Đường Mật Hôn Nhân

Chương 78: Hôn lễ (end)



Cô biết chiếc nhẫn này, đây là chiếc nhẫn trái tim vĩnh hằng trên thế giới có thể nói là độc nhất vô nhị, người muốn mua nó phải dành nhau đến sứt môi mẻ trán cũng không có được, thế mà giờ đây nó lại ở ngay trước mặt cô.

- anh biết cả đời này sai lầm lớn nhất của anh là không chọn em làm người duy nhất, nhưng anh chắc chắn em là người cuối cùng. Xin lỗi em vì đã để em dùng cả thanh xuân để theo đuổi anh, anh biết thanh xuân của em anh không thể nào trả lại cho em được nhưng anh sẽ dùng cả đời này của Đoan Mộc Khải anh đáp lại đáp đền lại thanh xuân mà em đã bỏ lỡ vì anh.

Chiếc nhẫn được đeo vào tay Đường Muội, khiến cô cảm động đến rơi lệ. Cô thật không dám nghĩ ra những lời đường mật này sẽ được nói ra từ miệng của một người cứng ngắc như anh.

Đoan Mộc Khải đứng dậy ôm lấy cô đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô thật sự rất ấm áp và hạnh phúc.

- A.Khải không đúng thì phải nha, đáng lẽ ra cậu nên hôn môi mới đúng như vậy tôi mới có hình chụp chứ.

Khung cảnh đang hết sức lãng mạn lại bị quý tiểu thư Hầu Mễ Vi không biết từ đâu chạy ra phá hoại. Khiến cho Đường Muội cả mặt đỏ bừng, cả mặt cũng nóng hổi mà cúi mặt vào ngực anh.

- Mễ Vi nói đúng đấy, con trai con nên hôn môi mới phải.

Lúc này Đệ Thập Tỷ cũng không biết phương nào mà đi ra lên tiếng. Và sau đó là rất nhiều người cùng xuất hiện, khiến khung cảnh lãng mạn êm ắng cũng trở nên nhộn nhịp.

- hôn đi, hôn đi!

Đoan Mộc Khải chăm chú nhìn cánh môi đỏ mọng của Đường Muội, cúi xuống hôn nhẹ lên đó một cái.

Đúng lúc này ánh đèn led của máy ảnh cũng bắt đầu chớp.

- khung cảnh lãng mạn như vậy, không chụp lại thật rất đáng tiếc.

Đình Phong một máy, Hầu Mễ Vi một máy hai người cứ như đã tính từ trước mà cầm máy chụp hình bấm liên tục.

Từ sau khi Đoan Mộc Khải cầu hôn Đường Muội đến nay thì đã vài tháng trôi qua, Đoan Mộc Uyển con của hai người cũng đã tròn một tuổi.

Ngày con bé tròn một tuổi cũng là ngày mà họ tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ không quá long trọng cĩng không phô trương chỉ đơn giản là mời những người thân quen và các anh em ở trường huấn luyện của Đoan Mộc Khải đến để tham dự. Ngoài ra thì trang phục cưới của họ cũng không giống các cặp đôi khác đó là mặc lễ phục cưới truyền thống màu đỏ.

Trên trang phục của cô dâu thêm hoa gấm đơn giản, còn của chú rể thì là một cặp long phụng. Tuy là mặc lễ phục không phải váy cưới long trọng như công chúa nhưng Đường Muội vẫn rất xinh đẹp, gương mặt xinh xắn của cô vẫn như năm nào vui cười như đứa trẻ. Còn Đoan Mộc Khải trước mặt thuộc hạ của mình vẫn luôn là dáng vẻ nghiêm nghị, cương trực không lấy được một nụ cười nào.

- thiếu tướng, ngài lấy vợ rồi có thể đừng quá nghiêm túc nữa có được không?

Dạ Lam cùng hai tên thuộc hạ khác to gan lên tiếng nói.

- vậy khi nào cậu lấy vợ rồi cũng có thể nghỉ việc được đấy.

Dạ Lam sắc mặt tái nhợt, cúi đầu kéo hai tên thuộc hạ bên cạnh rời đi.

- Khải, hôm nay là hôn lễ của chúng ta anh đừng quá nghiêm khắc có được không? Cả buổi tiệc em đều không thấy anh cười, anh cười một cái đi.

Đường Muội từ phía xa tiến lại, trên người đã không còn mặc lễ phục truyền thống nữa mà thay vào là chiếc váy ngắn màu hồng phấn thiết kế cúp ngực đơn giản, mái tóc cũng được búi gọn chỉ để lại hai sợi tóc mỏng phía trước, gương mặt vô cùng xinh đẹp mỉm cười nhìn Đoan Mộc Khải.

- em thay quần áo ra từ khi nào?

- chị dâu chọn cho em đấy, anh thấy chiếc váy này có đẹp không? Em thấy hình như là hơi hở hang thì phải.

Đường Muội vẫn ngây ngô cười nói với Đoan Mộc Khải mà không hề biết rằng mặt anh đang biến đen.

- thiếu phu nhân chúng tôi đi trước nhé.

Cả ba người Dạ Lam nghe được mùi vị khét lẹt ở đây nên liền nhanh chóng chuồn trước.

- ê câc cậu vẫn chưa...

Đường Muội quay người định giữ bọn người Dạ Lam lại để cùng uống rượu mừng với cô vì từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ cô chưa hề gặp họ nên không thể mời rượu.

- anh còn đang đứng đây mà em đã muốn đi?

Ai ngờ được cô vừa quay đi thì đã bị Đoan Mộc Khải nắm lấy bàn tay mình, sau đó chưa kịp để cô phản ứng thì đã xem cô như bao cát mà vác lên vai.

- Khải...anh bỏ em xuống, khách còn ở đây mà...

Đường Muội nói với âm thanh nhỏ chỉ đủ để anh và cô nghe thấy, cô không muốn để mọi người chú ý.

- anh đã cho phép em ăn mặc hở hang như vậy từ bao giờ?

Đường Muội dường như hiểu anh vì sao lại không vui, hóa ra là vì cô mặc chiếc váy này.

- có gì anh bỏ em xuống, hôn lễ vẫn chưa kết thúc, em là cô dâu không thể vắng mặt được.

Đoan Mộc Khải bỏ ngoài tai lời nói của Đường Muội từng bước tiến lên cầu thang.

Đến ngay cửa phòng Đoan Mộc Khải không thương tiếc đạp văng cánh cửa bước vào, rồi vẫn không quên một lần nữa đạp cánh cửa đóng chặt lại.

Anh mang cô nhẹ nhàng đặt lên giường lớn.

- em ăn mặc hở hang như vậy mà còn muốn tiếp khách sao? Nói cho anh biết, bao nhiêu người đã nhìn thấy em ăn mặc như thế này.

Đường Muội nhìn ánh mắt đang chứa sự phẫn nộ lẫn mùi giấm nồng khiến cô vừa lo lắng lại vừa mắc cười.

- em cười cái gì? Anh hỏi em, em không trả lời.

- đừng giận, tất cả là em không tốt. Nhưng mà chỉ một chiếc váy thì có sao đâu chứ, anh cần gì phải ghen như thế. Em thật không ngờ người đàn ông em lấy lại là một bình giấm di động.

Đường Muội định nói để cho Đoan Mộc Khải bớt giận vì cô nghĩ chuyện đâu cần mức phải nghiêm trọng như hành động và lời nói của anh.

Nào ngờ anh mạnh bạo đẩy ngã cô nằm xuống giường, bản thân cô hoàn toàn bị anh mang đè dưới thân, hai tay cô cũng bị anh giữ đỉnh đầu.

- anh chính là bình giấm di động thì đã sao? Chỉ cần là mọi thứ xung quanh em thì anh đều ghen. Huống hồ chi bên cạnh em ong bướm rất nhiều, anh không thể không phòng.

Đường Muội trố mắt nhìn Đoan Mộc Khải trước mặt. Cái gì mà ong bướm rồi cái gì mà mọi thứ anh cũng ghen? Chẳng lẽ chó anh cũng muốn ghen với nó sao?

- vậy chó anh cũng ghen sao?

- đúng, chỉ cần là giống đực thì anh đều ghen.

Đường Muội lập tức giận dữ nhìn Đoan Mộc Khải. Anh làm sao lại có thể quá đáng như vậy, nghĩ đến đây cô liền nghĩ đến nếu cô sinh con trai anh cũng sẽ ghen ư?

- anh buông em ra, em muốn về nhà mẹ. Em không muốn ở đây nữa, anh thật sự rất quá đáng.

Đường Muội không ngừng dãy dụa để thoát nhưng cô căn bản không đủ sức làm điều đó.

- em hôm nay rất hư, anh phải trừng phạt em một cách nghiêm khắc mới được, như vậy sau này em sẽ không thể tái phạm nữa.

Lời vừa dứt chiếc váy xinh xắn trên người của cô đã bị anh dùng lực xé rách một khoảng lớn.

- Đoan Mộc Khải cái đồ hỗn đản nhà anh buông em ra, anh buông em ra.

- Đoan Mộc Khải anh sao lại biến thái như vậy, buông em ra. Em muốn từ hôn, anh buông em ra.

- Đoan Mộc Khải anh như vậy là cưỡng bức, buông em ra.

Đường Muội không ngừng la hét chỉ mong có thể được thoát nhưng dường như lời cô đều không được anh đáp lại, ngược lại bàn tay ấy của anh vẫn không ngừng xoa nắn ngực cô không hề có ý định muốn dừng lại.

- Đoan Mộc Khải anh...

Lời còn chưa ra thì môi cô đã bị môi anh áp chặt khoá lại.

- lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, còn có ý nghĩ từ hôn với anh. Được lắm, em muốn mắng thì cứ tiếp tục mắng dù sao thì lời của em anh cũng bỏ ngoài tai. Nhưng anh nhắc nhở em trước, em mắng một câu ông xã của em sẽ thượng em một lần, đến khi nào em không còn sức để mắng nữa mới thôi. Cho nên em cứ mắng nhiệt tình vào đi!

Đường Muội lúc này như đứa trẻ đột nhiên im lặng không dám cựa quậy hay lớn tiếng mắng nữa. Vì cô hiểu rõ lời anh nói ra được nhất định sẽ làm được.

Thế là đêm ấy hôn lễ vẫn tổ chức nhộn nhịp chỉ là không còn bóng dáng cô dâu chú rể đâu cả.

End