Đường Lý

Chương 36: Đợi thành tích tốt đã!



Mấy ngày sau mọi người vẫn đang thảo luận chuyện yêu đương của Minh Hạnh.

Trong phòng ngủ ký túc, các bạn cùng phòng của Thái Hoành nghe thấy tin tức này, không khỏi thương tiếc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu nói cậu thích người ta, không theo đuổi sớm một chút, bây giờ ra ngoài một chuyến đã có bạn trai.”

Thái Hoành ngồi trên ghế, giống như không nghe thấy người ta nói chuyện.

Trong đầu đều là cảnh tượng nhìn thấy hôm đó.

Hành động của hai người vừa thân thiết lại không hề kiêng dè.

Cảm giác khó chịu ghen tỵ lại như đâm vào tim.

“Chàng trai kia là sinh viên trường chúng ta hả? Tôi nghe nói trông rất đẹp trai, chắc không phải đâu.” Bạn cùng phòng dò hỏi anh ta.

Mấy tên đẹp trai trong trường bọn họ đều rất nổi tiếng, nếu như đúng thì không thể không quen.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không phải.” Thái Hoành buồn bực đáp lại.

“Người có mắt nhìn cao như Minh Hạnh, e rằng cũng phải là sinh viên xuất sắc của một trường nào đó.”

Bạn học nói xong, lại cảm thán một câu: “Quả nhiên nữ sinh cũng nhìn mặt mũi.”

Trong lòng Thái Hoành khó chịu rất lâu, ngồi ở đây chỉ cảm thấy không có tinh thần.

Qua một lúc lâu, anh ta cắn răng, lại đứng lên.

Không được, thua cũng phải thua rõ ràng.

Anh ta muốn biết mình thua cậu ta chỗ nào.

Thái Hoành nghĩ như vậy, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bạn bè, xem có thể biết anh chàng kia là thần thánh phương nào.

Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, chỉ thấy cử chỉ Thái Hoành cử chỉ, lại nói chuyện mà anh ta cũng không nghe thấy.

Người kia không khỏi thở dài, lắc đầu.

Người thất tình mà.



Trường học lại Minh Hạnh nói ở ngay gần đây.

Trường học lại của An Tân rất nổi tiếng, chủ yếu nhận hết tất cả các học sinh cấp ba thi trượt.

Đến lúc này, tất cả học sinh học lại đều đã nhập học.

Học phí được tính dựa vào thành tích thi đại học, học sinh có điểm cao trong đợt tuyển sinh đầu được miễn học phí, sau đó đến đợt hai, ba sẽ có mức độ giảm trừ thích hợp.

Nói chung trường có tiêu chuẩn riêng của mình.

Trình Phóng không có thành tích thi năm ngoái, đúng lý, phải đóng toàn bộ học phí.

Nhưng lúc anh đi đăng ký, vừa hay trường học sắp tổ chức đợt thi thử đầu tiên.

Vì thế hiệu trưởng nói, để anh tham gia thi trước, chuyện miễn học phí sẽ dựa vào kết quả thi để quyết định.

Lúc Trình Phóng đang ngồi trước bàn trong văn phòng điền hồ sơ, Minh Hạnh đứng bên cạnh anh.

“Rất ít khi nhìn thấy chị gái dẫn em trai đến đăng kí.” Cô giáo Lý ngồi bên cạnh, liếc nhìn hai người, cười nói.

Hai chị em này trông rất đẹp, vừa nhìn đã khiến người ta thích.

Dùng từ để miêu tả, chính là “đẹp mắt”.

Có chút ngượng ngùng.

Minh Hạnh cười xấu hổ, cũng không biết trả lời thế nào với cô giáo Lý, nên cô cũng không nói gì.

“Em học trường nào?” Cô giáo Lý ngẩng đầu, lại hỏi Minh Hạnh.

“Đại học An Tân ạ!” Minh Hạnh cười, trả lời.

Cô gái này trông giống một cô gái có thành tích tốt, cô giáo Lý đã nghĩ như vậy, vừa nghe cô là sinh viên Đại học An Tân, cô giáo càng liên tục gật gù.

Thật sự là học bá.

“Năm nay Đại học An Tân khai giảng bao giờ vậy? Nghỉ hè cũng khá dài rồi!” Cô giáo Lý dừng tay, bắt đầu nói chuyện với cô.

“Sắp rồi ạ, còn hơn nửa tháng nữa.” Minh Hạnh trả lời.

“Em học chuyên ngành gì?”

“Học viện văn học ngôn ngữ.”

Cô giáo Lý nói: “Vậy thì thành tích học của em trai em cũng không tệ đâu, đứa trẻ được một gia đình dạy dỗ đều không bị kém xa nhau.”

“Cậu ấy…” Minh Hạnh do dự, ấp úng trả lời: “Vẫn chưa kiểm tra chính thức, nên cũng không rõ.”

Mặc dù mấy ngày nay đều đã làm rất nhiều đề thi ở nhà, nhưng anh vẫn chưa được trải nghiệm bài thi thật trong phòng thi.

Vì vậy cũng không biết sẽ thi thế nào.

Nói thật thì Minh Hạnh cảm thấy cô còn lo lắng hơn Trình Phóng.

Trình Phóng ngồi bên này, lười biếng điền hồ sơ, nghe thấy họ nói chuyện, khóe miệng anh nhếch lên, không khỏi muốn cười.

“Xong rồi.” Trình Phóng đặt bút xuống.

“Vậy cô dẫn em vào phòng học trước nhé!” Cô giáo Lý đứng dậy, chuẩn bị dẫn Trình Phóng tới phòng học.

Minh Hạnh cũng đi theo ra ngoài.

Phòng học ở tầng ba, từ văn phòng đi ra phải đi lên cầu thang.

Giữa đường cô giáo Lý đi nghe điện thoại, để họ đứng đợi.

Lúc này Minh Hạnh mới dặn dò anh.

“Cậu phải cố gắng lên lớp, nghiêm túc học hành.” Minh Hạnh nghiêm túc nói với anh: “Cũng phải nghe lời giáo viên.”

“Lần thi thử đầu tiên, cậu nhất định phải cố gắng chuẩn bị.”

“Mỗi một lần thi thử đều rất quan trọng.”

Minh Hạnh đã từng nghe qua một mấy chuyện ngày trước Trình Phóng còn học cấp ba.

Sống cuộc sống của một bá vương, cái gì cũng không sợ, không nghe lời bất cứ ai.

Loại chuyện đánh nhau gây sự cũng không thiếu.

Trình Phóng chỉ cười, vừa cười vừa gật đầu, đồng ý đáp: “Tôi biết rồi.”

Để cho cô lo lắng như thể anh không đáng tin cậy.

“Lời của chị gái, sao tôi dám không nghe chứ?” Trình Phóng cố ý nói lại câu đó, tiến sát tới gần, ở nơi không nhìn thấy, nhanh chóng chạm vào hông cô.

“Em cứ về đợi đi.” Anh thấp giọng nói, mặt cười đầy ẩn ý.

Minh Hạnh còn chưa kịp phản ứng, tim đập nhanh hơn một nhịp, nhíu mày liếc nhìn anh, lại vô ý hỏi: “Đợi cái gì cơ?”

Trình Phóng cố ý ngừng lại một chút không nói gì.

“Đợi thành tích tốt của tôi.”

Minh Hạnh mới phản ứng, lại bị anh trêu rồi.

Vô lại chết mất!

Lời nói vừa dứt, cô giáo Lý đã nghe điện thoại xong quay về.

Trình Phóng lùi lại mấy bước, nhìn Minh Hạnh, mắt vẫn còn đang cười.

Đi vào trong phòng học, cô giáo Lý giới thiệu học sinh mới một cách đơn giản cho mọi người.

Dù sao thì đây là lớp học lại vừa mới tụ họp, giữa mọi người cũng không phải thân quen, trong lòng tất cả bọn họ cũng chỉ có làm đề và học hành.

Học sinh mới đến mọi người cũng không quá chú ý.

Chỉ có mấy nữ sinh lớp khoa học tự nhiên đang nhìn trộm Trình Phóng.

Sau khi giới thiệu xong, cô giáo Lý bảo Trình Phóng ngồi xuống trước.

Minh Hạnh không yên tâm, cứ đứng mãi đằng sau cửa nhìn vào trong.

Trong lớp chỉ còn thừa một chỗ, bên cạnh là một cô gái. Vừa nhìn thấy Trình Phóng ngồi xuống, cô liền đỏ mặt thu dọn đồ của mình.

Cô vẫy vẫy tay, chào hỏi anh.

Trình Phóng gật đầu, đáp lại.

Cô gái đó ngây ra, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc trong bối rối, không nói chuyện với anh, cũng không dám nhìn anh nữa.

Minh Hạnh mím môi, trong mắt có hơi mất tự nhiên.

Cô không khỏi nắm chặt ngón tay.

Cô nghĩ ngợi, hình như cô quên dặn một chuyện.



Trước khi Đại học An Tân khai giảng, cứ cách hai ngày Lộ Tuyển sẽ dạy học cho Trình Phóng.

Gần đây anh đang làm một dự án nghiên cứu, vừa hay đến giai đoạn bị tắc, anh cảm thấy, có lẽ Trình Phóng có thể giúp anh giải đáp nghi vấn.

Đương nhiên Trình Phóng không chịu phục tùng anh.

Anh ta thích dạy thì dạy, mấy thứ khác cũng không cần làm phiền anh.

Người đứng đắn đâu ra đấy như Lộ Tuyển thì không có cách nào nắm bắt được tên vô lại Trình Phóng.

Thời gian đó anh cũng đi tìm Minh Hạnh, hy vọng Minh Hạnh có thể giúp anh khuyên nhủ Trình Phóng.

Nhưng có thể nghĩ ra, Minh Hạnh cũng không có cách nào.

Sau một tuần, trường học đưa ra kết quả thi thử lần thứ nhất.

Tổng điểm của Trình Phóng là 598, đứng thứ hai mươi ba trong lớp.

Đề thi thử lần này rất khó, điểm số trường học quy định là 502 điểm.

Trình Phòng đã vượt qua gần một trăm điểm.

Kết quả khoa học tổng hợp của anh là 280, đứng thứ nhất, nhưng lại bị môn tiếng anh kéo lùi.

Là hạt giống tốt trong môn khoa học tự nhiên, mấy giáo viên dạy môn khoa học tổng hợp ở lớp đều khen ngợi Trình Phóng có đầu óc, có thiên phú.

Thời gian một năm này chỉ cần anh cố gắng học, kỳ thi đại học sang năm chắc chắn sẽ đạt được thành tích rất tốt.

Dù sao thì người có cố gắng rất nhiều, nhưng người có thiên phú lại rất ít.

Thế là nhờ vào đứng nhất môn khoa học tổng hợp, trường học miễn toàn bộ học phí cho anh.

Lúc Minh Hạnh nhìn thấy tin nhắn này của Trình Phóng, cô đang trả sách ở thư viện trường.

Nhìn thấy mấy dòng chữ trên màn hình điện thoại, cô còn có chút không dám tin, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, lại nhìn một lần nữa.

Đôi mắt cùng khóe môi không khỏi cong lên, cô nắm chặt điện thoại, tâm trạng phút chốc có hơi kích động.

Trải qua bao nỗ lực, cuối cùng thi được thành tích như vậy, thật sự khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Mặc dù không phải cô thi.

Nhưng... hạnh phúc hơn gấp vạn lần so với việc cô tự mình làm bài thi.

Trong phút chốc dường như thế giới trước mắt thật thư thái và tươi sáng.

Minh Hạnh: [Tôi lập tức quay về! Buổi tối ăn gì đó thật ngon để chúc mừng!]

Minh Hạnh vừa gửi tin nhắn vừa vội vàng quay về, đang nghĩ xem tối nay có nên ra ngoài ăn hay không.

Minh Hạnh: [Bây giờ cậu tan học chưa?]

Trình Phóng: [Tôi đang trên đường rồi.]

Ra khỏi thư viện, bước chân Minh Hạnh cực kỳ nhanh nhẹn thoải mái.

Chưa đi được hai bước đã đụng phải một người.

Minh Hạnh ngẩng đầu, nhìn thấy Thái Hoành.

Vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong sáng ngời, chỉ giống như vừa hay gặp người quen, cô mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Sau đó cô muốn tiếp tục đi về phía trước.

“Minh Hạnh, rảnh không cùng đi ăn tối nhé?” Thái Hoành lên tiếng gọi cô.

Minh Hạnh dừng bước, gần như không hề do dự, trực tiếp lắc đầu.

“Không, tôi không rảnh.”

Lời từ chối nằm trong dự đoán.

“Vậy ngày mai thì sao?” Thái Hoành không từ bỏ, tiếp tục nói: “Chỉ chiếm một chút thời gian của cậu thôi cũng được.”

Minh Hạnh: “Ngày mai tôi cũng không có thời gian.”

Cô từ chối rất nhanh, vẻ tươi cười trên mặt Thái Hoành cũng không nén được giận: “Xem ra gần đây cậu rất bận.”

“Đang bận cái gì vậy?”

Minh Hạnh nghĩ một chút rồi trả lời: “Ở cùng bạn trai.”

Khuôn mặt tươi cười của Thái Hoành hoàn toàn cứng ngắc.

“Minh Hạnh, cậu… thích hắn ta ở điểm gì?”

Thái Hoành đã nghĩ rất nhiều cách, hỏi đi hỏi lại mấy lượt, cuối cùng cũng tìm hiểu được hoàn cảnh của bạn trai cô.

Nói thật, anh ta có chút kinh ngạc.

Người ở trấn nhỏ nơi cô đến dạy học tình nguyện, không thi đỗ đại học, ngày trước ở trường học cũng có tin đồn xấu, nghe nói là loại lưu manh.

Còn từng gây sự mấy lần.

Điều kiện gia đình chắc là… cũng rất tệ.

Khi đó Thái Hoành nghĩ, mình còn hơn gấp nhiều lần cậu ta.

Anh ta và Minh Hạnh cùng học một trường đại học, gia cảnh tốt, học lực giỏi, về ngoại hình thì... cũng không hẳn là kém hơn người đó bao nhiêu.

Dựa theo kiểu tư duy thông thường, lẽ nào anh ta không phải sự lựa chọn tốt hơn sao?

Vì vậy… thật sự khó có thể giải thích.

Đột nhiên Minh Hạnh bị câu hỏi của anh ta làm cho ngây ra.

Cô nhíu mày, ngước mắt lên, cảm thấy anh ta thật kì lạ.

“Liên quan gì đến cậu!” Minh Hạnh thu lại vẻ tươi cười, lúc này tâm trạng không được tốt lắm.

Cô không muốn nhiều lời với anh ta, đi vòng qua anh ta, muốn rời đi.

“Minh Hạnh, tớ không biết sao anh ta lừa được cậu, nhưng cậu nên biết, một tên lưu manh ngay cả đại học cũng không thi đỗ thì sẽ không có tương lai đâu.”

Thái Hoành lên tiếng nói với cô, âm thanh phút chốc có hơi lớn, từng câu từng chữ khiến trong lòng người khác khó chịu.