Đường Lý

Chương 44: Sẽ rất nhớ em



Bên ngoài nhiệt độ đã xuống dưới không độ.

Nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn nóng bừng bừng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Phóng cầm chăn quấn cho Minh Hạnh, ngồi sang một bên, tay đặt lên bả vai cô, nhẹ nhàng nhưng có chút lực xoa bóp cho cô.

“Rõ ràng là muốn khen thưởng cho ông đây…” Trình Phóng không biết xấu hổ này, âm thanh cũng khàn khàn, anh cúi thấp đầu dựa gần hơn chút, cố ý hỏi cô: “Minh Hạnh, có dễ chịu không?”

Hành vi lưu manh côn đồ này của anh không biết học từ đâu.

“Bảo bối à, anh thích em chết mất!” Minh Hạnh không nói gì, Trình Phóng cắn tai cô nói. Vừa nãy lúc hôn toàn thân cô, anh cứ nói từng chút từng chút một.

Mấy lời yêu thương vô cùng động lòng người ấy, cho dù có nghe bao nhiêu lần cũng vẫn khiến nội tâm người ta rung động không ngớt.

Thiếu niên yêu thích chân thành nồng nhiệt, luôn tỏ ra trực tiếp bên ngoài, không hề có một chút che giấu nào.

Sau khi xoa bóp một lúc, Trình Phóng lật chăn nhanh chóng nằm xuống, một tay chìa ra ôm Minh Hạnh vào lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ngày mai anh đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?” Ngón tay Trình Phóng luồn qua tóc cô, giữa khe hở mềm mại, anh cúi thấp đầu nhìn cô đang vùi đầu trong gối để lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt anh tham lam không muốn rời đi.

Mặc dù không phải thời gian rất dài, chỉ hơn một tuần lễ thôi.

Nhưng từ sau khi hai người ở bên nhau thì vẫn chưa rời xa nhau trong thời gian dài như vậy.

Làm cho bây giờ Minh Hạnh nhớ đến chuyện này, cô cũng không nói được gì.

Giống như không phải thời gian quá dài, chắc là chớp mắt sẽ qua đi.

“Ừm.” Minh Hạnh nhẹ nhàng đáp lại.

Trình Phóng không khỏi nhíu mày, cố ý tỏ vẻ không vui nói: “Không nhiệt tình chút nào.”

Biểu đạt của cô bao giờ cũng vậy. Dù sao thì cô và Trình Phóng không giống nhau, Minh Hạnh là người kín đáo nội tâm, nhưng nếu như một chút ngẫu nhiên cũng sẽ khiến anh vui muốn đòi mạng.

Sẽ vui sướng rất lâu.

Trình Phóng ôm cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lưu luyến ngửi mùi thơm trên người cô.

Im lặng một lúc lâu, anh trầm giọng mở miệng: “Anh sẽ rất nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều rất nhớ!”

“Hạnh Hạnh.” Anh cúi thấp đầu gọi tên cô, tay ôm cô ngày càng chặt, khuôn mặt lộ ra vẻ thắm thiết.

“Hạnh Hạnh.” Anh thấp giọng gọi lại, mãi đến khi trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Minh Hạnh đã ngủ rồi!

Cánh tay Trình Phóng siết lại, hai hàm răng cắn chặt. Cứ ôm như vậy một lát, sức trên tay cũng giảm bớt.

Gió bên ngoài bên ngoài dường như đã ngừng hẳn.

Đêm đã khuya.

Trình Phóng mở mắt nhìn ra bên ngoài, hồi lâu vẫn không vào giấc ngủ.



Đêm giao thừa.

Minh Dịch bận rộn trong bếp xào rau, Chương Thục Hoa cùng ông bà nội gói sủi cảo. Minh Hạnh rửa bát xong đi ra, lén lút chui vào phòng.

Mấy ngày nay ở trong nhà, cô cũng không nói chuyện được với Trình Phóng, đừng nhắc đến gọi video, ngay cả gọi điện cũng không dám.

Nhân lúc bây giờ có chút thời gian này, cô lén lút nói chuyện điện thoại với Trình Phóng.

Đầu dây bên kia một lúc lâu mới bắt máy.

“Alo, Trình Phóng.”

Bên kia điện thoại ngừng một chút rồi truyền đến âm thanh nhàn nhạt: “Ai đấy?”

Lúc đó Minh Hạnh mím môi, không khỏi đờ người.

Bên kia lại vang lên tiếng cười.

“Là Hạnh Hạnh của anh, cuối cùng cũng biết nhớ anh rồi à?”

Tay Minh Hạnh cầm điện thoại không khỏi nắm chặt, cô ngừng một lúc rồi mới mở miệng khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”

Âm thanh bên chỗ anh hình như có chút náo nhiệt.

Ở thành phố lớn đã không cho phép đốt pháo từ lâu, thậm chí trong điện thoại còn truyền đến tiếng pháo nổ, còn có tiếng chương trình chào xuân đang phát trên tivi.

Khi chào đón năm mới lại vội vàng muốn nhìn thấy người mình muốn gặp.

Mặc dù Trình Phóng không nghe được câu trả lời muốn nghe, nhưng từ bên kia điện thoại nghe được tiếng nói mềm mại “chúc mừng năm mới”, khóe miệng anh không khỏi cong lên.

“Bà nội làm rất nhiều món ngon.” Giọng Trình Phóng cao lên rõ rệt: “Bà còn đặc biệt làm khoai tây sợi và hạt dẻ bí đỏ, bà nói nhớ em.”

Nhiều năm nay đều là hai bà cháu anh cùng nhau đón tết, đã lâu rồi không có thêm ai khác.

Thực ra bà nội muốn trong nhà náo nhiệt hơn, bà lớn tuổi rồi, sức lực để làm nổi những món ăn này, sợ là mỗi năm lại ít đi một chút”

“Vậy thay em cảm ơn bà nội nhé!” Minh Hạnh nói, có chút khẩn trương hỏi: “Quần áo em mua bà nội thử chưa? Vừa không? Bà thích không?”

“Bà thích lắm, muốn cất đi, không nỡ mặc.” Trình Phóng cười nói: “Ngày mai là năm mới, anh mặc cho bà.”

Năm mới phải mặc đồ mới, mỗi người đều phải mới hoàn toàn từ đầu đến chân.

Ở bên này Minh Hạnh gật đầu, nói: “Được.”

Bên ngoài hình như có người đang gọi Trình Phóng, anh đáp lại mấy câu, Minh Hạnh cũng không nghe rõ nói cái gì.

“Là tên nhóc Doãn Hạo.” Trình Phóng giải thích: “Kệ nó, đương nhiên Minh Hạnh của anh quan trọng hơn.”

Vừa nãy nói được hai câu đã đuổi người đi rồi.

Hai người lại nói thêm được mấy câu.

Lúc này Minh Hạnh mới phát hiện, hóa ra có rất nhiều chuyện vụn vặt, khi anh không ở bên cạnh, cô đều muốn nói cho anh nghe.

“Trình Phóng.” Đột nhiên Minh Hạnh gọi tên anh, rồi lại bất thình lình dừng lại.

Một câu “em nhớ anh” dừng lại bên miệng.

Đang muốn nói thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

“Hạnh Hạnh đi ra ăn sủi cảo đi con!”

Chương Thục Hoa đẩy cửa, dọa Minh Hạnh sắc mặt trắng bệch, theo bản năng giấu điện thoại ra đằng sau.

Ngay cả điện thoại cũng chưa tắt.

Chương Thục Hoa nhìn phản ứng của cô, bà ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào điện thoại trên tay cô.

“Làm gì vậy? Trốn một mình trong phòng.”

“Con…” Minh Hạnh thoáng chốc lo lắng, nắm chặt điện thoại đến mức ngón tay tê cứng. Trong phút chốc ngay cả sức lực trốn tránh ánh mắt của mẹ cũng không có. Khóe môi cô khẽ chuyển động: “Cái đó… Kiều Kiều tìm con có chút chuyện.”

Ánh mắt của Chương Thục Hoa ngưng lại.

Phản ứng này của cô sao có thể là Kiều Kiều tìm chứ?

Chương Thục Hoa đã kìm nén rất lâu muốn hỏi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay là đêm giao thừa, không nên làm ầm ĩ những thứ không vui với người nhà.

“Đi ra ăn sủi cảo trước đi.” Rốt cuộc Chương Thục Hoa vẫn không nói gì, bà lên tiếng bảo cô đi ra.

Minh Hạnh đứng dậy, quay ra sau liếc nhìn điện thoại.

Trình Phóng đã tắt điện thoại.



Trình Phóng ngồi trên lan can, nghiêng người dựa lưng vào tường, bộ dạng cà lơ phất phơ.

Gió đông lạnh lẽo thổi từng ngón tay rét buốt, máu ở đầu ngón tay dường như có chút đông lại, toàn bộ mu bàn tay cầm điện thoại tái nhợt không thành hình gì.

Anh nhìn nhật ký cuộc gọi trên màn hình điện thoại, đầu ngón tay lại đóng băng.

Bên tai vẫn còn đang vang vọng lời Minh Hạnh vừa nói.

Ước muốn tham lam lúc này chính là bây giờ cô có thể xuất hiện trước mặt anh, anh muốn ngắm cô rồi ôm cô.

Trình Phóng lại ngồi một lúc lâu, anh nhìn thời gian. Đã hơn mười một giờ rồi!

Sắp đến mười hai giờ!

Đến mười hai giờ, Đường Lý sẽ vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó pháo hoa đầy trời, gần như toàn bộ bầu trời đều sáng rực như ban ngày.

Đáng tiếc Minh Hạnh không thể tận mắt chứng kiến mấy thứ này.

Trình Phóng nhảy xuống từ lan can, chuẩn bị quay về phòng.

Khi đến cửa gian nhà chính, anh nhìn thấy bà nội đang đoán quẻ ở cửa.

Ngọn nến đỏ chuyển động, ở giữa đặt một bát thịt ba chỉ lớn, còn có hai cốc rượu.

Bà nội quỳ trước cửa, trong miệng lẩm nhẩm.

“Năm mới sắp đến, liệt tổ liệt tông nhà họ Trình ta phù hộ cho Tiểu Phóng bình an khỏe mạnh, năm sau thuận lợi thi đỗ đại học.”

Nói xong, bà nội liền ném một quẻ.

Quẻ này một bằng một gồ, là cát lợi, khuôn mặt bà nội lộ ra niềm vui, bà liên tục nói: “Tạ liệt tổ liệt tông!”

Tiếp đó bà nội lại nói mấy câu may mắn, vừa nói vừa ném, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Chính vào lúc này, bà nội dừng động tác.

Trình Phóng tưởng rằng đã kết thúc, anh nhấc chân đang định đi thì bên tai truyền đến một tiếng nặng nề của bà, giống như một vết nứt vỡ ra trên cánh đồng khô hạn, trái tim đau đớn cũng tê dần.

“Còn có Chính Thuần nhà ta, bà chỉ hy vọng nó… còn sống.”

Cho dù chỉ một chút kỳ vọng là còn sống, bất kể thế nào, suy cho cùng cũng là con trai của bà, là miếng thịt dứt ra từ trên người bà.

Người ta có nói như thế nào bà cũng mặc kệ, đối với bà mà nói, đó vẫn là con trai.

Là đứa con trai bà nắm tay nhìn con khôn lớn thành người.

Quẻ bói rơi xuống đất, là hai gồ, điềm ác.

Tay bà nội dừng giữa không trung, bắt đầu run lên, sau khi trong miệng nhắc lại câu nói đó, bà lại ném lên lần nữa.

Vẫn là hai gồ.

Lần thứ ba vẫn như vậy.

Sắc mặt bà nội hiện lên trắng bệch, tay càng run mạnh hơn, sự tuyệt vọng trong phút chốc chiếm trọn trái tim bà, cả người gần như không thở nổi.

“Bà nội, được rồi!” Trình Phóng lên tiếng, giọng cũng khản đặc.

Sức khỏe người già không tốt, trên người cũng có bệnh vặt, kỵ nhất là cảm xúc không ổn định.

Nhưng người già vẫn tin mấy thứ này.

Trình Phóng chìa tay đỡ lấy bà nội, tiện tay giúp bà thu dọn mấy quẻ bói.

Lúc này, pháo hoa bên ngoài đã bắt đầu nổ, từ một hai đến sau đó có thể cảm nhận rõ ràng, cả Đường Lý đều chìm trong không khí vui mừng năm mới.

Trình Phóng đỡ bà nội vào trong phòng, tìm quần áo và giày Minh Hạnh mua đặt lên trên tủ đầu giường, anh cười nói: “Sáng sớm mai, bà mặc bộ đồ này, năm mới thì phải có khí thế mới.”

Tâm tư bà nội đang hốt hoảng, nghe thấy Trình Phóng nói, bà chỉ gật đầu, không nói thêm câu nào.

“Đêm rồi bà cố gắng nghỉ ngơi.” Trình Phóng đi ra khỏi phòng, giúp bà đóng cửa lại.

Rất nhiều năm về trước, trong nhà đã từng náo nhiệt.

Chính vào lúc này ở trong sân nhà sẽ đốt pháo với ý nghĩa là năm sau sẽ làm ăn phát đạt.

Chỉ là đã rất lâu rồi không làm nữa.

Nói nhớ đến, không phải rất nhớ, chỉ là khi hồi tưởng lại mấy thứ đó thường sẽ cảm thấy có chút thất vọng.

Trình Phóng nhìn lên bầu trời bên ngoài, anh chỉ đang nghĩ, một năm mới đến, hy vọng bà nội có đủ sức khỏe, ngày ngày vui vẻ.

Còn có… hy vọng Minh Hạnh luôn vui vẻ.