Đường Tâm Mật Ý

Chương 45



Mặc dù Đường Mật thốt lên câu nói hào hùng khí thế như vậy, nhưng đến một ngày trước khi buổi gặp mặt chính thức diễn ra, cô vẫn căng thẳng tới mức không ngủ nổi.

Đầu tiên cô lật toàn bộ tủ quần áo của mình ra xem một lượt, không tìm thấy bộ lễ phục nào thích hợp mặc tham gia buổi hội họp như thế nào nên ảo não bĩu bĩu môi.

Mực dù lần trước Úc Tâm đã giúp cô chọn rất nhiều quần áo hàng hiệu, nhưng đều là đồ mặc thường ngày, nếu đi tới buổi gặp cao cấp như vậy liệu có bị coi rằng bất lịch sự?

Nỗi phiền muộn này kéo dài mãi tới lúc Úc Ý gọi điện tới bảo cô, ngày mai sẽ giúp cô chuẩn bị lễ phục, mới chấm dứt được phần nào.

Cô nằm im lặng một lát, sau đó lại bò dậy mò vào phòng Phó Tân, kéo kéo quần cô nàng, nhỏ giọng bảo: “Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh…”

Phó Tân đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cô nàng hé tấm bịt mắt ngủ ra bấm điện thoại xem, 12h03 phút, tức thì điên tiết lên: “Đường Mật mày bệnh cmnr! Nửa đêm nửa hôm không ngủ có phải có ý đồ gì với tao không!”

Đường Mật co quắp khóe miệng, ngồi xuống bên cạnh giường: “Buổi gặp mặt ngày mai tao hồi hộp quá, còn hồi hộp hơn cả lúc thi đại học.”

Phó Tân lục tìm trong ngăn kéo tủ đầu giường, đưa cho cô một tờ danh thiếp: “Nè, đi tìm anh ta.”

Đường Mật cúi đầu nhìn qua, là danh thiếp của bác sĩ Trương, còn đúng là tấm hồi trước cô đưa Phó Tân luôn.

Đường Mật: “…”

Phó Tân lại nằm xuống ngủ tiếp: “Mai tao còn phải đi làm cu li cho nhà hàng bọn mày, mày không thương tiếc đóa hoa tươi thắm là tao đây được chút nào sao?”

Đường Mật chớp chớp mắt: “Mai mày vẫn phải đi phát tờ rơi?”

“La Đại Thiếu bảo ngày mai là Thất tịch, nhất định sẽ có rất nhiều khách, bảo tao tới nhà bếp phụ rửa bát!”

Đường Mật: “…”

Cô nghĩ ngợi bảo: “Thực ra lấy điều kiện bên ngoài của mày mà nói thì đi trước sảnh nhà hàng làm nhân viên phục vụ cũng được mà.”

Phó Tân kích động bảo: “Chuẩn đấy, tao cũng bảo y thế, nhưng La Đại Thiếu nói kỹ năng chuyên môn của tao không đủ, chỉ sai tao đi vào nhà bếp rửa khay chén!”

Đường Mật: “…”

“Ặc… Anh ấy nói vậy cũng đúng mà.” Cô vỗ vỗ đầu Phó Tân, lùi ra sau: “Ngày mai cố lên, cố rửa nhiều bát chút, sớm thoát khỏi biển khổ nha cưng.”

Phó Tân: “…”

Cô phải đi tìm việc! Xong lễ Thất tịch phải tìm ngay!



Ngày hôm sau hai người lại ra ngoài đi làm cùng nhau, vốn dĩ Thất tịch đã khá bận, lại thêm gần tối Đường Mật phải đi tham gia gặp mặt, không thể không tới nhà hàng sớm trước hơn tiếng đồng hồ để chuẩn bị thêm bánh trái bán trong ngày hôm nay.

Khách đến ăn của nhà hàng hôm nay đúng là đông hơn nhiều so với ngày thường, Nhà hàng trưởng bảo tối có khi còn đông hơn, dặn mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần tăng ca.

Nhưng Đường Mật lại không lo chuyện ấy, 3h chiều Úc Ý đã tìm một lý do hẹn Đường Mật ra ngoài. Các đồng chí trong nhà hàng nhìn chiếc Bentley đã lái đi, bắt đầu mặc sức tưởng tượng.

Xe Úc Ý lái thẳng đến trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại trước một cửa hiệu có tên là “Nụ hôn của nữ thần”.

Lúc Đường Mật xuống xe liền bị choáng váng bởi tấm biển tên: “Nụ hôn của nữ thần? Không phải đó là phòng làm việc riêng của An Dịch à??”

An Dịch là nhà tạo hình thời trang nổi tiếng thế giới, cũng là nhà tạo hình được Mạc Thiên Vương sử dụng.

Vẻ mặt Úc Ý không hề có chút biến đổi nào, giống như đây cũng chẳng khác gì mấy tiệm cắt tóc bình thường ngoài kia: “Em cũng biết An Dịch? Anh đã đặt lịch với anh ta rồi, bảo anh ta tạo hình đơn giản giúp em.”

Đường Mật: “…”

Tạo hình đơn giản thì tiệm tóc đầu ngõ nhà cô cũng làm được! Có cần chạy tới đây nhờ một nhà tạo hình chuyên nghiệp tầm cỡ quốc tế làm không!

Giây phút này, Đường Mật nhìn thấy rõ ràng trên đầu Úc Ý sáng lấp lánh bốn chữ: “Bá đạo tổng tài”, à không, là: “Có tiền có quyền”.

Úc Ý thấy cô đứng ở cửa mãi, khó hiểu nhìn cô hỏi: “Sao thế? Em không thích chỗ này à? Biệt hiệu của An Dịch là ‘pháp sư’ đấy, cậu ta tạo hình cũng không đến nỗi nào.”

Đường Mật: “…”

Đánh giá của Úc Ý dành cho An đại thần là “không đến nỗi nào”…

Cô khoác tay Úc Ý, cười ha ha bảo: “Vâng, nếu anh ta mà làm không đẹp, anh hãy khiến anh ta phá sản đi.”

Úc Ý sững người, cụp mắt cười theo cô.

Cửa lớn “Nụ hôn của nữ thần” bị đẩy ra từ phía trong, một mỹ nữ ăn mặc thời thượng đi ra ngoài, cười với Úc Ý bảo: “Úc tiên sinh, sao còn đứng ngoài cửa vậy? Thầy An đang đợi anh rồi đấy.”

Úc Ý khẽ gật đầu, dắt Đường Mật vào trong.

An Dịch mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng đang ngồi trước gương bàn trang điểm, thấy Úc Ý kéo một cô gái đi vào bèn nhếch khóe môi: “Úc tiên sinh, vị này là nữ chính của ngày hôm nay?”

Úc Ý gật gật đầu bảo: “Một buổi tụ họp nhỏ của giới làm ăn, đừng trang điểm lòe loẹt kiểu mấy cô minh tinh đi trên thảm đỏ.”

“OK.” An Dịch cười. “Nhưng dù sao anh cũng định chính thức giới thiệu cô ấy cho người nhà mà, không thể quá qua loa được.”

Anh chàng nhìn Đường Mật một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng nơi cổ cô: “Vòng cổ thật độc đáo, tôi sẽ chọn giúp cô một bộ váy xứng với nó.”

“Cảm.. cảm ơn.” Đường Mật nói hơi căng thẳng, trước đây lúc hay lượn mấy diễn đàn cô từng đọc bài post giới thiệu về An Dịch, không ngờ cô lại có một ngày được anh tạo hình trang điểm cho.

Quả là đãi ngộ ngang tầm với Mạc thiên vương.

Trước lúc An Dịch đưa Đường Mật đi, Úc Ý bổ sung thêm: “Không được hở vai hở lưng, váy phải dài quá đầu gối.”

An Dịch: “…”

Mỗi lần có ông anh nào nói như thế, anh chàng đều cực muốn bảo bọn họ lấy quách cái rèm cửa mà quấn lên người bạn gái.

Cuối cùng An Dịch chọn cho Đường Mật một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, kiểu dáng khá quy củ nhưng trông nền nã đúng mức. Tóc búi đơn giản, chỗ tóc dài còn lại để rủ xuống tự do.

Sau khi trang điểm nhạt, Đường Mật theo An Dịch xuống lầu, Úc Ý nhìn cô hơi thất thần, sau đó đi lên trước nắm tay cô: “Thật vinh dự, hôm nay có được một người bạn gái đi cùng xinh đẹp như em.”

Đường Mật cười, học theo cách nói của anh: “Em cũng rất vinh dự khi có được vị bạn trai giàu sụ như anh.”

Đừng tưởng An Dịch không trang điểm nhiều cho cô, thực ra thời gian của anh ta đều tính bằng tiền cả, chỉ một tạo hình đơn giản như này thôi mà giá cả nhất định không rẻ.

Thực ra… tạo hình như này tiệm tóc dưới lầu nhà cô cố gắng chút cũng có thể làm ra được. – Lúc nhìn Úc Ý rút thẻ đen ra, Đường Mật nghĩ bụng như vậy.

“Buổi tụ họp nhỏ” mà Úc Ý nói không hề là bữa tiệc nhỏ, bên trong ít nhất phải có sự góp mắt của hơn một nửa số ông lớn giới kinh doanh thành phố A. Có điều việc này cũng chẳng quan trọng với Đường Mật mấy, dù sao cô có quen ai đâu.

Chỉ cần cô ứng phó ổn thỏa người nhà Úc Ý là được.

Từ lúc cô và Úc Ý đi vào hội trường, thu hút biết bao ánh mắt hoặc gièm pha hoặc tò mò. Đường Mật sâu sắc nhận ra, một khi đã tò mò buôn chuyện thì người giàu với người thường cũng không có gì khác biệt.

Úc Ý một mực kéo tay Đường Mật, cúi đầu nói bên tai cô: “Đằng trước kia chính là bố mẹ anh, đứng bên cạnh là chú hai với chú ba của anh.”

Đường Mật gật gật đầu, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Úc Ý cầm chặt tay cô hơn, an ủi bên tai cô: “Đừng sợ, có anh đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Đường Mật yên tâm hẳn.

Úc Ý kéo cô tới đó, đứng trước mặt bốn người giới thiệu cô, Đường Mật chào hỏi từng người một.

Bố Úc nhíu mày quay mặt sang một bên, hiển nhiên tỏ ra rất bất mãn trước việc Úc Ý đưa Đường Mật đến đây nhưng không tiện tỏ thái độ.

Nơi đây tập trung quá nửa số doanh nhân của thành phố A, Úc Ý đưa người đến đây, ngày mai tin này sẽ đồn ra khắp trong giới. Anh làm như vậy chính là đang tuyên bố cho tất cả mọi người biết quan hệ giữa anh với Đường Mật.

Mẹ Úc nhìn Đường Mật mấy lần, cố cười gượng gạo. Bà không ngờ Úc Ý bảo giới thiệu chính thức với bọn họ lại là lúc này, không cho bọn họ một đường lui nào cả.

Chú hai chú ba ở bên chẳng có phản ứng gì nhiều, còn nói chuyện vài câu với Đường Mật.

Chú hai hỏi: “Cô Đường tốt nghiệp từ trường nào vậy?”

Đường Mật nở nụ cười đáp: “Đại học thành phố A ạ.”

Chú hai gật gật đầu, không hề tỏ vẻ coi thường trường đại học thành phố A: “Nếu đã như thế, sau lại đi làm thợ bánh?”

Đường Mật đáp: “Vì cháu luôn rất thích làm bánh trái nên đã đi Pháp học hỏi chuyện nghiệp hơn chút ạ.”

Chú hai bảo: “Cô bé cũng quả quyết quá nhỉ.”

Đường Mật cười hì hì vài tiếng.

Bố Úc rốt cuộc không nhịn nổi trừng mắt nhìn Úc Ý bảo: “Tôi sẽ không chấp nhập cô con dâu này!”

Nụ cười trên mặt Đường Mật trở nên cứng ngắc, Úc Ý kéo cô lại gần bên mình hơn: “Hôm nay con đưa cô ấy đến, chỉ là để giới thiệu cô ấy với mọi người thôi. Còn về mọi người có đồng ý hay không sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của con.”

“Anh…” Bố Úc hơi kích động định nói gì nữa thì bị chú hai dùng mắt ngăn lại.

Úc Ý chào hỏi với bọn họ một câu rồi kéo Đường Mật rời đi.

Đường Mật quay đầu liếc nhìn, bố Úc còn đang chưa hết tức, cô mím môi, quay đầu sang bảo Úc Ý: “Có vẻ bố anh không thích em lắm.”

Úc Ý nghe thế quay qua nhìn cô: “Người kết hôn với em là anh, người chung sống cùng với em cũng là anh, anh thích em là đủ rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp ấy sáng vô cùng, Đường Mật nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự yên lòng chưa từng có, sự yên tâm mà ngay bố mẹ cô cũng chưa từng để cô có được.

Tai cô hồng hồng, hừm một tiếng chế nhạo Úc Ý không biết xấu hổ: “Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ?”

Úc Ý hơi nhướn mày, nói với cô: “Người ở đây hôm nay đều là những tai to mặt lớn trong thành phố A, bọn họ đều thấy anh giới thiệu em với bố mẹ rồi. Em không gả cho anh thì còn gả cho ai?

Đường Mật: “…”

Úc Tổng quả là mưu mô, một mũi tên trúng hai đích luôn.

Bạch Sách dẫn Bạch Tiêu lên bắt chuyện với hai người, vẻ ngoài rất vui vẻ hài hòa.

Úc Ý biết đây là Bạch Sách cố ý làm cho người ngoài xem, mục đích là để nói với bọn họ, quan hệ hai nhà Bạch Úc sẽ không xấu đi vì chuyện này.

Hai anh em nhà họ Bạch làm được đến mức này, trong lòng Úc Ý vừa cảm kích vừa áy náy. Anh cụng ly với Bạch Sách, nói: “Lần sau mua bán, cậu muốn ra giá như nào tôi cũng đều đáp ứng.”

Bạch Sách nháy mắt: “Cậu không sợ tôi khiến Úc thị nhà cậu phá sản à?”

Úc Ý chỉ cười cười không đáp lại.

Bạch Sách co rút khóe miệng: “Nhìn cậu cười đúng là không quen tẹo nào.”

Bạch Tiêu cũng cười, nói với Đường Mật ở bên cạnh: “Bác gái với bác trai Úc nhất thời chắc không tiếp nhận nổi, nhưng sớm muộn gì cũng nghĩ thông thôi.”

Đường Mật gật gật đầu, cô nhìn bộ lễ phục trắng thuần trên người Bạch Tiêu, đang định khen đôi câu bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: “Đường Đường, sao con lại ở đây?”

Đường Mật ngây người, lúc quay đầu lại nhìn người đằng sau càng thêm sững sờ: “Mẹ?”

Hết chương 45