Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 120



Tác giả: Giản Diệc Dung

Qua mười lăm tháng giêng, Dự Vương bắt đầu bận rộn. Mỗi lần tới ngày hưu mộc của quan viên Diệp Thiên đều đến vương phủ. Hôm nay Dự Vương tạm thời gạt hết sự tình sang một bên, đặc biệt ở cạnh nàng.

Tháng ba, Diệp Sở và Bạch Cạnh Sương đại hôn.

Có thể kết thân cùng Vinh An Bá phủ, Tề thị vừa cao hứng vừa đắc ý, tất cả bằng hữu thân thích có thể mời bà đều gủi thiếp mời, vì thế ngay từ sáng sớm ngôi nhà đã vô cùng náo nhiệt.

Diệp Thiên cũng tới, tuy rằng nàng rất tò mò vì sao Bạch Cạnh Sương lại đồng ý gả cho Diệp Sở, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của người khác việc nên nàng không nhờ Dự Vương phái người đi điều tra. Lại nói, mặc dù thủ hạ dưới trướng Dự Vương rất nhiều, nhưng những người đó đều được sử dụng vào việc đại sự, nàng không thể lấy loại chuyện râu ria này đi gây phiền toái cho hắn.

Thời điểm Diệp Thiên tới phủ đệ của nhị phòng, đúng lúc Diệp Sở đi đón dâu. Hắn cưỡi ngựa mặc một thân hỉ phục màu đỏ tươi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn không ra bộ dáng miễn cưỡng.

Diệp Sở dẫn theo đội ngũ đón dâu đi về phía Vinh An Bá phủ. Với hắn mà nói, hôn sự này không thể nói là chờ đợi nhưng cũng không thể nói là chán ghét. Kỳ thật dưới bầu trời này phu thê lưỡng tình tương duyệt thật sự không nhiều lắm, so sánh việc cưới một thê tử mà hắn chưa bao giờ gặp mặt cũng không hề hiểu biết lẫn nhau cùng với cưới một thê tử nhất định phải tôn trọng nhau như khách giống Bạch Cạnh Sương, hắn cảm thấy không có gì khác biệt. Lại nói, hắn và Bạch Cạnh Sương đã từng gặp mặt, vừa nhìn liền biết nàng chính là tiểu thư khuê các có giáo dưỡng. Sau này không những hai người không làm phiền lẫn nhau mà còn có thể cùng nhau thảo luận về chiến lược kinh doanh giống như những người bằng hữu thân thiết, ngược lại so với việc ồn ào nhốn nháo giữa cuộc sống phu thê thì tốt hơn nhiều.

Đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo trống tiến vào Vinh An Bá phủ, tiểu nha hoàn một đường chạy như bay đến trước mặt Bạch Cạnh Sương “Tân lang tới rồi!”

Hỉ bà chùm khăn voan đỏ đã được chuẩn bị từ lâu lên đầu Bạch Cạnh Sương, sau đó đỡ nàng đi bái biệt cha mẹ.

Bạch phu nhân nắm tay Bạch Cạnh Sương, nức nở nói: “Gả qua đó phải sống thật tốt, giúp chồng dạy con, phụng dưỡng bà mẫu, tuy rằng đối với gia đình này con có chút…… Nhưng dù sao Vinh An Bá phủ cũng là nhà của con, nếu con bị ủy khuất, hãy trở về, nương chống lưng cho con.”

Bạch Cạnh Sương nhìn hai bàn tay đang giao nhau dưới khăn voan “Nữ nhi đã biết.” Người ta nói làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng mẫu thân của mình lại chỉ biết ăn chay niệm phật, giống như làm như vậy có thể trốn tránh được sự thật dơ bẩn ghê tởm nào đó. Việc chống lưng cũng chỉ nói cho hay thôi, nếu bà thật sự có thể chống lưng cho mình, mình cần gì phải tùy tiện gả cho Diệp Sở.

Bên cạnh đột nhiên duỗi tới một bàn tay, Bạch Cạnh Sương nhanh chóng tránh khỏi tay mẫu thân, hai tay thu hồi vào trong tay áo, bàn tay kia lại rụt trở về, Vinh An Bá thở dài: “Nhoáng một cái Sương Nhi đã phải gả cho người, phụ thân còn nhớ rõ khi còn nhỏ Sương Nhi là một hài tử phấn nộn đáng yêu cỡ nào, ôm vào trong ngực thơm tho mềm mại, ai, phụ thân luyến tiếc gả con ra ngoài, sau này Sương Nhi phải thường xuyên trở về vấn an phụ thân mới phải.”

Bạch Cạnh Sương cảm thấy ghê tởm, nhịn không được dùng khăn che miệng. Hỉ bà bên cạnh nói là tân nương cảm động muốn khóc, vừa định tiến lên khuyên nàng không cần khổ sở miễn cho nước mắt làm nhòe lớp trang điểm liền thấy Bạch Cạnh Sương tự mình đứng dậy. Hỉ bà vội vàng tiến lên đỡ, Bạch Cạnh Sương đã xoay người tự mình bước ra bên ngoài.

Diệp Sở sải bước đi lên, Bạch Cạnh Sương vươn một bàn tay nắm tay hắn, nương theo sự dìu dắt của hắn cùng nhau ra cửa. Theo lý thuyết là phụ huynh cõng nàng ra cửa, nhưng nàng không có huynh trưởng, đệ đệ còn nhỏ không thể cõng. Về phần Vinh An Bá, nàng đã sớm nói rằng tuyệt dối không làm phiền phụ thân cõng mình, bằng không đến lúc đó sắc mặt mọi người sẽ rất khó coi.

Kiệu hoa lung lay rời khỏi Vinh An Bá phủ, Bạch Cạnh Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ nay về sau, nàng sẽ trải qua cuộc sống mà mình muốn, thanh thanh tịnh tịnh, lười biếng có thể nằm trên giường đọc sách, muốn hoạt động thì đi quản lý cửa hàng, nàng sẽ không còn bị những chuyện ghê tởm gây phiền nhiễu.

Bái đường xong, Bạch Cạnh Sương đỡ cánh tay Diệp Sở đi về phía tân phòng.

Vừa mở khăn voan ra trong phòng liền nổi lên một loạt tiếng tán thưởng. Diệp Dung nhịn không được hoan hô vài tiếng, cuối cùng Bạch Cạnh Sương cũng gả vào nhà mình, như vậy tỷ ấy sẽ không cần khó xử suy nghĩ gả cho dạng nam nhân gì mới có thể bình an, tương lai hai người các nàng còn có thể làm bạn cùng nhau.

Diệp Sở đi tiền viện chiêu đãi khách nhân, những người xem náo nhiệt tại tân phòng cũng biết đủ mà tan. Diệp Dung tiến lên lôi kéo bàn tay Bạch Cạnh Sương “A sương, rốt cuộc tỷ cũng tới.”

Bạch Cạnh Sương buồn rầu nhíu mày “Nhanh giúp tỷ tháo mấy thứ trên đầu xuống đi.”

Diệp Dung vừa thấy mũ phượng trên đầu tràn đầy trân châu đá quý, vừa nhìn liền biết rất có trọng lượng, vội vàng lôi kéo Bạch Cạnh Sương ngồi xuống trước bàn trang điểm, cẩn thận gỡ trang sức cùng mũ phượng xuống ước lượng trong tay “Này, thật sự không nhẹ đâu.”

Bạch Cạnh Sương mỉm cười nói: “Không sao, tuy rằng phải chịu tội một chút, nhưng trân châu đá quý này đều là bạc đấy.” Nàng vừa nói chuyện, vừa cởi khuyên tai vòng tay ra đặt lên bàn trang điểm, sau đó đi tịnh phòng rửa sạch sẽ lớp son phấn thật dày trên mặt. Diệp Dung lại giúp đỡ nàng đổi một thân xiêm y gọn gàng thoải mái, lúc này nàng mới thở phảo nhẹ nhõm “Tỷ sắp chết đói rồi, A Dung cùng tỷ ăn chút gì đi.”

Một bàn đồ ăn lớn đều là gà vịt thịt cá có đôi, Bạch Cạnh Sương đã một ngày chưa ăn gì, nàng dùng đũa xé thịt gà cho vào miêng. Diệp Dung sờ sờ thức ăn “Những thứ này lạnh rồi, để muội đi phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn nóng tới đây.”

Bạch Cạnh Sương lắc đầu “Chờ không kịp, cứ như vậy ăn đi, đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon.” Diệp Dung vẫn phân phó nha hoàn đi phòng bếp lấy một chén canh nóng. Hiện tại đúng là thời điểm phòng bếp bận rộn nhất, tuy nhiên canh nóng chắc chắn là thứ sẵn có.

Dùng cơm xong, Bạch Cạnh Sương thúc giục Diệp Dung rời đi “Ca ca muội sẽ mau chóng trở lại, muội đi đi, tương lai còn dài, qua ba ngày đầu chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.” Đêm tân hôn của ca ca, muội muội cũng không thể ở lỳ trong tân phòng.

Diệp Dung đứng lên, suy nghĩ lại thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Nếu ca ca muội khi dễ tỷ, tỷ cứ dùng cây trâm đâm hắn, nhưng đừng đâm vào nơi yếu hạ, đâm tới đau là được rồi.”

“Đã biết.” Bạch Cạnh Sương nở nụ cười, chỉ cần Diệp Sở không say đến mức hồ đồ, nàng vẫn tin tưởng nhân cách của hắn.

Thời điểm Diệp Sở trở lại tân phòng đã là giờ Tuất. Hiển nhiên hắn đã uống không ít, mặc dù vậy đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, vừa vào cửa liền nói “Trên người ta toàn mùi rượu, ta đi tắm gội trước.”

Bạch Cạnh Sương cười nói: “Trong tịnh phòng có sẵn nước ấm, huynh có cần nha hoàn tiến vào hầu hạ không?” Nàng chắc chắn sẽ không hầu hạ hắn, mà hai nha hoàn bên người nàng là tâm phúc theo nàng nhiều năm nàng không tính toán tặng hắn làm thông phòng nên cũng không thể hầu hạ hắn tắm gội. Tuy nhiên, nàng đã sớm chuẩn bị mấy tiểu nha hoàn xinh đẹp, nếu hắn yêu cầu bọn họ có thể hầu hạ.

“Không cần.” Diệp Sở đi nhanh vào tịnh phòng. Bạch Cạnh Sương nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, trong lòng tính toán nên vượt qua đêm tân hôn này như thế nào.

Diệp Sở nhanh chóng tắm xong, hắn ra ngoài nhìn Bạch Cạnh Sương đang ngồi bên cạnh bàn “Ta ngủ trên ghế bành, nàng ngủ giường đi.”

Bạch Cạnh Sương đã sớm để ý, ghế bành kia vừa hẹp vừa ngắn nàng ngủ ở đó sẽ thích hợp hơn. Nàng đứng dậy đi đến bên ghế bành ngồi xuống “Ta ngủ ở nơi này.”

Ngữ khí của nàng không cho thương lượng, Diệp Sở cũng không tiếp tục tranh cãi, hắn ngồi xuống mép giường nói “Đành phải ủy khuất nàng ba ngày.” Cho dù hắn muốn đi ngoại viện cũng phải qua ba ngày đầu, thẳng đến khi hai người lại mặt xong, bằng không chắc chắn sẽ khiến người ngoài nghị luận.

“Không ủy khuất, như vậy rất tốt.” Điều này đã khá hơn nhiều so với tưởng tượng trước kia của nàng. Bạch Cạnh Sương chần chờ nói: “Khăn kia……”

“Nàng không cần để ý, ta có chuẩn bị.” Diệp Sở biết nàng nói đến cái gì, buổi sáng ngày mai mẫu thân khẳng định sẽ phái bà tử tới kiểm tra khăn hỉ, nếu không có vấn đề gì thì trong phủ sẽ bắn pháo hoa. Đây là tập tục, hắn đã sớm biết đến.

Bạch Cạnh Sương nhẹ nhàng thở ra. Nàng vẫn đang cảm thấy khó xử, không nghĩ tới hắn đã sớm có sự chuẩn bị.

Dân số nhị phòng Diệp phủ khá đơn giản, ngọai trừ Diệp Sở, Diệp Dung cũng chỉ còn Tề thị. Tề thị thập phần vừa lòng đối với người nhi tức này, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận, hơn nữa vừa nhìn liền biết là người tri thư đạt lễ, dịu dàng hiền thục.

Hai ngày đầu Bạch Cạnh Sương sống tại Diệp phủ rất nhẹ nhàng. Ngày thứ ba là ngày lại mặt, tuy rằng nàng không muốn trở lại Bá phủ, nhưng vẫn phải giả bộ một phen. Nữ tử sau khi thành thân ba ngày sẽ trở về nhà mẹ đẻ lại mặt, hầu hết mọi người đều dùng xong ngọ thiện sau đó ở lại chơi tới nửa buổi chiều mới trở về. Thế nhưng Bạch Cạnh Sương chỉ ngồi một chút liền đùn đẩy nói muội muội trong nhà bị bệnh, chỉ có một mình bà mẫu sợ rằng quá mức vất vả, nàng muốn vội vàng quay trở về.

Trong lòng Bạch phu nhân khổ sở, lại không dám ngăn cản nàng “Đi thôi, chỉ cần con sống tốt là nương có thể an tâm.”

Từ Vinh An Bá phủ trở về, đêm đó Diệp Sở liền ngủ tại ngoại viện.

Tề thị kinh hãi, còn tưởng rằng bọn họ đi Bá phủ gây ra chuyện gì. Không nói tới việc hai người trở về sớm như vậy, hơn nữa còn bắt đầu chia phòng ngủ, mà hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba sau tân hôn. Lòng bà tràn đầy nôn nóng, đang nghĩ ngợi muốn đi tìm Diệp Sở hỏi cho rõ ràng thì Bạch Cạnh Sương lại tới thỉnh tội.

“Mẫu thân, đều do con không biết cố gắng, thời điểm ở nhà bị cha nương quá mức cưng chiều.” Vẻ mặt Bạch Cạnh Sương hổ thẹn “Từ nhỏ đến lớn, con đều ngủ một mình, đừng nói là trên giường, ngay cả trong phòng có nha hoàn canh gác con cũng không ngủ được. Hai ngày nay con chưa hề được chợp mắt, phu quân thông cảm cho con nên mới để con ngủ một mình.”

Tề thị nghi ngờ nhìn sang Bạch Cạnh Sương, thấy hốc mắt nàng biến thành màu đen, trong mắt còn có tơ máu, vừa nhìn bộ dáng liền biết ngủ không ngon “Ta có thể hiểu cho con, nhưng, nhưng các con là phu thê, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.” Mấu chốt là bọn họ luôn chia phòng ngủ, vậy khi nào bà mới được ôm tôn tử đây?

Sắc mặt Bạch Cạnh Sương đỏ bừng, “Phu quân nói chàng sẽ tận lực ở bên con, chỉ là, chỉ là đến giờ đi ngủ chàng sẽ chuyển sang nơi khác.”

Theo cách hiểu của Tề thị là bọn họ sẽ không chậm trễ “Chính sự”, nhưng thời điểm đi ngủ lại tách ra. Không sao, dù sao nàng cũng là đích nữ Bá phủ, được nuôi dưỡng chiều chuộng một chút cũng phải. Nhìn qua thì nhi tức của bà không phải loại này người ngang ngược vô lễ, tương lai bà mẫu nhi tức ở chung chắc chắn sẽ hòa hợp, bà cũng không cần ngay từ đầu đã bưng cái giá của bà mẫu ra đè nặng khiến mối quan hệ của hai người trở nên quá cứng nhắc. “ Cũng được, nếu mỗi ngày con đều ngủ không ngon sẽ sinh bệnh. Con trở về ngủ thêm một giấc đi, nghỉ ngơi hai ba ngày ta sẽ đem chuyện nội trợ trong nhà chậm rãi giao lại cho con.”

“Đa tạ mẫu thân thông cảm.” Bạch Cạnh Sương cười nói: “Chuyện nội trợ, con muốn học tập cùng A Dung.” Diệp phủ không lớn, chuyện nội trợ đối với nàng mà nói chỉ là một bữa ăn sáng. Dù sao nàng cũng là “Người ngoài”, tuy rằng những việc chủ mẫu nên làm nàng đều có thể làm tốt, nhưng nội trợ liên quan đến tiền bạc vì vậy nàng muốn quản lý cùng Diệp Dung, phàm là những khoản cần dùng đến tiền bạc nàng đều giao cho Diệp Dung xử lý. Hơn nữa Diệp Dung cũng không thể cứ bỏ mặc mọi thứ không lo, như vậy ngược lại sẽ không tốt.

“Tốt, Dung nhi lười biếng lâu như vậy cũng nên học tập việc chưởng gia rồi.” Tề thị đáp ứng.