Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 111



Tác giả: Giản Diệc Dung

Ca ca đi rồi, mẫu thân và tỷ tỷ đều khóc, Diệp Thạc lúng liếng mắt đen chớp chớp hai cái, trong lòng nho nhỏ đột nhiên dâng lên một loại ý thức trách nhiệm. Hắn phải trở thành nam tử hán giống ca ca để bảo vệ mẫu thân cùng tỷ tỷ.

La thị có vẻ ổn hơn, che đôi mắt khóc một lát liền xong. Nhưng Diệp Thiên lại khóc không ngừng được, nước mắt nhanh chóng thấm ướt vạt áo trước ngực Dự Vương, thân mình nàng run rẩy, tiếng khóc không thể áp chế.

Tiêu Ngôn Phong đã sớm dự liệu được tình huống này, cho dù thời điểm tiểu nha đầu đưa tiễn Diệp Lệ rời đi là mỉm cười nhưng trong thâm tâm khẳng định vẫn vô cùng khó chịu. Hắn đau lòng vỗ về lưng nàng. Diệp Lệ và nàng sống nương tựa lẫn nhau, lần xa cách dài nhất chính là lần đi cùng hắn tới Bồng Diệp. Lúc đó tiểu nha đầu có rảnh sẽ viết thư gửi cho Diệp Lệ, lần này Diệp Lệ rời đi không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.

“Ta muốn đưa Thiên Thiên đến vương phủ ở mấy ngày.” Dự Vương nhìn Tế Bình Hầu và La thị. Nàng khổ sở như vậy, hắn thật sự không yên tâm để nàng trở về hầu phủ.

La thị rất do dự, tiểu nữ nhi trưởng thành rồi, sang năm sẽ thành thân, theo lý thuyết là không nên qua đêm tại vương phủ. Nhưng nhìn nữ nhi thương tâm như vậy, chôn đầu trong ngực Dự Vương không chịu ngẩng đầu, bà cũng không đành lòng kéo nàng ra.

Tế Bình Hầu thở dài, nhẹ giọng gọi: “Thiên Thiên?”

Tiếng khóc của Diệp Thiên dừng một chút, mặt vẫn chôn trên vạt áo Dự Vương, phiền muộn nói: “Đi vương phủ.” Trở về hầu phủ nàng lại càng nhớ ca ca, đi vương phủ có Tiêu Ngôn Phong ở cạnh sẽ tốt hơn một chút.

Nữ nhi không chịu trở về, La thị bất đắc dĩ đành phải tùy nàng.

Diệp Thiên đi Dự Vương phủ, tuy rằng nước mắt đã ngừng nhưng tâm trạng vẫn còn héo rũ. A Hoàng đã lâu không gặp nàng phấn chấn gân cổ lên hô một tiếng: “Tiểu vương phi ——”

“A Hoàng.” Diệp Thiên buồn bã ỉu xìu trả lời một câu, nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, chỉ liếc mắt nhìn A Hoàng một cái, sau đó liền đi qua.

A Hoàng rung rung nhúm lông vàng trên đầu, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, nó không rõ hôm nay vì sao tiểu vương phi không kiểm tra nước và thức ăn cho mình. Diệp Thiên đi tới cửa bỗng dừng bước chân, xoay người lại, “A Hoàng, ngươi thật ngu ngốc, nhiều năm như vậy cũng không biết nói câu khác.”

Trong đôi mắt nhỏ đen như hạt đậu của A Hoàng tràn ngập sự mê mang. Dự Vương khẽ cười một tiếng, tiểu nha đầu không vui, ngay cả nhìn A Hoàng cũng không thuận mắt. Tuy nhiên nàng nói không sai, A Hoàng này quá ngu ngốc, ngày mai phải cho người đến dạy nó vài câu mới.

Diệp Thiên vào nội thất, bổ nhào lên giường lớn, chôn mặt trong gối đầu.

Dự Vương dựa vào đầu giường, ngón tay thon dài vỗ về mái tóc nàng “Thiên Thiên không thể tiếp tục khóc, bằng không đôi mắt sẽ sưng thành quả đào.”

Thân mình Diệp Thiên ở trên giường dịch vài cái, dịch đến lồng ngực Dự Vương, mặt dựa vào vạt áo hắn mới phát hiện xiêm y hắn vẫn ướt một mảng lớn “Ngôn ca ca thay xiêm y đi.”

Tiêu Ngôn Phong cũng không đứng dậy, trực tiếp cởi áo ngoài, ném sang một bên, sau đó ôm nàng trong ngực một lần nữa. Khuôn mặt non mềm của Diệp Thiên dựa vào trung y tuyết trắng mềm mại của hắn. Nàng cảm thấy so với vạt áo thêu mây thêu rồng kia thì lớp trung y này khiến nàng thoải mái hơn nhiều. Nàng thở một hơi thật dài, nắm ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn.

Một bàn tay Tiêu Ngôn Phong nắm tay nàng, một tay khác chậm rãi vuốt ve mái tóc dài “Thiên Thiên thân thiết với A Lệ luyến tiếc ca ca là điều đương nhiên. Nhưng mà A Lệ đã hai mươi tuổi rồi, huynh ấy biết mình muốn gì, Thiên Thiên cũng hiểu cho huynh ấy, đúng không?”

“Ta đều hiểu.” Diệp Thiên rầu rĩ nói: “Tuy rằng ta luyến tiếc ca ca, nhưng ta cũng minh bạch. Giống như nếu Ngôn ca ca đi Bồng Diệp ta khẳng định sẽ đi theo, cho dù cha nương huynh đệ đều ở kinh thành ta cũng sẽ ở bên cạnh Ngôn ca ca.”

Bàn tay Tiêu Ngôn Phong hơi dừng một chút, đôi môi mỏng chậm rãi cong lên thành một nụ cười sung sướng.

Diệp Thiên lại nói: “Ta chỉ không yên lòng ca ca, lúc này ca ca qua đó gặp đúng thời điểm Đại La nội loạn. Ca ca và Vân Hi tỷ tỷ ở bên nhau, khẳng định sẽ có rất nhiều người gây bất lợi.”

“Không phải nhạc phụ đã phái một đội thị vệ bảo vệ huynh ấy hay sao, ngoài ra, ta cũng phái một đội ám vệ âm thầm bảo vệ sự an toàn cho huynh ấy rồi.” Dự Vương an ủi nói: “A lệ tập võ từ nhỏ, là Võ Trạng Nguyên, lại tôi luyện nhiều năm trong quân doanh như vậy. Một chuyến này đến Đại La, nếu nổi lên chiến sự, ngược lại chính là thời điểm để huynh ấy thi triển quyền cước, Thiên Thiên không cần quá mức lo lắng.”

Cuối cùng sắc mặt Diệp Thiên cũng tốt hơn đôi chút “Nếu ca ca là anh hùng có đất dụng võ, lại có thê tử toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ca ca, ta sẽ vui mừng thay ca ca.”

“Thiên Thiên nghĩ như vậy là đúng.” Tiêu Ngôn Phong không nói cho nàng, hắn còn phái mưu sĩ đắc lực nhất bên người qua đó. Một là giúp đỡ Diệp Lệ, hai là xem Yến Vân Hi có đối xử thật lòng với Diệp Lệ hay không. Nếu hai người có thể tu thành chính quả, hắn không ngại trợ giúp Yến Vân Hi nhiều hơn nữa. Đợi đến khi mình đăng cơ, Đại La Đại Tề nhiều thế hệ giao hảo, tất nhiên có thể xưng bá một phương.

Hiểu đạo lý là một chuyện, khổ sở hay không lại là một chuyện khác. Mặc dù trong lòng đều hiểu được nhưng Diệp Thiên vẫn ủ rũ mất vài ngày.

“Thiên Thiên, nàng có muốn cùng ta đi chơi thuyền không?” Dự Vương một thân trường bào màu xanh nhạt, khoanh tay đi đến.

Diệp Thiên nhíu mày, nàng không có tâm tình đi chơi thuyền.

Tiêu Ngôn Phong cũng biết nàng không muốn “Thiên Thiên đoán xem tay của ta đang cầm thứ gì?”

“ Bánh ngọc đái nhất phẩm? quả vải?” Diệp Thiên hít hít cái mũi, hình như không có mùi thơm gì nha.

Đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong xẹt qua ý cười, đúng là tiểu vương phi tham ăn, khổ sở thành như vậy cũng không quên đồ ăn ngon. Khang công công nghe nói trên thị trường có quả vải đầu mùa, xác thật đã phái người đi mua. Mấy ngày nay nhìn nàng không có tinh thần, lượng cơm ăn cũng giảm đi, Khang công công gấp đến độ hỏi thăm khắp nơi xem có món gì ăn ngon, còn chạy đến chỗ Lộc y chính, muốn Lộc y chính viết phương thuốc khai vị cho nàng.

“Đều không phải.” Trong tay Tiêu Ngôn Phong cầm hai phong thư, vẫy vẫy trước mắt Diệp Thiên.

Thư? Diệp Thiên lập tức mở to đôi mắt, đột nhiên nhảy dựng lên “Ca ca viết thư!” Nàng nhào lên với suy nghĩ muốn lấy thư trong tay Dự Vương, nhưng hắn lại nâng cao tay lên không chịu đưa cho nàng.

Diệp Thiên lên nhảy vài cái, tuy nhiên Dự Vương thân hình cao lớn, cánh tay lại giơ cao, cho dù nàng nhảy lên cũng với không tới hai phong thư kia.

Hơn nữa nàng nhảy quá dùng sức, hai khối trước ngực không thể ức chế mà dao động liên tục. Dự Vương xem ở trong mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp trở nên sâu thẳm, hắn cười nói: “Thiên Thiên đừng vội, lá thư này ta sẽ cho nàng, chỉ là Thiên Thiên đọc thư xong có thể cùng ta đi chơi thuyền được không?” Không phải hắn muốn đi chơi thuyền, mà tiểu nha đầu đã ủ rũ trốn trong phòng mấy ngày, hắn sợ nàng buồn thành bệnh nên mới muốn đưa nàng đi giải sầu.

Diệp Thiên liên tục gật đầu “Xem xong thư sẽ đi!”

Dự Vương đưa hai phong thư cho nàng, một phong thư là Diệp Lệ viết, một phong khác là Yến Vân Hi viết.

Tuy rằng nàng gấp không chờ nổi, nhưng vẫn rất cẩn thận mở thư ra, nếu vội vàng nàng sợ mình sẽ xé vào chữ bên trong.

Mở đầu Diệp Lệ viết rất qua loa, hiển nhiên là vội vàng viết xuống. Sau khi hắn đuổi kịp Yến Vân Hi, đoàn người ra roi thúc ngựa cả ngày lẫn đêm hướng về phía Đại La. Chữ viết mặt sau tinh tế hơn nhiều, nói là ngựa đều mệt muốn chết rồi, bọn họ nghỉ tạm trong trạm dịch một đêm, hiển nhiên đoạn sau này được viết ở trạm dịch. Cuối cùng Diệp Lệ bảo Diệp Thiên đừng lo lắng, vượt qua biên giới hai nước mười tám thành liên tục đều là tâm phúc của nữ hoàng. Hắn và Yến Vân Hi có mười tám thành binh mã này sẽ không gặp nguy hiểm.

Diệp Thiên đọc lại thư của Diệp Lệ vài lần, nàng đưa cho Tiêu Ngôn Phong, sau đó mở thư của Yến Vân Hi ra. Chữ viết Yến Vân Hi vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, đây chính là kết quả sau nhiều năm luyện tập, so sánh với chữ của Diệp Lệ thì đẹp hơn nhiều. Yến Vân Hi nói xin lỗi Thiên Thiên muội muội vì đã dụ dỗ ca ca của nàng chạy mất, tuy nhiên Yến Vân Hi sẽ đối xử thật tốt với Diệp Lệ, khẳng định không làm Thiên Thiên muội muội thất vọng.

Diệp Thiên đọc lại một lần nữa, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng lộ ra ý cười, nàng đưa thư cho Tiêu Ngôn Phong nói “Chỉ cần ca ca và Vân Hi tỷ tỷ có thể hạnh phúc là ta yên tâm rồi.”

Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng lướt qua một lần, sau đó nhét hai lá thư vào ngăn kéo bàn trang điểm của nàng, kéo tay nàng “Đi thôi.”

Tâm tình Diệp Thiên rất tốt, nắm tay Tiêu Ngôn Phong ra cửa, thấy A Hoàng trên hành lang đang nghiêng đầu nhìn mình, nàng mỉm cười chào hỏi “A Hoàng.”

“Tiểu vương phi thật đẹp mắt!” A Hoàng vỗ cánh phành phạch, khoe khoang câu nói Khang công công vừa mới dạy.

Diệp Thiên kinh ngạc nhìn nó một cái, khen ngợi: “A Hoàng thật thông minh!”

Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, tâm tình tốt A Hoàng cũng biến thành thông minh.

Hai người nắm tay đi đến bên hồ, lên thuyền nhỏ. Dự Vương không muốn người hầu hạ, hắn tự mình chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ chậm rãi đi về giữa hồ.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một mảng lớn đầy lá sen trải dài trên mặt hồ. Nụ hoa phấn hồng duyên dáng yêu kiều, thân mình vừa xanh vừa thẳng. Gió nhẹ phất qua, nụ hoa nhẹ nhàng lay động, bộ dáng tựa như cảm thấy mỹ mãn.

Diệp Thiên vui vẻ “Ngôn ca ca đi đến chỗ hoa sen.” Tuy rằng không có đài sen để ăn, nhưng ngắm hoa sen nở cũng thập phần thích ý.

Tiêu Ngôn Phong nghe lời di chuyển thuyền nhỏ đến bụi hoa sen, buông mái chèo duỗi cánh tay hái một đóa hoa sen lớn, đi tới ngồi vào bên người Diệp Thiên đưa đóa hoa sen cho nàng.

Cánh hoa kiều diễm hơi hơi thu lại, nhụy hoa vàng nhạt nửa che nửa lộ. Diệp Thiên rất thích, nàng nâng đóa hoa tiến đến gần mũi ngửi thử, sau đó vừa lòng gật đầu “Hoa sen này thật đẹp mắt.”

Ở trong mắt Tiêu Ngôn Phong, hoa kia có đẹp thế nào cũng không đẹp bằng nàng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đặt cạnh hoa sen làm nổi bật lên một tia phấn hồng, cánh môi mềm mại cong lên, đôi mắt hạnh như đang cười nhìn hắn.

Dự Vương nhìn từ môi lên đến trán, lại nhìn từ trán đến đôi mắt cánh mũi, cuối cùng ngừng lại trên cánh môi phấn hồng kia.

Ánh mắt thâm thúy chuyên chú, hình như Diệp Thiên cảm giác được điều gì đó, hoa sen trong tay chậm rãi thả xuống, trái tim nhảy lên thình thịch, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Ngón tay thon dài như ngọc của Dự Vương vuốt ve gương mặt nàng, vén một sợi tóc nghịch ngợm ra sau tai, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má trắng nõn của nàng.

Hắn chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng lớn, chóp mũi cao thẳng đụng phải nàng, ngay sau đó đôi môi mỏng ấm áp dừng trên môi nàng.

Diệp Thiên mở to hai mắt nhìn hắn, lông mi hai người đụng phải nhau, mắt phượng Tiêu Ngôn Phong nhắm lại, Diệp Thiên nhìn thấy thế cũng nhắm hai mắt.

Dự Vương dùng hai tay vây quanh nàng, môi mỏng nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng. Nàng quá thơm ngọt khiến hắn nhịn không được mà muốn tiến thêm một bước. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức hôn nàng, sợ dọa đến nàng nên hắn không thể không khắc chế chính mình. Hắn chỉ dám ngậm lấy cánh môi đỏ ngọt ngào kia, dụng tâm nhấm nháp mỹ vị nhân gian.