Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 106



Tác giả: Giản Diệc Dung

“Ai, ta lại thua rồi!” Yến Vân Hi buồn bực vung roi ngựa, nàng chỉ chậm hơn so với Diệp Lệ một chút. Trước kia nàng chưa bao giờ bị đánh bại, nhưng từ khi gặp Diệp Lệ nàng đã thua hai lần, bắn tên và cưỡi ngựa nàng đều không giỏi bằng hắn.

“Điện hạ đã rất lợi hại rồi.” Trong mắt Diệp Lệ hiện lên một tia cảm thán kinh ngạc. Hắn rất hiểu trình độ của mình, nếu luận cưỡi ngựa bắn cung thì rất ít nam tử có thể thắng hắn. Huống chi ở trong mắt hắn tuy rằng Yến Vân Hi là Hoàng Thái Nữ, nhưng kỳ thật nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Yến Vân Hi vừa muốn nói gì đó thì bất chợt nhíu mày, đồng thời thần sắc của Diệp Lệ cũng ngưng trọng sờ tới bội kiếm bên hông.

Không biết từ nơi nào nhảy ra mấy chục hắc y nhân đang hướng về phía bọn họ một cách nhanh chóng. Đám hắc y nhân đều che mặt, từ xa đã bày ra trận thế bao vây kín ba mặt, chỉ có duy nhất đường lên núi là không có người. Diệp Lệ “Bá” một tiếng rút lợi kiếm ra chuẩn bị tâm thái sẵn sàng đón quân địch “Điện hạ, chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là chúng ta, lát nữa ngài tránh ở phía sau ta.” Tuy rằng hai người cưỡi ngựa nhưng bỏ chạy theo phương hướng nào cũng đều chạm mặt hắc y nhân.

Yến Vân Hi không nói chuyện mà rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra. Từ ngày nàng làm trữ quân không phải chưa từng bị ám sát, chỉ không biết rằng lần này là ai muốn ám sát mình?

Hắc y nhân nhanh chóng xuất hiện trước mắt hai người, đám người cũng không nhiều lời mà rút kiếm ra nhập cuộc chiến ngay lập tức.

Bội kiếm trong tay Diệp Lệ xuất thần nhập hóa, hô mưa gọi gió, dư quang nơi khóe mắt lại thấy nhuyễn kiếm của Yến Vân Hi cũng uốn lượn như rồng gặp nước, bức cho đám người hắc y nhân không dám tới gần.

Diệp Lệ nhẹ nhàng thở ra, hắc y nhân đông đảo, ước chừng có tới 30 người, nhưng bọn họ chỉ có hai người. Hắn khẳng định đánh không lại mà chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát đợi Dự Vương phát hiện ra tình hình không ổn sẽ phái người tới cứu viện. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là trong lúc hỗn chiến hắn không thể quan tâm Yến Vân Hi, lúc này thấy thân thủ nàng lợi hại hoàn toàn không cần mình bảo vệ hắn mới lập tức lên tinh thần, các chiêu thức xuất ra càng ngày càng hung hiểm.

Tên cầm đầu đám hắc y nhân làm một cái thủ thế, vô số lưỡi kiếm chém về phía ngựa của hai người. Hai người đều dùng kiếm, không thể so sánh với trường thương nên căn bản không bảo vệ được ngựa. Nếu ngựa gục, hai người sẽ đột ngột ngã xuống đất. Diệp Lệ hô lớn “Bỏ ngựa!” Sau đó từ trên lưng ngựa nhảy lên chém ra vài đường kiếm trong không trung và nhảy xuống khoảng trống ít người. Mắt thấy một màu hồng y lướt qua, Yến Vân Hi dừng lại phía sau Diệp Lệ, hai người tựa lưng vào nhau.

Diệp Lệ thấp giọng nói: “Lên núi!” Vừa rồi hắn đã để ý thấy đường lên núi rất hẹp có thể gây bất lợi cho thế vây công của địch nhân. Tuy rằng không biết tình huống trên đỉnh núi là cái dạng gì nhưng vẫn tốt hơn là ở yên tại chỗ. Thân thủ của đám người này đều không yếu, vừa nhìn liền biết là sát thủ được huấn luyện bài bản. Bất cứ người nào bị những người này vây quanh có lẽ đều dữ nhiều lành ít.

Hai người lưng tựa lưng, vừa chiến đấu cùng hắc y nhân vừa di chuyển lên núi. Cũng may đường núi khá hẹp, tuy rằng hắc y nhân nhiều người nhưng lại không thể thi triển, hai người một đường hữu kinh vô hiểm. Tuy nhiên nếu bọn họ muốn yên ổn lên núi cũng là chuyện không có khả năng, hắc y nhân từng bước ép sát, hai người một đường đánh một đường lui, chậm rãi tới đỉnh núi.

“Không xong!” Diệp Lệ thầm than một tiếng. Một sườn khác không có đường xuống núi mà là vách núi.

Không có đường núi chật hẹp hạn chế, ba mươi hắc y nhân dần tụ lại gần. Diệp Lệ và Yến Vân Hi bị dồn ép càng ngày càng tới gần vách núi.

Diệp Lệ bức lui mấy hắc y nhân tới gần, đang định dặn dò Yến Vân Hi phải cẩn thận dưới chân, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy nàng khó khăn lắm mới tránh được một kiếm, dưới chân trượt xuống, thân mình ngã về phía vách đá. Hắc y nhân bên người nàng nắm lấy cơ hội, mấy người đồng loạt đâm kiếm về phía nàng, nhuyễn kiếm trong tay nàng cũng bị đánh rớt.

“Điện hạ!” Diệp Lệ hô to một tiếng, bất chấp hoàn cảnh xung quanh nhào qua đỡ nàng. Thân mình Yến Vân Hi đã ra khỏi vách núi, tay nàng tóm được một cục đá ngoài rìa, nhưng cục đá kia lại dần dần trượt khỏi rìa đất khiến cả người nàng rơi tự do.

“Không!” Khóe mắt Diệp Lệ muốn nứt ra, hắn nhảy xuống kéo lấy tay nàng.

Hai người cùng nhau rớt xuống vách núi.

Bên tai là tiếng gió “Hô hô” Diệp Lệ và Yến Vân Hi đánh mắt sang nhìn nhau. Rõ ràng hai ánh mắt chỉ giao nhau trong giây lát nhưng hai người lại cảm thấy khoảnh khắc này dài như biển cả.

“Ngươi cái đồ ngốc này.” Yến Vân Hi lẩm bẩm nói.

Tiếng gió quá lớn, Diệp Lệ không nghe rõ nàng đang nói gì, nhìn khẩu hình miệng thì có lẽ nàng đang mắng mình là đồ ngốc. Hắn cũng không biết mình bị làm sao, thời điểm vừa thấy nàng rơi xuống vách núi hắn liền cảm thấy tâm gan như muốn nứt ra, không chút suy nghĩ mà nhảy theo.

Tay trái Diệp Lệ nắm cổ tay Yến Vân Hi, lợi kiếm trong tay phải dùng sức đâm vào vách núi. Mũi kiếm xẹt qua vách núi, tốc độ rơi xuống của hai người chậm lại.

Diệp Lệ nhìn thấy khe hở trên vách núi, hắn dùng sức đâm mũi kiếm vào, rốt cuộc hai người cũng dừng lại.

Yến Vân Hi nhìn dưới chân, vẫn là đáy vực sâu như cũ, nàng cười khổ một tiếng, “Diệp Lệ, buông tay đi, thanh kiếm kia không chịu đựng nổi hai người chúng ta đâu.” Nàng không muốn chết ở chỗ này, nhưng chỉ cần hắn buông mình ra có lẽ hắn vẫn có thể chống đỡ thêm chốc lát chờ người tới cứu viện.

“Câm miệng!” Diệp Lệ trừng mắt nhìn nàng, tay trái càng nắm chặt cổ tay nàng “Giày ta ——”

Hắn còn chưa nói dứt lời lưỡi kiếm đã “Răng rắc” một tiếng đứt làm mấy đoạn. Hai người lại tiếp tục rơi xuống vực thẳm.

Yến Vân Hi áy náy nhìn hắn, mặc kệ những hắc y nhân đó đang hướng về ai, nhưng ít nhất hiện tại là mình khiến hắn bị liên lụy.

Diệp Lệ không chút hoang mang, tay trái vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông, đùi phải cuộn tròn, tay phải rút một chiếc chủy thủ từ trong giày ra ngoài, mắt cũng không thèm nhìn mà phất tay đâm về vách núi. Chiếc chủy thủ kia như đang đâm phải đậu hũ, dễ dàng chui vào vách núi, cuối cùng hai người cũng ngừng rơi tự do.

“Đoạn trường!” Yến Vân Hi vui vẻ lên tiếng. Đây là đoạn trường kiếm nàng tặng cho hắn, là quốc bảo Đại La Quốc chém sắt như chém bùn.

Diệp Lệ nhìn dưới chân, mơ hồ có thể nhìn thấy đáy cốc, hắn rút chủy thủ ra, hai người rơi xuống một đoạn, hắn lại cắm đoạn trường vào vách núi nhanh chóng ổn định thân hình đang rơi xuống. Tiếp tục lặp lại hành động như thế, hai người cũng chậm rãi tới gần đáy cốc.

Diệp Lệ nhìn kỹ, sơn cốc này là một sơn cốc không người ngăn cách với thế giới bên ngoài, đáy cốc chồng chất một tầng lá cây rất dày, chiếu theo tốc độ này ngã xuống chắc hẳn sẽ không bị thương. Hắn cẩn thận rút đoạn trường kiếm ra, sau đó lại nhanh chóng cắm trở về, lần này hai người tiếp tục rơi xuống một đoạn tới khoảng cách cách mặt đất bằng chiều cao của một người trưởng thành. Đắn đo khoảng cách này có lẽ không đủ nên hắn lại cắm đoạn trường kiếm một lần nữa, sau đó Diệp Lệ mới dặn dò một tiếng: “Cẩn thận, chúng ta sẽ rơi xuống đất.”

Dứt lời hắn rút chủy thủ ra, hai người ngã xuống tầng lá cây dày và mềm.

Khi đặt chân xuống mặt đất, chân cả hai người đều mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất. Một đường bị hắc y nhân đuổi giết lên núi, sau đó lại rơi từ trên vách núi cao xuống, khoảnh khắc này có thể nói là kinh tâm động phách, cực kỳ nguy hiểm, tới hiện tại mới xem như tạm thời an toàn. Vách núi cao như vậy, hắc y nhân khẳng định không thể từ nơi này trực tiếp xuống dưới tìm bọn họ.

Nghỉ tạm một lát, Diệp Lệ đứng dậy nói “Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây.” Vạn nhất những hắc y nhân kia nghĩ cách vòng xuống dưới tìm người thì không tốt.

Yến Vân Hi lắc đầu “Trên mặt đất vừa dày lại vừa mềm giống hệt đệm êm trên giường trong phủ, ta không muốn đứng lên.”

Diệp Lệ đưa mắt nhìn xung quanh “Sơn cốc này ngăn cách với cuộc sống con người, đoán chừng nhiều năm rồi cũng không có người đặt chân tới đây, không biết có bao nhiêu dã thú, rắn, rết, chuột, kiến dưới lớp lá mà ngài đang ngồi——”

“A!” Còn chưa dứt lời, Yến Vân Hi đã nhảy dựng lên giống như bị rắn cắn, hai tay liều mạng phủi xiêm y trên người, kinh hoảng hỏi: “Có rắn không, trên người ta có rắn hay không? Mau giúp ta nhìn xem!”

Diệp Lệ há hốc mồm, hắn chưa bao giờ thấy nàng kinh hoảng như thế, vừa rồi một đường bị truy sát rơi xuống vách núi nàng vẫn trấn định như thường. Hắn nói cái gì mà rắn rết chuột kiến chỉ muốn hù dọa nàng một chút, không nghĩ tới nàng lại sợ rắn như thế.

“Không có không có, trên người ngài cái gì cũng không có.” Diệp Lệ thấy nàng hoảng sợ thì vội vàng an ủi, sau đó nhìn một vòng trên người nàng mới phát hiện cánh tay nàng bị thương, chỗ hồng y đó đã biến thành màu đỏ sẫm.

“Ngài bị thương! Nhanh tới đây bôi thuốc.” Trong mắt Diệp Lệ hiện lên sự nôn nóng. Hắn không biết nàng bị thương thế nào, nếu muốn thuận lợi ra khỏi sơn cốc có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, không biết nàng có thể chống đỡ được hay không.

“Ngươi cũng bị thương.” Yến Vân Hi chỉ xuống chân Diệp Lệ.

Lúc này Diệp Lệ chú ý đến chân mình cũng bị thương, “Không có việc gì, ta có mang chút thuốc, ngài……” hắn đang định nói nàng mau chóng bôi thuốc thì một giọt nước liền dừng lại trên chóp mũi hắn.

“Trời mưa.” Yến Vân Hi ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ trong nháy mắt, mây đen đã tụ lại, nước mưa bắt đầu rơi xuống.

“ Khí tượng trong sơn cốc hay thay đổi, chúng ta mau chóng tìm một chỗ trú mưa đi.” Diệp Lệ đưa mắt nhìn bốn phía, cây cối trong sơn cốc đều thấp lùn, không thể trú mưa.

Cũng không thể càng ngày càng đi xa kinh thành, Diệp Lệ phán đoán phương hướng đại khái một chút, hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh.

“Nơi đó!” ngón tay thon dài của Yến Vân Hi nâng lên, Diệp Lệ nhìn theo hướng nàng chỉ, là một sơn động. Bước nhanh qua đó nhìn vào trong thấy sơn động khá sạch sẽ, không có dấu vết sinh hoạt của thú rừng, hiển nhiên không phải nơi trú ẩn của động vật.

Diệp Lệ nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Yến Vân Hi cảnh giác đứng ở cửa động không chịu tiến vào “Ngươi, ngươi nhìn xem có rắn hay không, nhìn cẩn thận một chút!”

…… Ám sát trực diện không hề cảm thấy sợ hãi nhưng vừa nhắc đến rắn rết vị Hoàng Thái Nữ này lại tới mức này, Diệp Lệ đột nhiên có chút buồn cười. Tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận kiểm tra một phen “Không có, yên tâm đi.”

Lúc này Yến Vân Hi mới chịu tiến vào, Diệp Lệ lấy thuốc trị thương đưa cho nàng “Ngài nhanh chóng bôi thuốc lên cánh tay đi.” Sau đó lại xé một mảnh vải từ vạt áo xuống “ Băng bó một chút.”

Yến Vân Hi cuốn tay áo lên, Diệp Lệ nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng như tuyết, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Miệng vết thương kéo dài hơn một tấc trên cánh tay, có chút sâu, thịt hai bên hơi sưng. Yến Vân Hi đổ thuốc trị thương lên, thở dài “Thế tử, ta chỉ có một bàn tay không có cách nào băng bó.”

Diệp Lệ cứng đờ xoay người lại, ánh mắt mơ hồ không rõ nhưng dư quang nơi khóe mắt lại luôn chú ý tới cánh tay trắng như ngó sen kết hợp với bộ hồng y trên người nàng, diễm lệ vô cùng.

Yến Vân Hi nhìn tay chân cứng ngắc của Diệp Lệ, nàng phải cố nén mới không cười ra tiếng, đưa mảnh vải cho hắn “Thế tử, vất vả rồi.”

“Không, không vất vả.” Vành tai Diệp Lệ đỏ bừng, cật lực khống chế ánh mắt mình không được nhìn chằm chằm vào cánh tay nàng. Ánh mắt dừng lại trên miệng vết thương, hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức khắc dẹp bỏ hết tâm tư kiều diễm “Này, ngài có đau hay không?”

“Có chút đau, tuy nhiên ta có thể chịu được.” Yến Vân Hi nói với vẻ không sao cả.

Diệp Lệ không dám cọ xát, tay chân lanh lẹ băng bó tốt miệng vết thương cho nàng, cuối cùng còn tiện tay thắt cho nàng một chiếc nơ con bướm xinh đẹp. Khi còn nhỏ hắn thường xuyên mặc xiêm y cho Diệp Thiên, từ dây áo choàng đến dây lưng muội muội đều bắt hắn phải thắt thành nơ con bướm mới được, đủ xinh đẹp muội muội mới vui vẻ.

Đôi mắt sáng của Yến Vân Hi nhìn chằm chằm vào nơ con bướm kia một lát, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Nàng nhấc tay ném bình thuốc trị thương cho Diệp Lệ, “Băng bó chân của ngươi một chút đi.”

Diệp Lệ đi sang một bên khác, quay người lại, ngồi dưới đất, cuốn ống quần lên, nhanh nhẹn bôi thuốc, sau đó xé một mảnh vải từ trên áo xuống băng bó lại.

Mưa dần tạnh, nhưng trời cũng bắt đầu tối đen. Diệp Lệ đi ra ngoài cửa động nhìn xung quanh một vòng, có chút do dự. Bọn họ không quen thuộc với địa hình trong sơn cốc, tuy rằng hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng vừa lớn vừa sáng, nhưng bọn họ chỉ có hai người, lên đường buổi tối quá mức nguy hiểm. Nếu ở chỗ này một đêm, trai đơn gái chiếc, hắn thì không sao cả, cũng sẽ không làm ra hành động gì phi lễ, tuy nhiên hắn lại lo lắng chuyện này không tốt đối với thanh danh của Yến Vân Hi. Mặc dù nàng là Hoàng Thái Nữ Đại La Quốc, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi.

“Chúng ta ——” Diệp Lệ quay đầu lại đang định hỏi ý kiến Yến Vân Hi, lại thấy thân mình nàng cuộn tròn thành một đoàn, run rẩy như cái sàng. Diệp Lệ kinh hãi, nhào qua đỡ lấy nàng, khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, ánh mắt có chút tan rã “Ngài, ngài làm sao vậy!”