Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 145



Tác giả: Giản Diệc Dung

“Thiên Thiên, nàng, nàng có thai!” Tiêu Ngôn Phong khiếp sợ nhìn bụng nhỏ của Diệp Thiên. Nơi đó vẫn như bình thường không nhìn ra một chút khác biệt, đó là cốt nhục của hắn, là hài tử bọn họ mong muốn hai đời.

Diệp Thiên mờ mịt đặt tay lên bụng, nàng có thai sao? Vừa rồi nàng còn ảm đạm lo lắng muốn chết, chẳng lẽ ăn một bữa cơm liền có?

Tiêu Ngôn Phong dang rộng hai tay muốn ôm lấy nàng, nhưng hắn đột nhiên dừng lại. Không được, vạn nhất sức lực mình quá lớn khiến hài tử bị thương thì sao, hắn hưng phấn xoay hai vòng trong phòng, sau đó quay phắt người về phía Lộc thái y “Hoàng Hậu vừa bị nôn, nàng sẽ luôn như vậy sao?” Nếu không thể ăn uống gì, có khi nào tương lai sẽ không có sức lực sinh hài tử không?

“Nôn nghén là chuyện bình thường.” Lộc thái y nhìn vị Hoàng Thượng đang thất thố một cách tò mò, ông chưa từng nhìn thấy Tiêu Ngôn Phong hoảng loạn như vậy “Sau khi nữ tử có thai khẩu vị sẽ có sự thay đổi, nếu Hoàng Hậu không thích ăn thì không cần miễn cưỡng. Trước tiên cứ quan sát hai ngày, nếu không nôn quá nhiều vi thần cảm thấy tốt nhất là không nên uống thuốc.”

Dừng một chút, ông lại nói: “Đúng rồi, có một số đồ vật phải thập phần kiêng kị, ví dụ như xạ hương, hoa hồng, tuyệt đối không thể để Hoàng Hậu tiếp xúc.”

“Có điều gì cần kiêng kị ngươi cẩn thận viết hết lại, ta sẽ đích thân dặn dò hạ nhân hầu hạ.” Tiêu Ngôn Phong suy nghĩ “Không được, từ giờ trở đi ngươi ở lại thiên điện luôn đi, tất cả món ăn ngươi đều phải kiểm tra một lần, không có vấn đề gì mới được ăn.” Phùng ma ma cũng là cao thủ trong lĩnh vực này, nhưng hiện tại Thiên Thiên có thai không thể làm lụng quá mức vất vả, vì vậy cung vụ phức tạp hắn định giao cho Phùng ma ma giúp đỡ xử lý.

Theo lý thuyết thái y không thể ở lại nội cung, càng không thể ở lại thiên điện của hậu phi, nhưng Lộc thái y tâm tư đơn thuần lại không có khái niệm như vậy. Khang công công thì chỉ cần Hoàng Hậu và tiểu chủ tử nhà mình tốt là được, ai dám mở miệng nói bậy cũng đừng mong sống yên ổn.

Tin tức Diệp Thiên có thai được truyền ra ngoài như một cơn gió, không khí quỷ dị trên triều đình bất chợt bình tĩnh trở lại, không còn ai dâng tấu chương thúc giục Hoàng Thượng tuyển tú nữa. Hiện tại Hoàng Hậu vừa mới có thai, nếu như bị bọn họ chọc tức mà xảy ra chuyện gì thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Tuy nhiên, cho dù có thai thì thế nào, có thể sinh hạ nhi tử hay không mới là điều đáng quan tâm. Lại nói, thời gian dài cũng khiến lửa nóng ngọt ngào trong thời kỳ tân hôn dần phai nhạt, đợi Hoàng Thượng hết cảm giác mới mẻ bọn họ sẽ có cơ hội.

Buổi chiều ngày hôm sau, phu nhân Tế Bình Hầu La thị tiến cung.

La thị nắm tay Diệp Thiên cẩn thận dặn dò một phen, bà thở dài “Thiên Thiên, nghe phụ thân con nói chuyện tuyển tú tạm thời đã nguôi ngoai. Tuy nhiên, phu quân của con là Hoàng Thượng, con cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, nếu tương lai trong hoàng cung có phi tần khác con cũng đừng quá mức khổ sở, phải nhớ kỹ hài tử mới là chỗ dựa vững chắc của con.” Lúc trước bà thật sự không nghĩ tới Tiêu Ngôn Phong sẽ trở thành hoàng đế, nhìn bộ dáng hắn đối xử toàn tâm toàn ý với nữ nhi bảo bối của bà, bà còn tưởng rằng hai người sẽ ân ái như vậy cả đời.

“Nương, đừng nói tới chuyện này, con không thích nghe.” Diệp Thiên hờn dỗi dựa đầu lên vai mẫu thân. Rốt cuộc Tiêu Ngôn Phong là người như thế nào hãy để thời gian kiểm chứng đi, cho dù nàng nói cho mẫu thân lời hứa hẹn của hắn thì mẫu thân cũng chỉ cói đó là lời ngon tiếng ngọt mà thôi “Nương, người nói đứa nhỏ này khi nào mới thành hình?” Năm đó thời điểm mẫu thân mang thai đệ đệ nàng vẫn còn nhỏ, nàng chỉ nhớ mang máng bụng mẫu thân càng ngày càng to.

Nữ nhi không muốn nghe La thị cũng không đành lòng nhắc lại, bà mỉm cười sờ bụng nhỏ của nàng “Chờ thêm ba tháng bụng sẽ bắt đầu phồng lên, lúc mới bắt đầu nó chỉ bé bằng quả hạch đào, sau này sẽ lớn dần thành quả dưa hấu.”

Tưởng tượng đến cảnh bụng mình lớn như quả dưa hấu Diệp Thiên liền “Xì” một tiếng, hai má lúm đồng tiền trên má xuất hiện một cách tinh nghịch.

……

Từ sau khi La thị vào thăm, Diệp Thiên ăn uống tốt hơn một chút nhưng điều kỳ quái chính là hiện tại nàng không thích điểm tâm mà chỉ thích những loại trái cây mới mẻ cùng các món ăn lạ mắt. Bởi vì Lộc thái y đã từng nói rằng khẩu vị của nàng có thể sẽ biến đổi nên Tiêu Ngôn Phong cũng không quá kinh hoảng, hắn chỉ phân phó Ngự Thiện Phòng làm thêm chút thức ăn chay và chuẩn bị thật nhiều trái cây.

Hắn còn đặc biệt quy định mỗi tuần một nhà Tế Bình Hầu đều tiến cung nói chuyện với Hoàng Hậu một lần, riêng La thị sẽ đi nhiều hơn mọi người một chuyến.

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Thiên oán giận hắn khiến cha nương vất vả nhưng trong lòng lại ngọt như mía. Nàng xuất giá đã nửa năm, nàng thật sự rất nhớ cha mẹ cũng rất nhớ hai đệ đệ, đương nhiên người nàng nhớ nhất vẫn là ca ca. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, hơn nữa ca ca còn làm hoàng đế nên không thể dễ dàng gặp mặt, cũng may nhờ có thư từ qua lại vì vậy nàng vẫn thường xuyên nhìn thấy bút tích và biết tình hình gần đây của ca ca.

Diệp Tuân và Diệp Thạc đều là lần đầu tiên tiến cung nên cả người có chút gò bó. Diệp Tuân trộm nhìn Diệp Thiên, hắn thấy tinh thần nàng rất tốt cũng không gầy đi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đúng lúc Diệp Thiên chạm phải ánh mắt của hắn, hắn hơi mỉm cười, khuôn mặt nhỏ dần dần ửng đỏ.

“Công khóa của Tuân nhi thế nào?” Diệp Thiên hỏi.

Diệp Tuân đỏ mặt nói “Đệ học không tốt.” Vốn dĩ nền tảng căn bản của hắn có chút mỏng, cho dù hắn đã cố gắng nỗ lực nhưng vẫn kém rất nhiều.

“Không sao.” Diệp Thiên sờ đầu hắn “Trên đời này không phải chỉ có một con đường là khoa cử, mọi người muốn Tuân nhi đọc sách vì hy vọng đệ sẽ biết chữ hiểu lý lẽ, không cần thiết phải thi đỗ Trạng Nguyên.” Lúc trước thời điểm Diệp Tuân được nhận làm con thừa tự đã tám tuổi, lúc đó mới bắt đầu học tập là quá muộn so với người khác. Lại nói, thiên hạ nhiều thí sinh dự thi như vậy, cuối cùng có thể thi đỗ tiến sĩ chỉ có 300 người, mà Trạng Nguyên lại chỉ có một, vì vậy không cần tạo áp lực quá cao cho hắn.

“Đệ muốn kinh doanh.” Đôi mắt Diệp Tuân sáng lấp lánh. Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng đã sớm suy nghĩ về tương lai của mình, chỉ là hắn không dám nói cho người khác “Tứ tỷ tỷ, đệ muốn làm đại thương nhân, đệ muốn mang sinh ý (*) của mình rải khắp các quốc gia.”

(*) sinh ý: sản nghiệp, lĩnh vực kinh doanh

Diệp Thiên cười nói: “Có chí khí, ý tưởng của Tuân nhi rất tốt. Chờ lớn hơn chút nữa Tuân nhi có thể tới Nữ La Quốc nhìn xem, có ca ca ở đó một chuyến này của đệ sẽ an toàn chu đáo hơn.”

Diệp Tuân cực kỳ kích động “Tứ tỷ tỷ không chê cười đệ sao?” Sĩ nông công thương, thương nhân là đê tiện nhất. Lúc đầu hắn còn lo lắng tứ tỷ tỷ làm Hoàng Hậu mà mình lại là thương nhân nói ra sẽ khiến tỷ tỷ mất mặt.

“Chê cười cái gì, ta rất hy vọng Tuân nhi có thể tạo ra thành tích của riêng mình.” Diệp Thiên nhìn Tế Bình Hầu “Cha, Tuân nhi có suy nghĩ như vậy, người dứt khoát bảo chưởng quầy bắt đầu dạy đệ ấy quản lý cửa hàng đi.”

Tế Bình Hầu gật đầu “Cũng được, có chính kiến riêng là chuyện tốt. Giao dịch biên giới giữa Đại Tề và Đại La đang dần khôi phục, sau này sẽ ngày càng phồn vinh, Tuân nhi có thể xuống tay từ nhu cầu sử dụng của hai nước. Đại La nổi bật trên mảng điều chế hương liệu, còn Đại Tề lại mạnh trong việc sản xuất tơ lụa, các công nghệ chế tác trang sức, vật dụng giữa hai nước cũng không giống nhau, nếu Tuân nhi có thể thông thương đáp ứng nhu cầu của hai nước thì ta tin con nhất định sẽ có tiền đồ.” Hơn nữa, tứ tỷ tỷ của Diệp Tuân là Hoàng Hậu Đại Tề, đại ca là hoàng đế Đại La, hắn lăn lộn giữa hai nước chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

“Đa tạ đại bá phụ chỉ điểm!” Diệp Tuân cảm kích nhìn Tế Bình Hầu, trong đầu hắn mới chỉ có ý tưởng mông lung, đại bá phụ vừa nói hắn lập tức như được thông suốt.

Tế Bình Hầu vỗ vai hắn “Từ ngày mai ta sẽ giới thiệu vài chưởng quầy cho con, buổi sáng con đọc sách, buổi chiều vẫn có thể đi theo chưởng quầy học tập.”

Diệp Tuân trịnh trọng hành lễ, “Đa tạ đại bá phụ!”

Đôi mắt to đen lúng liếng của Diệp Thạc xoay hai vòng, hắn mang đầy cõi lòng chờ mong hỏi: “Cha, tỷ tỷ, con cũng đọc sách nửa ngày nhé?”

Diệp Thiên duỗi tay vỗ một cái lên mông hắn “Đệ đúng là biết tranh thủ cơ hội!”