Đường Lý

Chương 60: Cầu hôn



Mùa hè năm đó, công ty thành công chuyển từ tầng hầm lên mặt đất.

Làn sóng sản phẩm đầu tiên đưa ra thị trường, tiếng vang rất tốt, thế là đợt cấp vốn thứ hai cũng tương đối thuận lợi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất cả đều theo hướng phát triển tốt.

Hôm đó chuyển nhà, Trình Phóng mời khách.

Người của công ty không nhiều, đều là mấy bạn học trong nhóm khi vừa bắt đầu, mỗi người phụ trách một lĩnh vực riêng, một công ty khởi nghiệp cực khó khăn.

Kiều Kiều và Minh Hạnh cùng đi.

Trong bữa tiệc Trình Phóng kính tất cả mọi người một chén trước, anh đứng thẳng người, giọng nói vang dội lại rõ ràng.

“Tâm huyết hơn một năm không có lãng phí, công nghệ của chúng ta đã tiếp nhận kiểm nghiệm của thị trường, hiện giờ lại càng tiến sâu hơn vào thị trường. Thời gian này mọi người đều vất vả rồi.”

Lộ Tuyển trước giờ là người không uống rượu, cũng cùng uống mấy chén.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn ra được tâm trạng mọi người đều rất tốt.

Mặc dù vui vẻ nhưng cũng uống không nhiều.

Thời gian này, Trình Phóng đã am hiểu sâu sắc thế nào gọi là khắc chế bản thân, ở trường hợp như vậy, uống rượu góp vui, nhưng uống vài chén là được.

Uống nhiều không tốt cho sức khỏe, cũng ảnh hưởng công việc.

“Đây vẫn là hai anh lợi hại.” Vu Ngật cười thật thà nói, vẻ mặt uống rượu rất đắc ý.

Anh ta chịu trách nhiệm lập kế hoạch tuyên truyền, cũng mới tốt nghiệp, vì tin tưởng Lộ Tuyển mới gia nhập đoàn đội này.

Một nhóm thanh niên, ban đầu chính là dựa vào niềm đam mê, nghe được thứ này cảm thấy có triển vọng và khá tốt, thế là liền đi theo làm.

Dù sao suy nghĩ lúc đó cũng chỉ là thất bại thì cùng lắm là đổi nhóm khác.

Ngay hôm nay đã bắt đầu kiếm được chút tiền, càng tiến về trước mới càng phát hiện, không phải hào quang nhỏ phía trước mà là tương lai tương đẹp và mênh mông.

“Nhưng tôi phải nói lại một câu này, anh Phóng thật giỏi!” Vu Ngật uống hai chén đã có chút lên mặt, cổ họng ồm ồm bắt đầu nói có chút nhảm.

“Mấy tháng đó ngay cả tiền lương cũng suýt chút nữa không đủ phát, nhưng tôi thật sự tận mắt nhìn thấy anh Phóng liều mạng, nhận nhiều việc làm thêm như thế chỉ vì trả lương cho chúng ta!”

“Khi đó tôi nghĩ, nam tử hán đại trượng phu, đã bắt đầu thì phải tiếp tục, anh không nói từ bỏ, thì chúng ta cũng tuyệt đối không!”

Lời này là nói thật, rất thật lòng.

Anh ta còn nói lảm nhảm hơn một chút, Minh Hạnh nghe xong dần dần cúi đầu xuống, môi mím chặt không nói gì.

Vốn dĩ nên là một ngày rất vui vẻ.

“Đúng, tôi kính phục Trình Phóng.” Lộ Tuyển chủ động rót rượu, gật đầu nhìn Trình Phóng, anh chỉ nói câu này, không nói bất kỳ câu khác.

Lộ Tuyển và Trình Phóng cùng phụ trách công nghệ này, nhưng Trình Phóng phải lo nghĩ nhiều hơn Lộ Tuyển.

Lộ Tuyển ngày trước dạy Trình Phóng, cũng tán thưởng anh, nhưng hiện tại câu Lộ Tuyển dùng là “kính phục”.

Sau khi Trình Phóng uống hai chén rượu thì ngồi xuống.

Anh cúi thấp đầu, liếc nhìn Minh Hạnh bên cạnh. Anh chìa tay ra nắm tay Minh Hạnh ở dưới bàn.

Ngón tay anh nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay cô, anh không nói gì, Minh Hạnh biết anh đang trêu cô.

Ở cùng nhau đã lâu, chỉ cần một động tác thì có thể biết đối phương có ý gì.

“Em cũng kính anh Phóng một chén.” Minh Hạnh hít một hơi, cô rót cho mình một chén rượu nhỏ, nhưng lại rót nước cho Trình Phóng.

Không đợi Trình Phóng phản ứng, cô đã uống cạn rượu.

Vị cay xộc thẳng vào cổ họng.

Trình Phóng ngây ra, anh nhìn biểu cảm của cô, giây tiếp theo lại không nhịn được bật cười.

Sao mà càng lớn càng ngốc thế.

“Được rồi, không uống cái này.” Trình Phóng xoa đầu cô, anh lấy chén rượu trước mặt cô đi.

Vị cay làm mắt Minh Hạnh đỏ lên, cô vội vàng uống mấy ngụm nước hoa quả.

“Em cũng muốn tham gia cấp vốn.” Kiều Kiều ngồi bên cạnh nũng nịu với Lộ Tuyển, kéo tay anh không buông: “Em thật sự nhìn trúng hạng mục này, muốn đầu tư tiền có được không?”

Lộ Tuyển đỏ bừng từ tai đến cổ.

Trước đó Kiều Kiều không đầu tư là sợ anh nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cô cảm thấy đầu tư cũng không có gì.

Cô cảm thấy có thể kiếm tiền thì mới đầu tư, không phải vì cô là người nhà.

Kiều Kiều chớp mắt nhìn Lộ Tuyển, chóp mũi sắp đụng vào cằm anh.

Trong mắt của Lộ Tuyển hiện lên cảm xúc, hai tay đặt ở bên hông đã nắm tái nhợt, bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, gật đầu đáp lại: “Được.”

Kiều Kiều nhận được đáp án hài lòng, mặt mày đều hất cao.

“Cái này mới đúng, có tiền mọi người cùng kiếm.

Kiều Kiều lại ngồi xuống, chớp mắt nhìn Minh Hạnh.

Cô biết bây giờ công ty phát triển rất tốt, tất cả đều đang trong thời kỳ tăng trưởng, nhưng vào lúc này mới vô cùng cần một lượng vốn quay vòng lớn.

Trước kia không đầu tư là sợ trong lòng Lộ Tuyển không thoải mái, nhưng bây giờ cô đầu tư tiền vào, đó là chuyện một công đôi việc.

Tối nay mọi người đều ăn rất ngon, khi kết thúc còn gọi nhau muốn đi hát. Trình Phóng xua tay, tỏ ý bọn họ đi là được rồi.

“Ngày mai cho mọi người nghỉ, hôm nay cố gắng chơi vào.” Trình Phóng nói: “Tất cả chi phí tìm tôi thanh toán.”

Mấy người hoan hô một trận, náo nhiệt chuẩn bị chuyển chỗ khác.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Trình Phóng cúi thấp đầu, trực tiếp nắm tay Minh Hạnh.

Nơi này cách nhà cũng không xa, Minh Hạnh nghĩ anh đã uống rượu nên đề nghị đi về tốt hơn.



Về đến nhà đã hơn mười giờ.

Điện thoại không ngừng có tiếng chuông tin nhắn, có vẻ mọi người đều rất náo nhiệt. Sau khi Minh Hạnh tắm xong, cô ngồi trên sofa nhìn ảnh Kiều Kiều gửi mình.

Bên đó Kiều Kiều im lặng một lúc lâu, đột nhiên lại gửi tin nhắn cho Minh Hạnh.

[Vừa nãy tớ tưởng rằng Lộ Tuyển là uống rượu thì uống thôi, mặt đỏ cổ đỏ, xem ra rất khó chịu.]

[Bây giờ tớ mới phát hiện hình như không phải…]

[Người phải kìm nén rất mạnh thật sự sẽ kìm nén thành bộ dạng này?]

Kiều Kiều cũng đã lớn như vậy, điều gì chắc chắn nên hiểu thì đều hiểu, ngày trước khi cô theo đuổi Lộ Tuyển còn thầm tưởng tượng.

Nhưng cô kéo tay Lộ Tuyển ôm anh một lúc, cả người anh giống như bị bệnh, Kiều Kiều cũng thật sự tò mò, có người có thể kìm nén thành như vậy?

Có hơi kỳ lạ.

“Quản chuyện người ta làm cái gì?” Trình Phóng không biết đi ra từ nhà tắm lúc nào, đột nhiên giọng nói truyền đến, dọa Minh Hạnh giật mình.

Anh cầm điện thoại của cô ném sang một bên sofa.

Màn hình điện thoại lập tức tối đen.

Trình Phóng vừa tắm xong, tóc còn đang ướt, từng cọng tính dính trên trán, đồ ngủ nới lỏng, lười nhác lộn xộn.

Minh Hạnh đang muốn cầm lại điện thoại, nhưng tay lại bị Trình Phóng nắm lấy.

“Hạnh Hạnh, thời gian này không phải cũng rất vất vả sao?” Trình Phóng ôm lấy tay cô trong tay mình, anh nửa ngồi xổm bên cạnh cô, ngước mắt yêu thương nhìn cô.

Hơn một năm này nhìn anh đen đi không ý, vất vả trong thời gian dài, trong mắt cũng toàn là mang theo vẻ mệt mỏi, duy nhất lúc nhìn cô, trong ánh mắt mãi mãi tràn đầy chỉ có một mình cô.

“Không thể thường xuyên ở bên em, còn phải để em lo lắng.”

Minh Hạnh ra sức lắc đầu.

“Không có, ở cùng Trình Phóng không khổ.”

Cuộc sống không chỉ là như vậy, bình thường cũng có chút gợn sóng, có chuyện vui cũng sẽ có chuyện không vui. Mà cuộc sống chính là trong trình tự như vậy, ngày ngày trôi qua.

“Đúng rồi, là lời thật lòng.” Trình Phóng nhìn cô, ánh mắt dừng lại một lúc lâu, dần dần viền mắt có hơi ửng đỏ.

Có lẽ là sau khi uống rượu, cảm xúc thường mãnh liệt lại dễ bị kích động hơn, hoặc là nhớ ra cái gì đó hơi buồn.

“Mỗi lần bận rộn lại muốn ở bên Hạnh Hạnh nhiều hơn. Có lúc anh nghĩ nếu bản thân việc gì cũng không làm tốt được, vậy thì rất thất bại.”

Giọng Trình Phóng trầm xuống, mang theo chút nghẹn ngào, anh lần lượt nói: “Tất cả những gì anh làm đều là để có thể khiến cho Hạnh Hạnh sống thật tốt.”

“Hạnh Hạnh có biết anh thích em nhiều như nào không?” Mắt Trình Phóng càng đỏ hơn, nước mắt đã trào ra nơi khoé mắt, anh quỳ bên cạnh cô, dùng tư thế thấp hơn cô, nhìn cô vô cùng thành kính.

Rượu là thứ không tốt, một khi đã uống liền dễ dàng không khống chế được.

Người ta đều mượn rượu giải sầu, sao mà anh cảm thấy sau khi uống mấy chén, ngược lại mình đã nhớ ra quá nhiều chuyện không tốt ngày xưa.

Minh Hạnh không biết đột nhiên anh làm sao, cô ngây ra nhìn anh không nói gì, chỉ gật đầu.

Trình Phóng nắm tay cô đưa lên bên miệng hôn, anh vẫn luôn nhìn tay cô, im lặng vài phút, một tay khác của anh đột nhiên mở ra, chiếc nhẫn sáng loáng hiện ra trong lòng bàn tay anh.

Chiếc nhẫn đẹp lại rất tinh xảo.

Ở trong lòng bàn tay anh, phản chiếu ánh sáng trên đầu, vô cùng đẹp.

“Hôm nay anh vừa mua.” Trình Phóng nói: “Vốn dĩ muốn chọn thời gian đẹp, nhưng lại rất rất muốn đeo lên cho em.”

Không nhịn được đi chọn trong thời gian tốt.

“Mới hơn một năm, không kiếm được nhiều tiền, đây là chiếc nhẫn tốt nhất anh có thể mua lúc này.”

Giọng của Trình Phóng ngừng lại một lúc, anh hỏi cô: “Hạnh Hạnh có bằng lòng đeo lên không?”

Ngày sinh nhật hai mươi tuổi năm đó, anh nói muốn kết hôn, mà bây giờ anh sắp hai mươi hai tuổi rồi, anh vẫn nghĩ như vậy.

Muốn kết hôn, thế là lập tức cầu hôn.

Mượn sức mạnh của rượu, đến có hơi đột nhiên.

Minh Hạnh lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn gần như vậy.

Một chiếc nhẫn dày công chuẩn bị cho cô.

Tình cảm của anh mãi mãi như vậy, cái gì thì là cái đó, không hề che giấu chút nào, nhưng lại có thể lay động người khác, rung động đến cực hạn.

Minh Hạnh gật đầu: “Em bằng lòng.”

Trình Phóng đeo nhẫn lên tay cô, tay anh hơi run, chiếc nhẫn suýt chút nữa rơi xuống tay anh.

Anh cúi thấp đầu nhìn tay đeo nhẫn của cô, không nhịn được lại hôn thêm vài cái.

Sau đó anh nói: “Có em ở bên anh đến ngày hôm nay, còn bằng lòng bước tiếp, anh thật sự rất vui.”

Cô đã cứu toàn bộ thế giới của anh, là vị cứu tinh vĩnh cửu trong cuộc đời anh.

Hai tay Minh Hạnh ôm cổ anh, cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh, giọng cô dịu dàng nói: “Trình Phóng, anh xem anh uống rượu liền buồn bã như vậy, có phải bình thường không vui sao?”

“Không phải.” Trình Phóng lắc đầu phủ nhận.

“Gặp được Trình Phóng cũng là chuyện rất hạnh phúc trong cuộc đời em. Bởi vì trên thế giới này em chắc chắn không tìm được người thứ hai yêu em giống như anh.”

Được yêu là điều rất hạnh phúc, có thể nhận được thật nhiều tình cảm cũng là điều hàng vạn người cầu mà không được.

“Vì vậy chúng ta khi nào kết hôn?” Minh Hạnh nhẹ nhàng hỏi anh.

“Cùng lắm là năm sau.”

“Được.”

Ngày trước đều là Trình Phóng dỗ dành cô, còn bây giờ Minh Hạnh đang lau nước mắt cho anh, còn dỗ anh: “Anh Phóng không kiên cường một chút nào.”

Điện thoại đặt ở bên cạnh vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu, vang đến mức không biết đã nhận được bao nhiêu tin nhắn rồi.

Trình Phóng đứng lên, quỳ lâu quá, đến chân cũng có chút tê tê.

“Tháng sau về Đường Lý một chuyến đi.” Trình Phóng nói: “Anh còn có rất nhiều tin tức tốt muốn đích thân nói với bà nội.”