Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 114



Tác giả: Giản Diệc Dung

Hoàng Thượng nghe xong tin tức Khang Vương bị chuột cắn bị thương tại Tông Nhân Phủ thì cực kỳ tức giận. Tông Nhân Phủ là địa phương chuyên dụng của hoàng thân quốc thích, không phải nhà tù dơ bẩn, tất cả đều là viện xá sạch sẽ, tại sao lại có chuột?

Tông Nhân Lệnh bị tính tình ngày càng táo bạo của Hoàng Thượng răn dạy cho mồ hôi thấm đầy đầu, sau khi trở lại Tông Nhân Phủ liền thay đổi một viện xá khác cho Khang Vương, kiểm tra trong ngoài một lần đồng thời phát động mọi người đi tìm chuột, còn đặc biệt lôi con mèo béo tới đây tìm cùng.

Tuy nhiên chưa kịp tìm thấy chuột thì Khang Vương đã bắt đầu không thích hợp. Cả người hắn nóng ran, đầu đau như muốn nứt đôi. Tông Nhân Lệnh nghe tin vội vàng tìm đến, nhìn thấy Khang Vương ho khan không ngừng bọn họ cực kỳ hoảng sợ vội vàng đi mời thái y.

Nghe nói Khang Vương bị chuột cắn phát sốt, Thái Y Viện lập tức luống cuống, viện phán (người đứng đầu thái ý viện) tự mình xách hòm thuốc tới khám bệnh. Vừa tiến vào trong phòng liền nhìn thấy Khang Vương phun ra một ngụm máu tươi, viện phán thầm than một tiếng “Xong rồi”, ông xua xua tay kéo mọi người ra khỏi phòng.

Tông Nhân Lệnh vừa thấy sắc mặt thái y liền biết chuyện không hay “Thái y, Khang Vương hắn……” Khang Vương ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ở đây. Vừa rồi thời điểm Hoàng Thượng răn dạy hắn một trận mưa rền gió dữ đã khiến hắn cực kỳ run sợ. Nếu Khang Vương chết ở Tông Nhân Phủ vậy sự tình càng khó giải quyết.

Thái y thở dài “Chỉ sợ là dịch chuột, sân viện này phải cách ly, ai cũng không thể tiến vào.”

Sắc mặt Tông Nhân Lệnh trắng bệch, xong rồi, xong rồi! Khang Vương ở Tông Nhân Phủ bị chuột cắn, còn nhiễm dịch chuột, lần này thì cả Tông Nhân Phủ của mình đều trốn không thoát tội!

Viện phán lấy khăn che mặt kín mít, buộc gọn cổ tay áo, lúc này mới bước vào phòng. Chẳng mấy chốc ông lại ra ngoài, tiểu thái y đi theo lấy một chiếc bình sứ từ trong hòm thuốc, đổ nước thuốc trong bình ra ngoài cho viện phán rửa tay, thở dài: “Ta sẽ tận lực cứu người, chỉ là…… Ai, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Văn Đế nghe nội thị bẩm báo Khang Vương bị nhiễm dịch chuột ở Tông Nhân Phủ, tình trạng hiện giờ đang rất nguy cấp, bệnh tình đã chuyển sang giai đoạn bắt đầu hộc máu thì thở không ra hơi tức giận tới mức ngất xỉu. Càn Thanh Cung đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Sau khi Văn Đế tỉnh lại, không nói một lời mà đẩy mọi người ra trực tiếp đến Tông Nhân Phủ. Bước chân của ông nhanh như gió, nhưng tới khi cách sân viện của Khang Vương độ khoảng mấy chục bước thì đột nhiên ngừng lại, hai mắt đỏ đậm, trầm mặc nhìn vào trong, hai bàn tay gắt gao nắm chặt thành quyền. Ông không phải đồ ngốc, năm đó ông cũng phải vượt mọi chông gai mới có thể ngồi trên bảo tọa hoàng đế này. Vẫn luôn biết hoàng gia không có tình cảm, giữa huynh đệ nhất định phải trải qua một phen tranh đấu ngươi chết ta sống, cuối cùng người còn trụ vững mới là người chiến thắng.

Nói miệng là như vậy, trên thực tế ông cũng từng trải qua quá trình tranh đấu sinh tử, nhưng nếu đặt việc này trên người nhi tử của mình ông lại không chịu nổi. Lúc trước thời điểm lão nhị chết, ông đã kéo lão tứ lên để áp chế Thái Tử trong suốt một khoảng thời gian dài, nếu không phải bức họa đó xuất hiện, đáng lẽ hiện tại lão tứ vẫn đang làm việc tại lục bộ. Vốn tưởng rằng qua vụ việc đó Thái Tử đã nhận được giáo huấn, không nghĩ ngược lại hắn càng ngày càng trầm trọng, ngay cả lão tam người vẫn luôn trung thành với hắn hắn cũng không buông tha. Cuối cùng, có phải hắn sẽ xuống tay với lão tứ hay không, bốn người nhi tử của mình chỉ có thể dư lại một mình hắn?

Ánh mắt Văn Đế âm trầm, đứng bất động ở nơi đó không nói không rằng mà chỉ yên lặng nhìn vào sân viện kia. Tông Nhân Lệnh ứa mồ hôi lạnh, thái y đã dặn dò không thể cho người khác tiến vào, nhưng Hoàng Thượng không nói lời nào đứng ở địa phương xa như vậy, trong lòng hắn thấp thỏm vô cùng, nhẹ giọng kêu: “Hoàng Thượng, ngài xem ——”

Văn Đế phục hồi tinh thần, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Tông Nhân Lệnh, vẫn như cũ không nói một lời, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trở lại Càn Thanh cung, đại thái giám nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Đế, trên mặt người sống thế nhưng lại mang theo một cảm giác tử khí. Trong lòng đại thái giám đột nhiên nhảy dựng, bỗng dưng thấy Văn Đế “Phốc” một tiếng phun ra ngụm máu tươi, thân mình ngửa ra sau ngã lên ghế dựa.

Càn Thanh Cung trở nên hỗn loạn. Hoàng Hậu và Thái Tử nghe tin nhanh chóng chạy tới lập tức khống chế tình hình. Các phi tần nghe được tin tức tìm đến đều bị Hoàng Hậu đuổi trở về với lý do không thể quấy rầy Hoàng Thượng. Bên ngoài, Thái Tử đã hạ lệnh tất cả các đại thần đều không thể tiến vào, ngay cả Dự Vương cũng không được gặp mặt Hoàng Thượng.

Toàn bộ hoàng cung lâm vào tình trạng hoảng sợ. Có người suy đoán Hoàng Thượng sắp không qua khỏi, Thái Tử canh giữ Càn Thanh cung là muốn ngồi chờ kế vị. Người âm u hơn thì suy nghĩ có phải Thái Tử muốn ám hại Hoàng Thượng hay không. Bên cạnh đó cũng có người thật tâm nghĩ Thái Tử là trữ quân danh chính ngôn thuận, căn bản không cần thiết phải mưu hại Hoàng Thượng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

“Ngôn ca ca, hiện tại làm sao bây giờ?” Vốn dĩ Diệp Thiên đang ở ngoại viện thư phòng xem phụ thân vẽ tranh. Sau khi nhận được tin Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, Tế Bình Hầu liền muốn tới thương nghị đại sự cùng Dự Vương, nàng cũng đi theo tới vương phủ.

“Không sao.” Dự Vương thấy bộ dáng bất an của Diệp Thiên, vội an ủi: “Thân thể Hoàng Thượng không đáng ngại, lần này chỉ bị cái chết của nhi tử kích thích, ông vẫn có thể tỉnh lại.” Khang Vương khẳng định không thể sống, nhưng Hoàng Thượng lại có khả năng tỉnh táo. Dựa theo cách nói của Thanh Hư đạo trưởng, nếu không có gì ngoài ý muốn, Hoàng Thượng còn có thể sống thêm mấy năm. Tuy nhiên, sức khỏe của Hoàng Thượng càng ngày càng kém, sau lần tai ương này khẳng định sẽ thập phần suy yếu.

Hoàng Thượng không đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vậy nên kinh thành cũng sẽ không trở thành một mớ hỗn loạn, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra “Cha và Ngôn ca ca thương nghị công chuyện đi, con ra vườn đi dạo một lát.” Tuy rằng Dự Vương không giấu diếm nàng chuyện gì, nhưng thời điểm nghiêm túc thương nghị chuyện đại sự nàng vẫn cố ý tránh mặt.

Dự Vương cười nói: “Đúng lúc mấy cây hoa quế kia đang ra hoa, nếu Thiên Thiên còn muốn ăn bánh hoa quế thì bảo Khang công công dẫn người đi hái một chút.”

Ánh mắt Diệp Thiên bừng sáng, lần trước sau khi trở về từ Hoa Quế Viên Dự Vương liền tặng hai bao hoa quế mới ngắt qua phủ cho nàng. Đầu bếp nữ làm bánh hoa quế hương vị rất tuyệt vời, không chỉ riêng nàng mà hai đệ đệ cũng cực thích, ba người nhanh chóng ăn sạch. Nàng có chút chưa đã thèm, vừa nghe lời này liền cao hứng đi cùng Khang công công đến thẳng hoa viên.

Tế Bình Hầu mắt thấy tiểu nữ nhi phấn chấn rời đi, bất đắc dĩ mỉm cười. Nữ nhi bảo bối của ông có chút tham ăn, khi còn nhỏ thân mình bụ bẫm đáng yêu, cũng may hiện tại dáng người thon thả yểu điệu. Thích ăn thì ăn thôi, dù sao Dự Vương cũng không chê. Hơn nữa, nữ nhi biểu lộ tâm trạng thật trước mặt Dự Vương, hiển nhiên có thể ngầm hiểu rằng Dự Vương dung túng nàng làm như thế. Tương lai hai người thành thân khẳng định quá trình sống chung sẽ thập phần hòa hợp.

Văn Đế hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại, ông mở to mắt, mê mang nhìn chằm chằm đỉnh màn, qua một lát mới hoàn toàn tỉnh táo. Đầu ông hơi xoay một chút, thấy toàn bộ tẩm điện chỉ có một mình Hoàng Hậu, bà đang ngồi bên cạnh bàn, tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Văn Đế ho nhẹ một tiếng, thân mình Hoàng Hậu run lên, vừa ngước mắt liền vui vẻ hô: “Bệ hạ, ngài tỉnh rồi sao?! Người tới, mau truyền thái y, bệ hạ tỉnh!”

Ngay sau đó tẩm điện náo nhiệt hẳn lên, thái y tiến vào, đại thái giám đi theo phía sau mọi người quả nhiên thấy Hoàng Thượng tỉnh lại, rốt cuộc thì trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của ông cũng được buông xuống.

Thái y bắt mạch “Bệ hạ tỉnh lại là tốt rồi, kế tiếp phải điều dưỡng thân thể thật tốt.”

Văn Đế không kiên nhẫn xua tay, lý do thoái thác của thái y mỗi lần đều giống nhau, ông lười không muốn nghe. Nhìn thấy Hoàng Hậu bưng chén cháo tổ yến chờ một bên, Văn Đế khoác áo bước xuống giường, ngồi xuống bên cạnh bàn. Hôn mê hai ngày, ông chỉ cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn.

Thái Tử đang nghị sự cùng nhóm công thần, nghe nói Hoàng Thượng tỉnh lại, vàng vội đuổi tới đây.

“Phụ hoàng, phụ hoàng cuối cùng ngài cũng tỉnh lại. Hai ngày nay phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, nhi thần cảm thấy hoảng sợ không chịu nổi giống như mất đi toàn bộ sự sống.” Thái Tử lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt Văn Đế, “Đáng thương cho tam đệ, hắn không chờ được phụ hoàng tỉnh lại, không thể nhìn thấy ngài lần cuối……”

Bàn tay đang múc cháo của Văn Đế hơi dừng lại, ông dùng sức ném chén cháo về phía Thái Tử. Thái Tử đã sớm chú ý tới động tĩnh của ông, mắt thấy chén cháo đang bay về phía mình, hắn không thể trốn tránh mà chỉ dám hơi nghiêng đầu để bả vai đón nhận cơn đau đớn.

Mấy người trong phòng giật nảy mình, động tác nhất trí quỳ rạp xuống đất, chỉ có Hoàng Hậu vẫn đứng “Bệ hạ làm…… làm sao vậy? Lão tam nhiễm dịch chuột là chuyện không ai mong muốn, ngay cả viện phán Thái Y Viện đều không có cách nào xoay chuyển trời đất, Thái Tử lại càng bất lực.”

Văn Đế nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thái Tử, ông đột nhiên xoay người đi đến cạnh tường rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, giương kiếm đâm về phía Thái Tử.

“Bệ hạ không được!” Hoàng Hậu vội vàng tiến lên ngăn cản Văn Đế. Nhìn dáng vẻ của ông cũng không phải thần chí không rõ, sức lực lại rất lớn, Hoàng Hậu nóng nảy ôm chặt eo Văn Đế “Bệ hạ bớt giận!”

“Bệ hạ bớt giận!” đám người đang quỳ trên mặt đất đồng thanh lên tiếng khuyên nhủ. Đại thái giám quỳ lê mấy bước, ôm chân Văn Đế “Bệ hạ, đó là Thái Tử, nhi tử của ngài, bệ hạ bớt giận!” Trong lòng ông hiểu, cái chết của Khang Vương khiến Hoàng Thượng khổ sở trong lòng. Hoàng Thượng cũng chỉ phát tiết một phen, khẳng định không thật lòng muốn giết chết Thái Tử. Phải biết rằng, thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm, đổ máu ngàn sông. Nếu Hoàng Thượng quyết tâm lấy mạng Thái Tử sao có thể tự mình giơ kiếm đâm người?

Trong lòng đại thái giám minh bạch, trong lòng Hoàng Hậu và Thái Tử cũng minh bạch. Thái Tử nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng “Đều do nhi thần vô năng, trơ mắt nhìn tam đệ rời đi lại không có một chút biện pháp. Nếu phụ hoàng khổ sở cứ việc đánh mắng nhi thần, chỉ cần ngài không nghẹn ở trong lòng làm hỏng thân thể là được.”

Hai ngày nay Hoàng Hậu vẫn luôn thủ bên cạnh Hoàng Thượng khiến cho trang dung tiều tụy. Lúc này trên gò má lưu lại hai hàng lệ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, bà ngẩng đầu ai oán nhìn Văn Đế “Bệ hạ, thần thiếp biết trong lòng ngài không vui, trong lòng thần thiếp cũng rất khổ sở. Từ nhỏ lão tam không có mẫu phi, thường xuyên đi theo Thái Tử tới tẩm cung của thần thiếp, thần thiếp đối đãi với hắn tựa như nhi tử thân sinh——”

“Nhi tử thân sinh? Hừ!” vốn dĩ Hoàng Hậu định khuyên nhủ Văn Đế, không nghĩ tới Văn Đế nghe xong lời nói của bà lại càng tức giận hơn. Ông đột nhiên đẩy bà sang bên canh, một chân đá văng đại thái giám đang ôm chân mình, giương kiếm đâm về phía Thái Tử.

Thái Tử hoảng sợ, hắn không biết mình nên phản ứng như thế nào. Nếu nhảy dựng lên trốn tránh thì có vẻ mình không đủ chân tình thực lòng. Nhưng rốt cuộc hắn vừa mới nói tùy ý Hoàng Thượng đánh chửi nên tuyệt đối không thể né tránh. Tuy nhiên hắn thật sự sợ lưỡi kiếm kia sẽ chọc thủng vài lỗ trên người mình.

Đúng lúc này, Thái Tử Phi tiến vào, nàng nghe nói Hoàng Thượng đã tỉnh lại liền vội vàng tới đây vấn an, trùng hợp nhìn thấy cảnh Văn Đế giơ kiếm muốn giết chết Thái Tử. Nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy nhanh vài bước giang hai tay che chắn trước người Thái Tử “Phụ hoàng muốn làm gì? Phụ hoàng bớt giận, có chuyện gì chậm rãi nói!”

Đôi mắt Văn Đế đỏ bừng, vốn dĩ ông chỉ định làm bộ một chút nhưng hiện tại lại thật sự không thu hồi được sự tức giận trong lòng. Ông đẩy Thái Tử Phi ra, Thái Tử Phi lảo đảo vài bước không đứng vững mà ngã sõng soài trên mặt đất.

Thái Tử thấy tình hình không đúng, cuối cùng không rảnh lo sắm vai huynh trưởng thương tâm, nhi tử trung hiếu, hắn nhảy dựng lên bỏ chạy, đồng thời bên tai nghe thấy tiếng thét chói tai của Thái Tử Phi “A, bụng ta, hài tử ——”