Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 135



Tác giả: Giản Diệc Dung

Thái Tử đi vào nhà chính biệt uyển trước, tuy rằng thoạt nhìn bước đi của hắn rất ung dung nhàn nhã nhưng thủ hạ quen thuộc vẫn có thể nhìn ra sự vội vàng trong đó.

Quả nhiên, Thái Tử còn không chưa kịp bước vào nhà đã vẫy vẫy tay, thủ hạ ngầm hiểu lặng lẽ thối lui. Dựa theo quy củ từ trước tới giờ, trong vòng trăm bước ngoại viện không thể có người, đây là Thái Tử phòng ngừa bọn họ nghe được cái gì không nên nghe. Kỳ thật bọn họ đều là người tập võ cho dù đứng ngoài trăm bước thì cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai thê thảm của những tiểu nữ hài đó. Huống chi bọn họ còn phải thu thập tàn cục nên có gì mà không biết.

Thái Tử đẩy cửa nhà chính, nhìn thấy hai tiểu nha đầu ôm nhau run bần bật, một người trong đó ngẩng đầu lên oán hận mà trừng mắt nhìn hắn. Lần này Thái Tử đã thấy rõ, quả nhiên là ngọc tuyết đáng yêu, đáng tiếc một người còn lại không chịu ngẩng đầu, không biết hai tiểu nha đầu này giống nhau đến mức nào.

Nhị Bình căm tức nhìn Thái Tử “Mau thả chúng ta ra, bằng không…… Hừ!”

Thái Tử nhịn không được nở nụ cười lớn. Đúng là tiểu nha đầu ngây thơ, thế nhưng còn làm bộ làm tịch mà hù dọa người. Hắn thong thả ung dung đóng cửa phòng, suy nghĩ vài giây hắn lại buộc chặt hai cánh cửa vào nhau. Trước kia hắn không cần làm vậy, nhưng hôm nay có hai người nếu thời điểm mình đang bận việc mà một người khác nhân cơ hội bỏ chạy thì không hay, tuy rằng bên ngoài có hạ thủ đứng canh kín một vòng hắn không sợ hai tiểu nha đầu chạy thoát, nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng tới hứng thú của mình.

Đôi giày màu đen của Thái Tử ngừng lại trước mặt hai tiểu nữ hài, hắn ngồi xổm xuống đối diện với đôi mắt phẫn nộ của Nhị Bình, khóe miệng lộ ra một ý cười tà ác. Hắn duỗi tay nắm cằm Tam Bình vẫn luôn cúi đầu, cưỡng bách nàng ngẩng đầu lên.

“Chậc, quả nhiên là song bào thai, rất giống nhau.” Ánh mắt Thái Tử đổi tới đổi lui trên mặt hai người. Cả hai đều xinh đẹp đáng yêu hơn nữa còn mang lại một loại cảm giác quen thuộc. Hôm nay không biết hắn bị làm sao mà nhìn thấy ai cũng đều cảm giác như đã từng gặp qua. Thái Tử lắc đầu, hắn dám khẳng định mình chưa từng chạm mặt cặp song sinh này, một đôi tỷ muội xinh đẹp như vậy nếu đã gặp qua hắn khẳng định không thể quên được.

Tuy nhiên, mặc dù đôi tỷ muội này lớn lên có diện mạo giống nhau nhưng tính tình lại hoàn toàn tương phản. Một người nổi giận đùng đùng thoạt nhìn chính là một con nhím hay gắt gỏng, người còn lại thì liên tục nước mắt lưng tròng vừa nhìn liền biết là một tiểu bạch thỏ mềm như bông, tuyệt vời, Đúng là rất khéo! Trong lòng Thái Tử tán thưởng không thôi. Hai tỷ muội này đúng là tuyệt phẩm, lát nữa hắn nhất định phải cẩn thận chút không cần thiết phải giết chết hai người này, hắn muốn giữ lại mạng người để chơi đùa thêm một đoạn thời gian nữa.

“Cầu xin ngươi, thả chúng ta trở về đi.” Tam Bình đáng thương nói, tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thái Tử sau đó lại nhanh chóng rụt về.

“Trở về làm gì, ở chỗ này có ăn có uống, không phải chịu cảnh đông lạnh lại còn có người hầu hạ các ngươi, thật tốt nha.” Hô hấp Thái Tử dần dần trở nên dồn dập, hắn quyết định xuống tay từ con nhím nhỏ trước, tiểu bạch thỏ nhát gan như vậy khẳng định không dám đào tẩu, nếu xuống tay với thỏ trắng trước nhím nhỏ chắc chắn sẽ quấy rối.

Nghĩ kỹ rồi, Thái Tử nắm lấy cánh tay Nhị Bình, nằm ngoài dự kiến của hắn chính là cánh tay nhỏ còn rất rắn chắc hoàn toàn không giống mấy tiểu nữ hài trước kia hắn gặp được. Nghĩ tới hai hài tử này là con nhà nghèo khổ thời điểm thủ hạ bắt gặp hai nàng còn đang gánh nước, có lẽ ngày thường bọn họ phải làm việc rất nhiều. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên lòng bàn tay nhỏ kia còn có vết chai.

Thái Tử nghĩ thầm, phải nuôi dưỡng các nàng kiều nộn một chút, hắn vẫn thích tiểu cô nương nhà quan gia hơn, mềm mềm yếu yếu giống như Diệp Thiên năm đó. Tuy nhiên, nữ nhi nhà quan mất tích sẽ mang lại phiền toái cho hắn. Hắn chỉ là Thái Tử, chừng nào còn chưa bước lên đại vị thì các huynh đệ vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn. Hắn không muốn tự rước họa vào thân, cho nên nhiều năm như vậy hắn đều phái thủ hạ đi bắt mấy tiểu nữ hài của gia đình nông dân nghèo khổ, một là cho dù mất tích cũng không ai thèm để ý, hai là cho dù để ý cũng không dám báo quan, những người này trời sinh có một loại sợ hãi đối với quan phủ.

Thái Tử lôi kéo cánh tay Nhị Bình vào nội thất. Trong mắt Nhị Bình hiện lên một tia cừu hận, năm đó đại tỷ bị hắn hại chết ở chỗ này sao? Một mình đại tỷ phải đối mặt với tên ma quỷ này đã sợ hãi cỡ nào, bị hắn tra tấn tới mức vết thương đầy người đã đau đớn cỡ nào. Nàng nhanh chóng chớp chớp mắt, làm bộ liều mạng giãy giụa. Thái Tử kéo nàng vào nội thất sau đó ném nàng lên giường.

Thái Tử cũng không lập tức nhào lên mà xoay người kéo tiếp Tam Bình đang khóc sướt mướt tiến vào ném lên giường. Tưởng tượng đến cảnh mình sung sướng khoái lạc bên cạnh còn có một tiểu nha đầu vừa kinh vừa sợ nhìn mình thì máu trong cả người hắn đều muốn sôi trào.

Thái Tử không chút hoang mang đứng trước giường nhìn ngắm hai con mồi tuyệt phẩm này, hắn chậm rãi cởi đai lưng, ném áo ngoài xuống đất.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Nhị Bình mở to hai mắt. Các nàng đã sớm biết sở thích biến thái của Thái Tử nên mới giả bộ thành bộ dáng ngạc nhiên mà hắn mê luyến, quả thực dễ như trở bàn tay.

“Làm cái gì? Ha ha, đương nhiên là thương ngươi nha.” Thái Tử tiến tới đè Nhị Bình nhỏ yếu ở dưới thân, cúi đầu cắn một cái lên cần cổ non mịn của nàng “Ngoan ngoãn, lát nữa ngươi sẽ biết cái gì gọi là cực lạc nhân gian.”

Nhị Bình liều mạng phản kháng “Buông ta ra, ngươi buông ra!” Tay nhỏ vùng vẫy khiến trung y của Thái Tử xộc xệch lộ ra mảng ngực to lớn. Nhị Bình nhìn thoáng qua vị trí nào đó trên ngực hắn, chính là nơi này, lát nữa nàng nhất định phải đâm thủng nơi này!

“Ha ha, giãy giụa đi, ta thích nhất bộ dáng không chịu nhận mệnh này của ngươi, đúng là tiểu nữ hài quật cường.” Thái Tử dùng hai chân gắt gao áp chế thân thể Nhị Bình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tam Bình đã bị dọa tới mức ngây người “Ngoan ngoãn, bộ dạng nước mắt dưng dưng của ngươi, ta cũng rất thích.”

Tam Bình nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm vào cổ Thái Tử, tuy rằng hắn rất cường tráng nhưng nếu nàng đâm thủng nơi này hắn cũng không thể sống xót đi?

Thái Tử cúi đầu nhìn Nhị Bình đang giãy giụa tới mức mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc nhịn không được kéo cổ áo nàng ra dùng sức cắn một ngụm trên đầu vai nhỏ gầy của nàng. Cảm nhận được hương vị máu tươi quen thuộc, hắn vừa lòng liếm liếm khóe môi nhưng lại ngoài ý muốn khi không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhị Bình, chẳng lẽ con nhím nhỏ thoạt nhìn có vẻ hung dữ này ngất đi rồi? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt cừu hận của nàng.

Cuối cùng Nhị Bình cũng cảm nhận được tình cảnh lúc đó của đại tỷ. Không, lúc trước đại tỷ cái gì cũng không hiểu mà mình thì đã trải qua nhiều năm huấn luyện, hơn nữa còn có Tam Bình ở bên cạnh. Tình cảnh của đại tỷ bi thảm hơn nàng rất nhiều, cứ một ngụm một ngụm như vậy mà bị cầm thú trước mắt tra tấn đến chết.

“Chậc, quả nhiên là con nhím nhỏ nha.” Thái Tử lắc đầu thở dài. Hắn chưa từng gặp tiểu nữ hài nào như vậy, thật quá thú vị! Đôi tay hắn giữ chặt vạt áo nàng, dùng sức xé rách, thân mình nhỏ gầy lập tức bại lộ.

Thái Tử vừa lòng gật đầu đang định cúi đầu tiếp tục nhấm nháp một phen thì dư quang nơi khóe mắt lại liếc thấy một luồng ánh sáng sắc lạnh, trong lòng hắn rùng mình cuống quít cúi đầu né tránh. Hắn giương mắt nhìn lại, tiểu bạch thỏ vốn đang khóc sướt mướt giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, hai mắt nàng đỏ đậm hung thần ác sát mà trừng hắn, trong tay còn nắm chặt một thanh chủy thủ thon dài “Ngươi trả lại đại tỷ cho ta!”

Thái Tử nhăn mày, vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh nên các nàng đều bị lục soát toàn thân trước khi được áp giải vào phòng, vậy chủy thủ này từ đâu ra? Hắn híp mắt nhìn kỹ thì ra là cây mộc trâm trên đầu nàng, bề ngoài nhìn có vẻ là mộc trâm mà nữ nhi gia đình nghèo khổ hay mang, không nghĩ tới lại có thể rút ra một thanh chủy thủ. Từ từ, nữ nhi gia đình nghèo khổ sao có thể có loại đồ vật tinh vi như vậy, mục đích của các nàng là giết mình!

Thái Tử kinh hãi, vậy người đang bị mình đè dưới thân——

Không đợi hắn nghĩ xong, lồng ngực hắn chợt lạnh, một cơn đau đớn bén nhọn truyền đến, hắn vừa cúi đầu liền thấy lồng ngực mình cắm một cây chủy thủ tương tự, tay cầm của chủy thủ chính là phần đầu mộc trâm lúc này đang bị tiểu nữ hài nằm dưới thân hắn nắm trong tay.

“Tới ——” Thái Tử định mở miệng gọi thủ hạ tới đây nhưng chủy thủ trong tay Tam Bình lại đâm tới, hắn cuống quít bắt lấy cổ tay nàng muốn cướp đoạt chủy thủ.

Nhị bình dùng sức nhổ chủy thủ đang cắm trong lồng ngực hắn ra, máu tươi lập tức phun tung tóe. Cánh tay Thái Tử mềm nhũn, hắn từ bỏ việc đoạt chủy thủ trong tay Tam Bình vội vàng che miệng vết thương xoay người muốn xuống giường. Chỉ cần mình mở được cửa nhà chính thì nhóm thủ hạ khẳng định sẽ chú ý tới nơi này không thích hợp.

Mắt thấy Thái Tử sắp chạy thoát, Nhị Bình xoay người ngồi dậy ôm lấy chân hắn, chủy thủ trong tay Tam Bình lại đâm về phía hắn một lần nữa, lần này nàng đâm trúng phía sau lưng hắn.

Thái Tử đau tới mức muốn ngất xỉu, hắn phát cuồng tránh thoát khỏi Nhị Bình, thất tha thất thểu đi về phía cửa “Người tới, mau cứu người!” Hắn muốn gọi thủ hạ tới đây nhưng lại phát hiện thanh âm của mình rất nhỏ, chân tay truyền đến từng đợt tê dại, xong rồi, nhất định là trên chủy thủ của các nàng có bôi thêm dược vật gì đó!

Trên lưng tiếp tục đau đớn, không biết là tiểu nữ hài nào lại cho hắn thêm một dao. Thái Tử chịu đựng cơn đau, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới cửa, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, nhanh, nhanh, chỉ cần đi thêm vài bước mình sẽ được cứu thoát.

Hắn đặt tay lên cửa, dùng sức lôi kéo, nhưng kéo không ra. Lúc này hắn mới nhớ tới vừa rồi chính mình sợ hai tiểu nữ hài chạy trốn nên đã cẩn thận buộc cửa lại. Cả người hắn nhũn ra, đôi mắt sắp nhìn không rõ, bàn tay run rẩy muốn chạm vào cánh cửa, còn chưa kịp nắm chặt trên cổ lại truyền đến một trận đau đớn. Hắn gian nan quay đầu lại nhìn, đôi mắt tiểu nữ hài đỏ sậm đang trợn trừng, chủy thủ trong tay nàng đã đâm trúng yết hầu mình.

Ở thời khắc như vậy trong lòng Thái Tử dâng lên một ý tưởng quỷ dị, đây nhất định là tiểu bạch thỏ vừa mới khóc sướt mướt, không nghĩ tới con thỏ nhỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.

Miệng hắn lúc đóng lúc mở nhưng không phát ra bất cứ thanh âm gì, phía sau lưng lạnh buốt, chủy thủ của con nhím nhỏ đâm vào giữa lưng hắn. Thân hình cao lớn của Thái Tử chậm rãi trượt xuống mặt đất. Hắn không cam lòng, hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, mắt thấy chuẩn bị tới thời điểm bước lên đại vị lại chết ở trong tay hai tiểu nữ hài này.

Nhị Bình nhìn chằm chằm miệng hắn, dường như hắn đang hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”

“Đại tỷ phái chúng ta tới.” Nhị Bình lạnh lùng cười. Thái Tử cảm thấy nàng vốn là một sát thủ được huấn luyện bài bản nào có bộ dáng xinh xắn đáng yêu của tiểu cô nương mười tuổi? Tuy nhiên, đại tỷ của nàng là ai?

“ Đại tỷ của ta bị ngươi hại chết ở chỗ này!” Tiểu bạch thỏ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi mắt Thái Tử sắp nhìn không rõ, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào gương mặt Tam Bình. Bỗng nhiên nghĩ tới mấy năm trước thủ hạ của hắn xác thật có mang về một tiểu nha đầu rất giống các nàng, khó trách hắn cảm thấy hai tiểu nha đầu này có chút quen mắt, thì ra là báo thù sao……

Rốt cuộc đầu Thái Tử cũng rũ xuống bên cạnh, trước mắt biến thành một màu đen sì.