Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 109



Tác giả: Giản Diệc Dung

Ngay từ khi bắt đầu yến hội, Diệp Thiên đã thành thật ngồi yên ở vị trí của mình, đôi mắt hạnh nhanh chóng bay qua phía đối diện dạo một vòng. Nàng phát hiện Vương gia nhà mình quả nhiên là người tuấn mỹ nhất, không hổ là nhi tử do Ngọc phi sinh ra, so với người khác thì đẹp hơn rất nhiều lần.

Nàng mím môi vừa lòng mỉm cười. Dường như Dự Vương ngồi đối diện biết nàng đang suy nghĩ cái gì, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cũng mang theo một tia ý cười không dễ phát hiện.

“Nghe nói Hoàng Thái Nữ bị rơi xuống vách núi sau đó được Diệp thế tử cứu lên. Rớt từ vách núi xuống còn có thể lông tóc không hao tổn, đến tột cùng là hai người đã làm cách nào?” Hoàng Hậu hỏi.

Yến Vân Hi đơn giản nói lại một lượt những gì đã diễn ra.

Khang Vương rầu rĩ uống hết chén rượu này đến chén khác, tại sao lại xui xẻo như vậy, khó khăn lắm hắn mới ra tay một lần, thế nhưng thất bại. Đối phương không chết một người nào cũng thôi đi, nhưng 30 tử sĩ của hắn một người cũng không thể còn sống mà trở về, hắn bắt đầu hoài nghi có phải mình huấn luyện ra đám tử sĩ này quá yếu ớt hay không?

Thái Tử nhìn Khang Vương bằng ánh mắt âm u. Mọi người trong bữa tiệc đều bình thường, chỉ có mình tam đệ của hắn là mang bộ dáng gục đầu ủ rũ, có lẽ lão tam đang ảo não vì hành sự bất thành đi?

“Thân thủ của Diệp thế tử thật cao siêu, không ngờ có thể cứu Hoàng Thái Nữ từ vách núi cao như vậy.” Hoàng Hậu nói xong, quay đầu nhìn Hoàng Thượng, thấp giọng nói: “Bệ hạ, tuy rằng Hoàng Thái Nữ bị ám sát tại Đại Tề chúng ta, nhưng Diệp thế tử cũng coi như cứu nàng một mạng, hai việc này hòa nhau đi?”

Trong lòng Văn Đế chợt động, cười nói: “Lại nói tiếp, Diệp thế tử đối với Thái Nữ cũng coi như có ân cứu mạng, Thái nữ có muốn ‘ ân cứu mạng lấy thân báo đáp ’ hay không, ha ha ha……” Hoàng Thái Nữ này sớm muộn gì cũng bước lên ngôi vị hoàng đế Nữ La Quốc, nếu mang chuyện người Đại Tề cứu tánh mạng nàng tuyên dương ra ngoài sẽ đem lại rất nhiều chỗ tốt đối với Đại Tề.

Vừa thấy Văn Đế nói giỡn, mọi người ngồi phía dưới đều nở nụ cười phụ họa. Diệp Thiên nhìn Yến Vân Hi, không biết có phải tỷ ấy uống rượu hay không mà gò má có chút ửng đỏ. Nàng quay sang nhìn Diệp Lệ, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi trầm xuống, vì cách khá xa nên Diệp Thiên nhìn không rõ màu đỏ bất thường bên vành tai hắn.

Yến Vân Hi nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Ai, Thật ra ta cũng rất muốn phong Diệp thế tử làm hoàng phu, nhưng Diệp thế tử lại không muốn, chúng ta vẫn không nên làm khó người khác.”

Mọi người nghe xong, tiếp tục là một trận tiếng cười, có người nói: “Dù sao Diệp thế tử cũng là thế tử hầu phủ, nếu đi theo ngài tới Đại La Quốc vậy hầu phủ phải làm sao bây giờ, Hoàng Thái Nữ vẫn nên chọn người khác đi.”

Lại có người cười nói: “Ta có một người biểu đệ lớn lên thật sự tuấn tú, không bằng dẫn tới cho Hoàng Thái Nữ nhìn một cái? Cho dù không thể làm hoàng phu thì ít ra cũng có thể làm phu hầu nha.”

Lời này có chút càn rỡ, Diệp Lệ nhìn qua người nọ bằng ánh mắt sắc bén, Yến Vân Hi buông chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Hoàng phu của ta ít nhất võ nghệ cùng cưỡi ngựa bắn cung phải thắng ta mới được. Nếu hắn là người ta yêu thích, ta không cần nạp phu hầu tự nhiên sẽ cùng hắn nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nhưng nếu hắn là tên tiểu bạch kiểm trói gà không chặt, đừng nói tới phu hầu, ngay cả quét rác trong cung của ta cũng không xứng.”

Người nọ xấu hổ khụ một tiếng, ngượng ngùng ngậm miệng.

Tuy nhiên Văn Đế lại động tâm. Nếu Diệp Lệ thật sự có thể làm hoàng phu của Nữ La Quốc, chuyện này đối với Đại Tề thật đúng là chuyện quá tốt. Hơn nữa, một nhà Tế Bình Hầu đều ở Đại Tề, chỉ cần nắm chắc những người đó trong lòng bàn tay, cho dù ông bắt Diệp Lệ làm chuyện gì hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Một hoàng phu của Nữ La Quốc phục tùng mệnh lệnh của mình? Văn Đế càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể lập tức ban Diệp Lệ cho Hoàng Thái Nữ. Nhưng nếu hiện tại ông đề cập tới việc này mà Diệp Lệ nói rõ rằng hắn không muốn, Hoàng Thái Nữ lại không muốn nhìn hắn bị khó xử, vậy việc này chỉ có thể bị thất bại.

Văn Đế trầm ngâm một lát, không bằng chờ đến khi tan tiệc ông sẽ trực tiếp hạ thánh chỉ. Đến lúc đó thánh chỉ được đưa đến hầu phủ, nếu Diệp Lệ phản đối chính là kháng chỉ không tuân. Thánh chỉ đã hạ xuống không có đạo lý thu hồi, việc này chỉ có thể thành!

Văn Đế kích động uống thêm hai ly rượu, dường như ông đã nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp khi thông qua Diệp Lệ để khống chế Nữ La Quốc. Chính ông cũng không biết, quyết định này ảnh hưởng lớn thế nào đối với Nữ La Quốc. Không lâu sau, Diệp Lệ và Yến Vân Hi đồng thời xưng đế ở Đại La, một người là Dạ Đế một người là Vân đế. Hai vị đế vương không phân biệt cao thấp cùng ngồi cùng ăn, dưới sự thống trị của hai người, Đại La đã mở ra mấy trăm năm thịnh thế. Mà tiểu nhi tử của ông, sau khi vị Dự Vương điện hạ tuấn mỹ đăng cơ đã tạm thời cho thủ hạ cùng mưu sĩ của mình tới trợ giúp Đại La, phụ tá hai người trẻ tuổi này bước lên vòng tròn quỹ đạo, xây dựng Đại La trở thành một cường quốc lớn mạnh. Đương nhiên, Đại Tề cũng được không ít lợi ích. Có một minh hữu lớn mạnh và thân thiết như vậy, những nước láng giềng vốn dĩ nhìn Đại Tề như hổ rình mồi đều tạm gác lại tâm tư hoặc hoà bình hữu hảo, hoặc cúi đầu xưng thần, hai nước liên thủ xưng bá một phương.

Diệp Thiên nhìn Diệp Lệ lại nhìn sang Yến Vân Hi, nàng không biết tình huống giữa hai người là cái dạng gì, chẳng lẽ đêm đó ở trong sơn động đã xảy ra chuyện gì hay sao? Nàng nghi hoặc nhìn về phía Dự Vương ở đối diện. Dự Vương nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng không biết. Nếu nói về triều cục hắn còn có thể phân tích vài câu, tuy nhiên chuyện tình cảm giữa nam nữ lại cực kỳ vi diệu, một người ngoài cuộc như hắn không có khả năng hiểu rõ ràng.

Kiếp trước Hoàng Thái Nữ không tới Đại Tề, đối với Yến Vân Hi hắn cũng không quá hiểu biết. Tuy nhiên, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện của Diệp Lệ, cho dù Diệp Lệ nguyện ý đi Nữ La hay vẫn muốn lưu lại Đại Tề, hắn đều sẵn sàng trọng dụng người này. Chỉ hy vọng Diệp Lệ cũng tìm được một thê tử thật tâm yêu thương hắn.

Lại uống thêm mấy chén, Yến Vân Hi chào từ biệt Văn Đế “Chuyến này tới Đại Tề đã khiến ta mở rộng tầm mắt. Bệ hạ đạt được nhiều thành tựu về văn hoá giáo dục võ thuật, chăm lo việc nước, bá tánh Đại Tề an cư lạc nghiệp, giàu có thái bình khiến ta thập phần kính nể. Tuy nhiên rời nhà nhiều ngày, nhớ mong mẫu hoàng, ta cũng nên trở về. Hy vọng bệ hạ cùng các vị điện hạ có thể đến Đại La thăm thú một chuyến, nhân tiện giúp ta có cơ hội hoàn thành lễ nghĩa của một người chủ nhà.”

Khi nàng nói chuyện, đôi mắt sáng lén lút đảo qua Diệp Lệ, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm âm trầm, bàn tay đặt trên án kỉ lặng lẽ nắm thành quyền nhưng đôi mắt lại không chịu liếc mắt nhìn mình một cái. Ai, thôi, cho dù không muốn buông tha cỡ nào thì chung quy cũng không thể cưỡng cầu. Ngay cả khi mình lợi dụng thân phận Hoàng Thái Nữ hướng Văn Đế nói muốn Diệp Lệ, nhưng nếu việc này khiến tâm tình hắn hậm hực thì sao mình có thể cao hứng.

Văn Đế níu giữ một phen, Yến Vân Hi bày tỏ ý nàng đã quyết.

Sau khi kết thúc yến hội, Yến Vân Hi trực tiếp đi Tứ Phương Quán phân phó đội danh dự ngàn người làm tốt công tác chuẩn bị để sớm khởi hành. Thời điểm trở lại hầu phủ, nàng phát hiện không khí trong toàn bộ hầu phủ thập phần quỷ dị, ánh mắt bọn hạ nhân nhìn mình thế nhưng lại ẩn ẩn mang theo địch ý.

Xảy ra chuyện gì? Yến Vân Hi trực tiếp đi tìm Diệp Thiên, lại phát hiện Diệp Thiên nước mắt lưng tròng.

“Thiên Thiên muội muội, làm sao vậy, sao muội lại khóc?”

“Vân Hi…… Tỷ tỷ.” Diệp Thiên quả thực không biết nên đối mặt với Yến Vân Hi như thế nào “Hoàng Thượng hạ thánh chỉ lấy lại phong hào Chiêu Dũng tướng quân và vị trí thế tử của ca ca, sau đó lệnh cho ca ca đi theo tỷ về Đại La, làm hoàng phu cũng tốt, làm phu hầu cũng được. Dù sao, dù sao là tặng cho người cho tỷ…… Ô ô.” Vừa tưởng tượng đến cảnh ca ca đến Đại La, núi xa sông dài, lần sau gặp lại không biết phải tới năm nào tháng nào, trong lòng nàng liền khó chịu muốn chết.

Tại sao lại như vậy? Yến Vân Hi nhìn Diệp Thiên đang khóc nức nở “Được rồi, Thiên Thiên ngoan đừng khóc nữa, ta sẽ không dẫn ca ca muội đến Đại La đâu, yên tâm đi.”

Diệp Thiên ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc lên “Chẳng lẽ Vân Hi tỷ tỷ không thích ca ca muội sao?”

Sao có thể không thích, Yến Vân Hi cười khổ một tiếng “Ta sẽ không miễn cưỡng hắn. Đi, Thiên Thiên muội muội cùng ta đi tìm hắn, việc này phải nói rõ ràng nhanh một chút.”

Diệp Thiên cùng Yến Vân Hi đi đến ngoại viện, trong lòng nàng vừa cảm thấy may mắn khi ca ca không cần rời khỏi nhà, lại vừa có chút tiếc nuối. Nếu chuyện giữa ca ca và Yến Vân Hi có thể thành, kỳ thật cũng là một chuyện tốt.

Tế Bình Hầu và Diệp Lệ đang thương nghị việc này, nói là thương nghị nhưng trên thực tế cả hai người đều yên lặng ngồi đối diện nhau mà thôi. Chuyện này tới quá đột ngột khiến Tế Bình Hầu có cảm giác bị bó tay không biết nên giải quyết như thế nào.

Diệp Lệ hơi rũ đôi mắt, không nói một lời. Hắn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, nếu hắn vứt bỏ vị trí thế tử cùng tất cả mọi thứ hắn phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới đạt được để đi theo Yến Vân Hi đến Đại La, chỉ sợ sẽ bị người Đại Tề cười nhạo mà trong lòng hắn cũng phẫn uất bất bình. Nhưng đồng thời, loại cảm giác buồn bực khó chịu khi nghe nói Yến Vân Hi phải rời đi lại biến mất, chẳng lẽ mình đang ngóng trông được đi theo nàng hay sao?

“Hầu gia và thế tử không cần cảm thấy khó xử, hiện tại ta sẽ tiến cung tìm bệ hạ thu hồi ý chỉ, ta đã nói sẽ không làm khó người khác thì khẳng định sẽ không miễn cưỡng thế tử.” Yến Vân Hi vừa thấy thần sắc hai người liền biết chuyện gì khiến bọn họ phát sầu “Thế tử ở đây chờ tin tức của ta, ta lập tức quay lại.”

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, Tế Bình Hầu hô: “Từ từ!”

“Hầu gia còn có chuyện gì sao?” Yến Vân Hi xoay người.

Diệp Lệ cũng nhìn phụ thân, không biết vì sao, trong lòng hắn ẩn ẩn chờ mong phụ thân giữ Yến Vân Hi ở lại để nàng không cần vào cung từ chối việc này. Trong sơn động, nàng nói muốn mình làm hoàng phu của nàng. Tại yến hội, nàng lại nói muốn cùng người thương nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nếu thật sự như thế, hắn nghĩ…… mình cũng có thể tiếp thu.

Tế Bình Hầu nói: “Sắc trời đã tối, cửa cung đã đóng, ngày mai rồi nói sau.”

Trong lòng mấy người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên một đêm này, mấy người tại hầu phủ đều ngủ không an ổn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Vân Hi tới tìm Diệp Lệ, Tế Bình Hầu và Diệp Thiên cũng có mặt “Thế tử muốn cùng ta vào cung hay ở đây chờ tin tức.”

Diệp Lệ đang định nói gì liền thấy thị nữ của Yến Vân Hi sắc mặt trắng bệch chạy tới. Trên tay nàng còn túm một con bồ câu màu xám xịt, kinh hoảng thất thố, tóc mai tán loạn, tuy nhiên bồ câu con trong tay lại được bảo vệ rất tốt “Điện hạ, quốc nội phản loạn, nữ hoàng băng hà, nữ hoàng bị giết!”