mình.

Tòa nhà nơi anh rể Hà Dụ mua nhà là một chung cư cũ những năm 90s, chỉ cao năm tầng, nhìn từ bên ngoài, những bức tường xám đã bong tróc thành từng mảng, nom nham nhở không chịu nổi.

Tiểu khu không có bộ phận quản lý tài sản, chỉ có một ông lão gác cổng đang ngồi trên ghế mây, vừa nghe radio vừa ngủ gật.

Trước khi lên lầu, Hà Dụ mua một hộp sữa trong siêu thị ở cổng tiểu khu, lúc này mới đi về phía hành lang lờ mờ kia.

Anh bước lên cầu thang, đi thẳng đến lầu bốn, dịch về bên trái cửa chống trộm, duỗi tay nhấn chuông cửa. Chuông cửa không có tiếng, chắc đã hư lâu rồi, thế là Hà Dụ giơ tay lên gõ cửa một cái.

Gõ cửa xong, khi anh thả tay xuống thì nghe thấy tiếng bước chân bên trong, đồng thời một giọng nữ vang lên, “Ai vậy?”

Hà Dụ nhận ra, đó là giọng nói của chị anh.

Hà Dụ hít sâu một hơi, nói: “Là em.”

Người trong cửa im lặng trong chốc lát, ngay khi Hà Dụ định lên tiếng lần nữa, cửa đã bị người bên trong mở ra. Hà Đình đứng ở trong, thoáng kinh ngạc nhìn anh.

Hai năm qua, vóc dáng Hà Đình cồng kềnh hơn không ít, cô mặc một chiếc áo len trơn, tóc búi cao rối bù, sắc mặt vàng vọt, có thể nhìn rõ nếp nhăn nơi khóe mắt. Từ vẻ ngoài của người phụ nữ này, xem ra cô sống cũng không hạnh phúc.

“Em ra tù khi nào vậy?” Hà Đình hơi hoảng hốt hỏi anh.

Ánh mắt Hà Dụ không tránh khỏi thoáng buồn, anh đã viết thư cho người thân, cũng báo cho Hà Đình ngày mình ra tù, có điều hiển nhiên cô cũng chưa từng đọc qua lá thư này.

Cô dường như không còn cần đứa em trai này nữa.

Hà Dụ cúi đầu, cười khổ một tiếng, nói: “Hôm qua được ra rồi.”

Một tay Hà Dụ nắm chặt cửa chống trộm, hỏi anh: “Em đến đây làm gì?”

Hà Dụ giơ hộp sữa trong tay lên, “Em tới thăm chị.”

Hà Đình ngẩn người, nói: “Không cần, em đi đi.”

Hà Dụ đương nhiên không ngờ Hà Đình sẽ thẳng thừng bảo mình đi như vậy, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đứng thẳng người nhìn đối phương, gọi: “Chị?”

Hà Đình hơi bối rối, “Bây giờ chị bận lắm, không thể nào chào hỏi em được. Em, em đi đi…….”

“Chị,” Hà Dụ giơ tay chống cửa, “Căn nhà cũ bị phá bỏ rồi sao?”

Hà Đình trừng lớn mắt, “Chị biết mà, mày đến là vì căn nhà có phải không?”

“Em không——”

Hà Dụ còn chưa dứt lời thì đã bị Hà Đình cắt ngang, “Dựa vào đâu mà mày lại tới đây đòi căn nhà, khi mẹ qua đời mày đang ở đâu? Từ nhỏ đến lớn mày học hành đèn sách nhiều năm như vậy đều là nhờ mẹ vất vả nuôi nấng, chị đi làm cũng cho mày tiền tiêu vặt! Còn mày thì sao? Biển thủ tiền vốn của công ty, làm mẹ phải lôi hết tiền tiết kiệm mấy chục năm ra giúp mày trả hơn phân nửa! Lúc mẹ nằm trên giường bệnh trong viện thì mày ở đâu? Mày đã bỏ ra một xu nào chưa? Mày dựa vào đâu mà còn tới đòi căn nhà mình từng ở hả?”

Hà Đình vừa nói vừa ậng nước mắt, mỗi một câu một lời đều lên án Hà Dụ.

Hà Dụ cảm thấy tim mình như bị ai đó xé toạc ra, những cảm xúc hối hận, buồn khổ và tiêu cực tức khắc ùa về, chặn lồng ngực anh lại như vắt ra được máu, đôi mắt anh cũng nhanh chóng trở nên ươn ướt, anh không nhịn được hét lớn: “Không phải! Em không tới hỏi chuyện căn nhà! Em chỉ đến để thăm chị, chị, chị là chị gái duy nhất của em!”

Hà Đình rốt cuộc cũng ổn định cảm xúc lại, cô nghẹn ngào nói: “Mày đến thăm chị làm gì? Mày đừng đến nữa, mày đi đi. Mày khiến mẹ tức chết rồi có phải còn muốn làm chị tức chết luôn không?”

Hà Dụ không kìm nén được nữa, nước mắt giàn giụa rơi xuống.

Hà Đình lại nhìn quần áo hàng hiệu trên người Hà Dụ, “Bây giờ không phải mày cũng rất ổn sao, sức khỏe anh rể mày không tốt, đứa bé lại còn nhỏ, khoản đền bù do phá dỡ và di dời chị để lại cứu mạng. Mày đừng tranh giành với chị, xem như là tiền trả cho chị và mẹ đi có được không?”

“Em xin lỗi, em xin lỗi….” Giọng Hà Dụ hơi khàn đi.

Cuối cùng Hà Đình cũng không nhịn được, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Hà Dụ, “Tiểu Dụ, đã ra tù rồi thì sau này tìm một công việc cho đàng hoàng, làm một người tốt, đừng làm loạn nữa.”

Bàn tay Hà Dụ ấn giữ môi, liên tục gật đầu.

Lúc Hà Đình chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên nói: “Chờ chút đã.” Cô khép hờ cửa lại, đi vào trong.

Hà Dụ chờ ngoài cửa, một lát sau thấy Hà Đình cầm một túi tài liệu đi ra đưa cho anh, “Đây là đồ chị dọn ở phòng mày ra khi thanh lý, tự mình xem cái gì còn cần cái gì không đi.”

Hà Dụ mở túi tài liệu ra, bên trong hầu hết là các loại bằng cấp, chứng nhận ngày xưa của mình. Bao gồm bằng tốt nghiệp đại vị, còn có giấy chứng nhận tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, cùng với chứng chỉ tin học. Ngoài ra còn có một quyển sổ tiết kiệm, Hà Dụ nhớ đây là khoản tiền gửi duy nhất mà anh có sau khi đi làm, trên đó có ba nghìn tệ, mẹ và chị gái anh chưa bao giờ động đến.

Hà Đình cũng nhìn quyển sổ tiết kiệm kia, nói: “Vẫn luôn giấu không cho anh rể mày thấy, chỉ nghĩ chờ mày ra để cho mày làm chút tiền vốn.”

Ba nghìn đồng, ở thời điểm hiện tại thì làm được gì đây?

Hà Dụ khịt mũi một cái, đưa tay lau đi nước mắt, “Cảm ơn chị, chị.”

Hà Đình lắc đầu.

Hà Dụ khom người xuống, cầm hộp sữa dưới đất lên, đưa cho Hà Đình.

Hà Đình thoáng do dự nhưng vẫn nhận, nói: “Anh rể mày không vui vẻ gì lắm, sau này cũng hạn chế tới đi, để ổng biết mất công lại phải cãi nhau.”

Hà Dụ kìm nén chua xót trong lòng, miễn cưỡng gật đầu, “Em biết rồi, chị vất vả nhiều rồi.”

Hà Đình thở dài một hơi, cũng không nói gì.

Hà Dụ dùng tay áo qua loa xoa mặt, nói với Hà Đình: “Vậy em đi trước.”

Hà Đình gật gật đầu, khi Hà Dụ xoay người định rời đi, nhịn không được kêu anh lại, hỏi: “Căn nhà kia….”

Hà Dụ nói: “Em vốn không định giành căn nhà gì cả, anh chị cứ yên tâm, nên như nào thì cứ như vậy thôi.”

Hà Đình rốt cuộc thở một hơi dài, khi Hà Dụ bước xuống cầu thang thì nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hà Dụ đã không còn sức lực quay đầu, anh nặng nề bước xuống từ tầng bốn rồi loạng choạng đi về phía trạm xe.

Liên tiếp mấy chuyến xe buýt chạy qua, nhưng từ đầu đến cuối Hà Dụ đều không thể định thần lại được, bao nhiêu cảm xúc cùng nhau đè nén, chẳng chút thương tiếc mà xé toạc vết thương của anh ra, khoảnh khắc này đây, tim anh đau đớn hơn mọi cú shock nào trước đây.

Lại một chuyến xe buýt nữa chạy ngang, khói bụi bốc lên, một cơn gió phả thẳng vào mặt.

Hà Dụ thoáng định thần lại, đi về bên cạnh một chút, giơ tay lên bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà của Phó Thần Sơn.

Phó Thần Sơn còn lu bu công việc nên chưa thể quay lại, Hà Dụ lại không có điện thoại nên y cũng không có cách nào liên lạc với anh, ban đầu y định đặt trước một nhà hàng tốt nào đó để ăn tối cùng nhau.

Hà Dụ về đến nhà thì nhốt mình trên ban công. Anh dựa vào tường ngồi xuống, bắt đầu hút từng điếu thuốc một, nước mắt tí tách rơi xuống.

Mỗi lần nhớ lại những chuyện kia là một lần day dứt trong lòng, rất khó chịu, nhưng lại không thể chẳng chịu thấu mà cứ vậy sống qua ngày được.

Chắc phải nói là may mắn khi bây giờ Phó Thần Sơn không ở đây, nếu không thì thậm chí đến cả nơi để một mình gặm nhấm vết thương Hà Dụ còn chẳng có, chỉ đành nuốt mọi cảm xúc vào, trưng ra bộ mặt giả dối với y.

Hà Dụ ngồi hồi lâu, mãi đến khi cảm thấy đã trút hết mọi cảm xúc, nước mắt trên mặt cũng đã bị gió thổi khô, không còn cách nào chảy được nữa, rốt cuộc cũng thở dài một tiếng.

Dùng tay che mặt, sau đó buông ra rồi đứng lên.

Hà Dụ vào trong phòng, đi tới nhà vệ sinh. Anh đứng trước gương, nhìn hai mắt đỏ bừng của mình, sau đó mở nước nóng ra.

Nước nóng lên rất nhanh, anh cúi người xuống, dùng hai tay vốc nước lên mặt, hết lần này đến lần khác, cố gắng rửa sạch dấu vết trên mặt mình.

Đột nhiên, hai cánh tay từ sau lưng Hà Dụ duỗi ra, ôm ghì lấy eo Hà Dụ, sau đó một thân thể mềm mại dán lên lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên bên tai, “Thần Sơn!”

Hà Dụ bỗng chốc giật mình, đứng dậy hất người phía sau ra.

Người phụ nữ thả tóc dài, mặc một bộ đồ trắng, đi đôi giày cao gót bảy centimet bị anh đẩy đụng trúng cửa, chưa kịp kêu đau đã hét lên, “Áa! Anh là ai?”

Người phụ nữ này dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, vừa rồi tiếng nước đã át đi tiếng bước chân tận lực thả nhẹ của cô. Vốn tưởng nhà này ngoại trừ Phó Thần Sơn ra sẽ không xuất hiện người đàn ông nào khác, cho nên lúc này hoảng sợ đến nỗi muốn gọi điện báo cảnh sát.

Hà Dụ rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại trước cô, anh hỏi: “Cô là gì của Phó Thần Sơn?”

Cô gái tầm hai bốn hai lăm, dung mạo xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, cô nhìn Hà Dụ nói: “Tôi là bạn gái của anh ấy, anh là ai? Sao lại ở trong nhà anh ấy?”

Hà Dụ đưa tay lấy khăn lau mặt trên kệ, lau khô nước trên mặt rồi mới lên tiếng: “Tôi là bạn của anh ấy, tạm thời đang ở đây.”