Đường Lý

Chương 20: Minh Hạnh, tôi đau đầu!



Trình Phóng trực tiếp đi vào phòng cô, trong bóng tối bước cực dài và nhanh.

Anh giẫm lên ghế, chìa tay lên vặn đèn hai lần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó lập tức nhảy xuống, bật đèn lên.

Ngay lập tức căn phòng sáng trở lại.

Tầm nhìn trở nên sáng rực, đột nhiên Minh Hạnh không quen nên chớp mắt hai lần, dùng tay che mắt lại.

Trong mắt cô sáng long lanh, rõ ràng không có nước mắt, nhưng chính là đôi mắt mềm mại khiến trong lòng người ta chỉ muốn mắng chửi.

Trình Phóng cảm thấy bản thân mới bị coi thường.

Rõ ràng không muốn đếm xỉa cô, vừa nghe thấy giọng cô cầu xin giúp đỡ, thoáng chốc tim đập nhanh không kiềm chế nổi lại đi ra.

Người đứng ở đây rồi, trong lòng lại mắng chửi chính mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Hạnh không dám nhìn, cô sững sờ, mở miệng nói: “Cảm ơn!”

Trình Phóng không nói gì.

Anh buông đôi lông mày, vỗ nhẹ bùn đất trên tay rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng.

Vừa đi được một bước, chân anh bỗng nhiên khựng lại.

Người suýt nữa thì không đứng vững.

Đầu rất đau.

Trình Phóng hít một hơi thật mạnh, dùng sức day day huyệt thái dương, không dừng lại lâu liền tiếp tục đi về phía trước.

Mắt anh nhìn thấy có gì đó không ổn, khi đến cửa hai chân đột nhiên nặng nề như chì, không làm sao bước tiếp được.

Tay bám vào khung cửa, người còn chưa ngã xuống, các khớp ngón tay đã túm chặt không còn sắc máu nào.

“Cậu sao vậy?” Minh Hạnh thấy bộ dạng này của anh thì sợ hãi, mở miệng thì thào hỏi.

Hồi lâu không có câu trả lời truyền tới.

Người khác nhìn càng ngày càng khó chịu, chỉ nhìn phía sau cũng khiến người ta có chút không đành lòng.

Minh Hạnh lấy hết dũng khí, bước lên phía trước mấy bước, nhìn từ đằng sau anh, cẩn thận dò xét.

Nhưng chênh lệch chiều cao quá lớn, cô không hề nhìn thấy cái gì.

Nỗ lực dò xét cũng vô dụng.

Lúc này ngay cả tay của Trình Phóng cũng bắt đầu run lên.

“Cậu…” Minh Hạnh bị bộ dạng của anh dọa sợ, lại bước từng bước nhỏ về phía trước.

Đã cách anh rất gần rồi!

Trong đêm tối yên tĩnh, xung quanh không hề có bất kỳ tiếng động nào, gió từ cửa thổi vào mang theo hương thơm nhẹ nhàng trên người cô, xuyên qua mũi người ta từng đợt từng đợt.

Mắt Trình Phóng đỏ hoe, đột nhiên anh quay lại, nắm lấy cổ tay Minh Hạnh.

Sức lực nắm lấy rất mạnh.

Cả người loạng choạng, ép Minh Hạnh lùi liền mấy bước, mãi đến khi lưng đã chạm vào tường đã không còn chỗ nào để lùi.

Cả người anh đều che chắn trước mặt cô.

Minh Hạnh cảm thấy cổ tay mình nóng như thiêu.

Sau đó hơi ấm trên người anh truyền đến, bỏng đến mức gần như có thể thiêu đốt người ta.

Cô di chuyển, nhưng hoàn toàn không thoát nổi.

Người anh thật sự rất nóng, hơn nữa đây không phải nhiệt độ bình thường.

Hình như sốt rồi.

Trình Phóng gần như đứng không vững, một tay chống lên tường, thắt lưng cong lại, anh gần như dồn sức nặng của mình lên người Minh Hạnh.

Cách nhau quá gần rồi, gần đến mức hơi thở nóng rực của anh như sắp phả vào mặt cô.

Hai má cô cũng không khỏi đỏ bừng.

“Minh Hạnh, em có biết ngày hôm đó tôi đã tìm em rất lâu không?”

Trình Phóng đột nhiên mở miệng: “Suốt ba tiếng đồng hồ, tôi đi khắp cả Đường Lý cũng không tìm thấy em.”

“Tôi điên cuồng lo lắng cho em như vậy, em đi đâu hả?”

Lời anh nói mỗi chữ một đều mỉa mai.

Rõ ràng trong lòng cũng biết cô không sao, nhưng lại không thể kiềm chế được đi tìm cô, không kiềm chế nghĩ rằng ngộ nhỡ…

Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao.

Đến cuối cùng quả nhiên vẫn là mình nghĩ nhiều rồi.

Cô vẫn khỏe, không xảy ra chút chuyện gì.

Quả thật Minh Hạnh không quen gần gũi như vậy, lại cảm thấy Trình Phóng bây giờ vô cùng đáng sợ, thoáng chốc cổ họng cứng ngắt, cô cử động cổ tay muốn thoát khỏi tay anh.

Trình Phóng cảm nhận được sức lực của cô, vốn dĩ cơ thể đã yếu, không có sức chống đỡ.

Thế là anh buông tay cô ra.

Anh giễu cợt cười một tiếng: “Đúng rồi, quên mất em rất chán ghét tôi!”

“Không đụng vào em nữa, dù gì tôi cũng vừa bẩn vừa rác rưởi.”

Trong đầu anh vẫn còn sót lại chút ý thức cuối cùng.

Lại một lúc lâu, anh thật sự không chống đỡ nổi nữa liền ngã xuống.

Đầu quá đau, người cũng sốt đến mơ hồ.

Anh đứng thẳng lưng, yếu ớt bước lùi về phía sau.

Minh Hạnh thấy bộ dạng anh cũng cảm thấy khiếp sợ.

Thấy anh lùi đến cửa, thoáng chốc không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn, Minh Hạnh theo bản năng chìa tay đỡ anh.

Cả người Trình Phóng đều ngã vào người cô.

Thân hình thiếu niên cũng được coi khỏe mạnh cường tráng, sức nặng này vừa đè xuống, căn bản Minh Hạnh không đỡ nổi.

Cô cắn răng chống đỡ, đầu lông mày nhíu chặt, cô gắng sức tiến về phía trước, đỡ được đến sofa mới thả tay ra.

May mà không làm người ta trực tiếp ngã trên đất.

Không thì sẽ đau lắm.

Minh Hạnh ngồi xuống sofa, thở dài một hơi. Lúc này ánh mắt cô mới chuyển sang nhìn Trình Phóng trên sofa.

Thiếu niên mắt nhắm chặt, môi mỏng trắng bệch, nhưng hai má hiện lên đỏ bừng, sắc mặt vô cùng yếu ớt, anh khẽ thở nặng nhọc, đầu lông mày nhíu chặt lại.

Đây là lần đầu tiên Minh Hạnh nhìn thấy bộ dạng này của Trình Phóng.

Yếu đuối, không còn sức lực, một chút sắc nét cũng không có.

Cô chìa tay, nhẹ nhàng chạm vào trán anh, nóng dọa người.

Minh Hạnh liền thu tay về.

Cô nghĩ, không thể cứ tiếp tục như bây giờ được.

Cơn sốt này nặng quá, sẽ nóng hỏng người mất.

Chỉ là bây giờ đã muộn thế này rồi, một mình cô cũng không thể làm được gì, đi ra ngoài khám bệnh càng không hợp lý.

“Trình Phóng, nhà cậu có thuốc hạ sốt không?” Minh Hạnh đến gần hỏi anh.

Trình Phóng đã nghe thấy, dùng hết sức mở mắt ra.

Khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thấy rõ tơ máu tràn ngập trong mắt anh.

Hai mắt đỏ ngầu đáng sợ.

Anh ngơ ngẩn nhìn Minh Hạnh trước mắt, tầm mắt đột nhiên ngưng lại, dừng ở trên người cô bất động.

Anh lúc này dùng hết tất cả rụt rè kiềm chế và… yếu đuối.

Đôi mắt mong chờ nhìn cô, ánh mắt khiến trong lòng người ta thấy chua xót.

“Minh Hạnh.” Anh lên tiếng, bởi vì yếu ớt, giọng nói của anh dường như lơ lửng không có cảm giác thực: “Tôi thật sự… thích em!”

Giọng nói vừa dứt, phút chốc tim Minh Hạnh chậm lại nửa nhịp.

Không giống dáng vẻ kiêu căng tùy tiện trước kia, Trình Phóng bây giờ hoàn toàn dịu dàng gần gũi, ngay cả lông mày của anh cũng là sự dịu dàng mà trước đây chưa từng có.

Cô không mở mắt, hoảng hốt không dám nhìn vào mắt anh.

“Lúc tôi nhìn thấy em thì rất muốn bảo vệ em, cực kỳ cực kỳ muốn biết nếu như ở bên em sẽ có cảm giác gì.”

Một người tốt đẹp, dịu dàng khiến người khác muốn hướng tới như vậy.

Anh cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nhưng đó chính là thích, chính là muốn cô, muốn được ôm cô vào lòng yêu thương.

Trong lòng nghĩ đến đều đau lòng.

“Nhưng tôi là tên cặn bã, tính khí tồi tệ, danh tiếng xấu, không có tiền đồ, không có tương lai, là tên rác rưởi chính cống.”

Từng câu từng chữ đều đau lòng.

“Tôi biết không ai thích tôi.” Mắt anh đỏ lên nói: “Em cũng sẽ không.”

Con người Trình Phóng này thật rác rưởi.

Kể từ khi bắt đầu học lớp chín năm đó bị ép phải trưởng thành, anh đã vứt bỏ chính mình.

Anh không có tâm tư đi suy nghĩ về tương lai và tiền đồ, anh chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm sao tiếp tục tồn tại.

Anh còn phải nuôi bà nội.

Dù cho phải leo trèo lăn lộn cũng phải tiếp tục sống.

Cho dù sống càng ngày càng ngang ngược không văn hóa.

Tối hôm đó anh ngồi trong sân đến khi trời sáng, trong đầu nhớ lại mấy lời bố Giang An Ngữ nói.

Thật sự có lý!

Khác biệt giữa anh và Minh Hạnh thậm chí còn phải lớn hơn nhiều so với những gì ông ta nói.

Quả thực là khác nhau một trời một vực.

Hai má Trình Phóng đau đến co rút.

“Đau.” Ngón tay anh dùng sức ấn huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Đau đầu.”

Dáng vẻ yếu đuối này giống như sắp vỡ vụn, không có ai mà không đau lòng.

Không thể nói được lời từ chối hay lời không hay.

“Cậu bị cảm với sốt rồi!” Minh Hạnh nghe xong mấy lời anh nói kia, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng nổi lên.

Không khỏi cảm thấy xót xa.

Giọng nói cô vừa mềm vừa nhẹ, lại hỏi một lần nữa: “Có thuốc không?”

“Có!” Trình Phóng có vẻ đột nhiên nhớ ra: “Hôm qua tôi vừa đi mua!”

Đã mua hôm qua?

Cho nên là hôm qua bắt đầu sốt?

Đã ra bộ dạng này sao không đi khám rồi truyền nước chứ?

Bản thân cũng biết đi mua thuốc.

“Vậy… để ở đâu?”

“Phòng tôi.”



Minh Hạnh đi đến phòng anh tìm thuốc.

Phòng anh rất sạch sẽ, cũng không có quá nhiều đồ, không mất nhiều thời gian Minh Hạnh đã tìm thấy.

Cô lại đi vào phòng khách rót một cốc nước ấm.

Khi quay lại thì Trình Phóng đang nằm trên sofa, đã ngủ mất rồi!

Minh Hạnh đã chuẩn bị xong thuốc, cô đến bên cạnh anh nhẹ nhàng vỗ vỗ gọi anh.

“Trình Phóng, cậu uống thuốc trước đi!”

Trời ơi, người anh nóng quá!

Minh Hạnh lại tiến gần hơn chút, gọi anh: “Trình Phóng!”

Trình Phóng vốn đang mơ mơ màng màng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương khác lạ, anh chìa tay kéo người đó xuống.

Minh Hạnh không kịp tránh, cả người ngã xuống sofa.

Một tay Trình Phóng chống đỡ, đè xuống người cô.

Minh Hạnh ngước mắt lên, tầm mắt nhìn thấy gương mặt anh rất rõ ràng.

Lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, gương mặt đẹp trai vậy khiến cô không dám nhìn thẳng.

Thoáng chốc mặt Minh Hạnh liền đỏ ửng.

Cơ thể cô cứng ngắc, không dám cử động.

Lông mày Trình Phóng vẫn nhíu chặt, xem ra người không hề tỉnh táo, cả người nóng hầm hập, cách lớp quần áo mỏng, nhiệt độ truyền tới rất rõ ràng.

Một tay Trình Phóng vẫn không an phận sờ loạn.

Hơi nóng của anh theo đó phả vào tai cô, mặt Minh Hạnh đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

Cô mở miệng, giọng nói vẫn đang run run: “Trình Phóng, thả tôi ra!”

“Tay cậu… không được sờ lung tung…”

Lúc Trình Phóng tỉnh táo muốn làm cái gì, hiện giờ ý thức không rõ ràng mấy chuyện muốn làm đều trực tiếp làm.

“Trình Phóng…” Minh Hạnh cắn môi, thật sự cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

Từ trước đến nay cô chưa từng thân mật với ai như vậy. Cái cảm giác tê dại này làm người ta vô cùng hiếu kỳ, cũng không hề quá bài xích, chính là cảm thấy… rất xấu hổ.

Lòng bàn tay mềm mại, anh còn siết chặt.

“Cậu uống thuốc trước được không?” Minh Hạnh nhỏ tiếng nói với anh, nỗ lực thử nói đạo lý với anh: “Uống thuốc trước đã.”

Trình Phóng có vẻ nghe hiểu, ánh mắt ngừng lại chốc lát, một tay đỡ người, ngồi dậy.

“Được.” Anh đáp lại một tiếng, cầm cốc nước.

Hai viên thuốc màu trắng nằm trên lòng bàn tay anh, anh nuốt chửng một hơi.

Minh Hạnh nhìn cổ họng anh chuyển động lên xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết thuốc này có hiệu quả không, người cũng sốt đến mơ hồ rồi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.

Dù sao cũng liên quan đến mạng người.

Minh Hạnh lại đi rót nước ấm. Khi quay lại, Trình Phóng thật sự đã ngủ rồi.

Vừa nãy còn ngồi ở sofa, bây giờ người đã vào giường nằm.

Nhưng anh không nhìn thấy liền trực tiếp nằm trên giường cô.

Minh Hạnh cũng không dám lại gần anh nữa.

Vì vậy, cô lấy một chiếc chăn nhỏ, nghĩ rằng cô sẽ ổn cho một đêm trên ghế sofa.

Cô không nhịn được lại nhìn sang bên đó.

Trình Phóng ngoan ngoãn nằm trên gối, dung mạo yên tĩnh ôn hòa, dưới ánh đèn khuôn mặt càng đẹp trai.

Trong nháy mắt tim Minh Hạnh chậm một nhịp.

Cô vội vàng chuyển dời ánh mắt.

Cô luống cuống cúi thấp đầu, che giấu đi bất an trong lòng.

Vẫn nên mau chóng đi ngủ thôi, muộn như vậy rồi, ngày mai cô còn phải lên lớp.