Dường Như Ai Đó Ở Trong Tôi

Chương 3



Hắn truyền đạt tín hiệu này cho tôi.

Tôi cũng nhận ra hắn vô cùng thích thân thể này của tôi, điều này khiến cho tôi cảm thấy hết sức khủng hoảng, hắn sẽ không ăn vạ mãi không đi đó chứ?

Hay là anh thử nhập hồn vào người khác xem? Tôi đề nghị với hắn, tôi bình thường như vậy không đáng để anh thích.

Không, hắn vô cùng thích.

Nói cho đúng hơn là vô cùng thích cách sống của tôi. Công việc sáng đi chiều về, làm từng bước một vô cùng nhẹ nhàng ( với hắn mà nói thì thật sự ra như vậy), không có áp lực, bầu không khí sinh hoạt xung quanh cũng rất tốt.

Trước kia anh rất bận à? Tôi hỏi hắn, anh làm nghề gì?

“Tôi tự mở công ty, quanh năm không hề nghỉ phép, bận như một con quay”.

Hắn chia sẻ cho tôi một chút ký ức, nhịp điệu sinh hoạt kia thật sự là khiến người ta không thể thở nổi.

Nhưng cũng có thể nhận thấy phong cách sống của hắn rất cao

Nói cách khác, hắn rất có tiền.

Công ty hắn cũng không phải là công ty nhỏ.

Chuyện này từ các kỹ xảo đàm phán mà hắn vận dụng lên các khách hàng của tôi, thì có thể nhận thấy.

Thật là đại tài tiểu dụng.

Tôi nghĩ đến đây, liền nảy ra một sáng kiến.

Chẳng lẽ hắn còn lưu lại trên đời này, là vì vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành?

Tôi vội hỏi hắn: Có phải anh vẫn còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không? Tôi có thể giúp anh thực hiện.

Hắn: “.... Không có”.

Ối.

Biết đâu chừng là vì những thứ chưa từng được thử?

“Có muốn thử những thứ mình chưa bao giờ không?”

Bắt đầu thử từ việc ăn lòng đỏ trứng!

Hắn:...

_________

Lúc trưa tôi buộc hắn ăn một cái lòng đỏ trứng.

Hắn kháng cự từ mỗi một tế bào, rất nhiều lần muốn nhổ ra.

Khiến cho các đồng nghiệp ở xung quanh tôi đều trố mắt ngạc nhiên, “Người không biết còn tưởng cô đang ăn lựu đạn đấy”.

Tôi cố gắng nuốt miếng lòng đỏ trứng vào cổ họng, hỏi hắn: Vì sao anh lại ghét ăn lòng đỏ trứng như vậy?

“Lúc còn nhỏ bảo mẫu đút cho tôi ăn lòng đỏ trứng, suýt chút nữa thì tôi bị sặc chết”.

Tôi… nhất thời cũng không biết là nên xin lỗi, hay là giận dữ.

Dù sao đi nữa tôi cũng nghi ngờ những lời nói này là khoe giàu có.

Tôi hỏi hắn: Vậy anh thích ăn gì?

Tôi thề tôi chỉ thuận miệng hỏi, ngay sau đó trong đầu đã hiện ra một tảng lớn các món ngon được nấu từ những nguyên liệu cao cấp.

Đó là những ký ức không thuộc về tôi.

Thoạt nhìn rất quý giá, nhưng cũng rất ngon, khiến tôi chảy cả nước miếng ra ngoài.

“Lâu lắm rồi tôi không ăn nấm Truffle và gan ngỗng New York, bò bít tết Kobe…” Trong đầu tôi đột nhiên toát ra những ý nghĩ này, kích thích vị giác tôi.

Tôi liều mạng lắc đầu, không, anh không được nghĩ nữa! Tôi ăn không nổi!

Tôi cảm nhận được hắn cười khẽ.

Đồng thời trong đầu tôi lại không tự chủ được mà hiện ra một câu “Không, cô không nghĩ” cùng với một hình ảnh meme, một cô gái đang che miệng một cô gái khác lại.

Hắn có cùng ký ức này với tôi, tôi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bị chọc trúng dây thần kinh cười, lập tức cười nắc nẻ.

Tôi:???

Hắn cũng không hiểu ra làm sao.

Tôi bị hắn cười đến nỗi mỏi quai hàm, hắn còn chưa có ý định dừng lại.

Vừa làm việc vừa cười như thế thật sự là giống bệnh thần kinh.

Giống như chiếc hộp Pandora vừa được mở, hắn liền hết sức tự nhiên bắt đầu sử dụng kho truyện cười, video, meme mà tôi đã từng xem qua trên internet còn lưu giữ lại.

Nguyên buổi chiều hắn đều đắm chìm trong đó.

Tôi rất tò mò, mấy chục năm qua hắn không có lên mạng hay sao?

“Rất ít, có lên mạng cũng chỉ là xem tin tức tài chính kinh tế, và chiều hướng thị trường chứng khoán mà thôi”.

Nếu vậy cuộc sống của anh đúng là không thú vị.

Có nấm Truffle, gan ngỗng New York và bò bít tết Kobe ăn thì sao chứ?

Buổi tối tôi không về nhà ăn cơm, bạn bè dẫn tôi đi ăn lẩu cay, chỉ là một quán nhỏ bên đường. Đại khái là cả cuộc đời này hắn cũng chưa từng vào những quán ăn như vậy, cho nên trong lúc ăn hắn luôn hỏi tôi vì sao phải ra ngoài ăn những món này? Chẳng lẽ mẹ tôi nấu ăn không ngon hay sao?

Khi chị phục vụ bưng chén nhựa ra, bạn của tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Ủa, cái mặt của mày như vậy là sao, chê hả? Không phải mày thích ăn chỗ này nhất à?”

Tôi: “Hả? Tao có sao?”

“Mày đã nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi đấy”.

“Lúc ăn đừng nói đến những thứ gớm khiếp như vậy".

Bạn của tôi sửng sốt, ngay sau đó lộ biểu hiện hết sức thương tâm: “Mày mới nói tao gớm ghiếc huhu”.

Tôi: “…”

... ai cho phép anh nói chuyện!!!

“Xin lỗi, tôi không nhịn được”.

…. Im đi cho tôi!

Tôi phải tuyệt đối nắm giữ quyền lên tiếng.

Tôi na hắn theo một cách vô cùng miễn cưỡng, ăn xong nồi lẩu cay.

Tôi cảm thấy chưa đã thèm.

Hắn cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

“Tôi cảm thấy dạ dày của mình bị đau”.

Có quá đến vậy không?!

Tôi thường xuyên ăn, ăn quen là được.

Hắn:…