Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 147



Tác giả: Giản Diệc Dung

Từ trước đến nay Tiêu Ngôn Phong luôn phê duyệt tấu chương rất nhanh, đặc biệt là sau khi đăng cơ hắn đã sửa lại tật xấu thao thao bất tuyệt của triều thần khi viết tấu chương. Vì vậy so với thời điểm giúp đỡ tiên đế phê duyệt tấu chương thì hiện giờ hắn tiết kiệm được thêm một chút thời gian.

Về cơ bản thì trước lúc dùng ngọ thiện hắn đều có thể giải quyết xong công việc của một ngày, cho dù không xong hắn cũng nhất định dùng cơm trưa cùng Diệp Thiên. Hiện tại khẩu vị của nàng hay thay đổi, có đôi khi còn không muốn ăn uống, hắn phải tận mắt nhìn thấy nàng ăn mới có thể yên tâm.

“Tại sao lại không có cá? Đột nhiên ta muốn ăn cá.” Diệp Thiên nhìn một bàn đồ ăn có chút tiếc nuối mà than một tiếng.

“Có cá, Ngự Thiện Phòng lúc nào cũng chuẩn bị đủ.” Thời điểm mới bắt đầu có thai, nàng vừa ngửi thấy mùi cá liền nôn, từ đó trên bàn cơm không dám xuất hiện món cá nữa. Tiêu Ngôn Phong đánh mắt sang Khang công công đứng bên cạnh, Khang công công vội vàng ra ngoài phân phó một tiếng, tiểu nội thị nhanh chóng rời đi. Tiêu Ngôn Phong gắp cho Diệp Thiên một đũa gà hầm nấm “Thiên Thiên có muốn ăn món này không?”

Diệp Thiên gật đầu, lúc này Tiêu Ngôn Phong mới đặt miếng thịt gà vào trong bát nàng. Hiện tại khẩu vị của nàng hắn cũng không rõ ràng lắm, muốn gắp đồ ăn cho nàng phải được nàng gật đầu đồng ý hắn mới có thể đặt xuống bát. Vốn dĩ trước kia hai người không cần người hầu hạ nhưng hiện tại Khang công công đều canh giữ ở bên cạnh đề phòng trường hợp nàng đột nhiên muốn ăn món gì đó hắn sẽ phái người đi Ngự Thiện Phòng thông tri. May mắn là trước nay nàng luôn thèm những món ăn rất bình thường, Ngự Thiện Phòng chỉ cần chuẩn bị thêm mấy thứ là có thể thỏa mãn nàng.

Không lâu sau, tiểu nội thị xách một chiếc hộp lớn đựng đồ ăn tiến vào. Khang công công lấy đĩa cá bên trong đặt trên bàn, om, hấp, các loại đều có.

Tiêu Ngôn Phong thấy ánh mắt nàng dừng trên món cá quế chiên xù, hắn liền gắp một miếng sang chiếc đĩa nhỏ, cẩn thận nhặt sạch xương cá sau đó mới đặt vào trong bát của nàng. Hắn buông đũa nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, chuẩn bị nếu nàng muốn nôn mửa hắn sẽ tiến lên hỗ trợ.

Chỉ thấy Diệp Thiên cười tủm tỉm nhai nuốt đồng thời còn vừa lòng mà gật gật đầu. Đột nhiên nàng mở to đôi mắt kêu “Ai nha” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tiêu Ngôn Phong lập tức khẩn trương lên “Nàng muốn nôn hay ăn phải xương cá?” Chẳng lẽ hắn không nhặt sạch xương cá sao, hắn cảm thấy ảo não.

“Không, không phải.” Diệp Thiên nói lắp “Hài tử, hài tử đá ta!”

Tiêu Ngôn Phong lập tức đẩy ghế dựa đứng dậy đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, đôi mắt phượng đen như mực cẩn thận nhìn bụng nàng. Quả nhiên, bụng nàng nhẹ nhàng rung một chút. “Động!” Tiêu Ngôn Phong kích động đặt bàn tay to lên vị trí vừa động, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu gia hỏa, lại đá một cái nữa cho cha xem.” (Tiểu gia hỏa là anh/người bạn nhỏ)

Hắn nín thở ngưng thần chờ đợi nhưng bụng Diệp Thiên lại không có động tĩnh. Diệp Thiên không đành lòng nhìn biểu tình thất vọng trên mặt hắn “Đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, cha đợi lâu như thế mà con lại lười vận động, chờ con sinh ra ta muốn đánh mông nhỏ của con.”

Nàng vừa dứt lời trong bụng lại bị đá một cái, trùng hợp đá trúng lòng bàn tay Tiêu Ngôn Phong.

“Thiên Thiên!” Tiêu Ngôn Phong kích động hô một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng Hậu trong lòng cảm khái vạn ngàn lần. Hai đời, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được động tĩnh từ hài tử, đây là cốt nhục của hắn, là hài tử của hắn và Thiên Thiên.

Diệp Thiên thấy hốc mắt hắn hơi đỏ, nàng duỗi tay vuốt ve mặt hắn “Ngôn ca ca, Lộc thái y nói về sau hài tử sẽ càng ngày càng bướng bỉnh, con sẽ thường xuyên duỗi tay đá chân gì đó.”

“Bướng bỉnh chút mới tốt.” Tiêu Ngôn Phong thâm tình mà nhìn bụng nàng “Tiểu gia hỏa đừng sợ, muốn đá liền đá, muốn lười cứ lười, cha sẽ không đánh mông nhỏ của con đâu.”

Diệp Thiên nở nụ cười “Ngôn ca ca, chỉ sợ sau này chàng sẽ không đảm đương nổi vai trò của nghiêm phụ (phụ thân nghiêm khắc).” Chiếu theo bộ dáng này của hắn, chỉ sợ sẽ cưng chiều hài tử lên tận trời.

Tiêu Ngôn Phong nghiêm túc nói: “Hài tử của ta và nàng không cần quá nghiêm khắc, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

……

Sau khi lâm triều, Tiêu Ngôn Phong theo thường lệ phê duyệt tấu chương ở Dưỡng Tâm Điện. Lúc này đúng là thời điểm nóng nhất trong năm, cho dù trong điện đã đặt bốn tảng băng lớn nhưng Tiêu Ngôn Phong vẫn cảm nhận được sự oi bức. Tuy nhiên, hắn đã hạ lệnh không được đặt thêm băng, bởi vì thỉnh thoảng Diệp Thiên sẽ tới đây, nàng không thể bị cảm lạnh.

Trên trán Tiêu Ngôn Phong lấm tấm mồ hôi, hắn đang định dùng tay áo lau thì bên cạnh bất chợt xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh cầm một chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn nhẹ nhàng lau một chút trên trán hắn, chiếc khăn mang theo một làn hương khí nồng đậm.

Đây không phải khăn của Thiên Thiên! Tiêu Ngôn Phong đột nhiên ngẩng đầu, Ngô Xảo hoảng sợ lui về phía sau hai bước, gò má ửng đỏ, nàng ta cắn môi ảo não nói: “Nô tỳ đáng chết, vốn nghĩ bệ hạ bận rộn nên nô tỳ mới lén lút giúp bệ hạ lau mồ hôi, không nghĩ tới vẫn quấy nhiễu bệ hạ.” Nàng ta thấp thỏm nhìn Tiêu Ngôn Phong, trong ánh mắt e lệ mang theo sự sùng bái cùng thần phục. Nàng ta nghĩ, nam nhân nhất định thích nữ nhân nhìn hắn như vậy.

“Ngươi đáng chết.” Trên mặt Tiêu Ngôn Phong không có một chút ý cười. Cung nữ pha trà này đã hầu hạ tại Dưỡng Tâm Điện hơn nửa năm, hắn không có bất kỳ ấn tượng gì với nàng ta “Hiện tại ngươi liền xuất cung về nhà đi thôi.” Bên người hắn sẽ không lưu lại loại nữ tử lòng mang ý xấu này.

Ngô Xảo không dám tin nhìn Tiêu Ngôn Phong. Không, đây không phải kết cục mà nàng dự đoán. Cho dù ngoài miệng Hoàng Thượng không nói nhưng trong lòng lại yêu thích, sau đó hai bọn họ ngươi tới ta đi, dần dần trở nên quen thuộc. Hắn thích nàng ôn nhu săn sóc mà Hoàng Hậu lại lớn bụng không thể hầu hạ hắn, rốt cuộc có một ngày hai người vượt quá giới hạn và nàng trở thành hậu phi, đây mới là chuyện nên phát sinh.

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ, Ngô Xảo biết hắn không nói giỡn, hai đầu gối nàng ta mềm nhũn “Thình thịch” quỳ xuống “Cầu xin bệ hạ khai ân bỏ qua cho nô tỳ lần này, nô tỳ không thể về nhà. Trong nhà mẹ kế hung hãn, sau khi nô tỳ trở về chắc chắn sẽ bị bà tra tấn đến chết, cầu xin bệ hạ cứu nô tỳ một mạng.” Hai tròng mắt nàng ta rưng rưng nhìn hắn bằng ánh mắt vừa đáng thương vừa bất lực như thể hắn chính là anh hùng cái thế của nàng.

“Có chuyện gì vậy, tại sao lại khóc lóc ở đây?” Diệp Thiên chậm rãi tiến vào cửa điện.

Ngô Xảo kinh hoảng thất thố “Hoàng Hậu nương nương, ngài, ngài không nên trách bệ hạ, chúng ta, chúng ta không có gì, thật sự chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

Trên mặt Tiêu Ngôn Phong bao phủ một tầng sương lạnh. Cung nữ này đúng là to gán lớn mật, dám nói hươu nói vượn trước mặt Thiên Thiên, hơn nữa nàng ta còn cố ý nói mấy lời khiến người khác hiểu lầm. Hiện tại nếu hắn nói “Thiên Thiên đừng hiểu lầm, chúng ta cái gì không xảy ra chuyện gì” chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Diệp Thiên hừ một tiếng,“Nếu không có việc gì, vậy ngươi đi ra ngoài đi.”

Gương mặt Ngô Xảo cứng đờ, vì sao phản ứng của Hoàng Hậu cũng không giống như trong dự đoán của nàng? Không, nàng không thể rời đi như vậy. Hoàng Thượng đã bảo nàng về nhà, nếu nàng rời đi như thế này nàng thật sự sẽ vô duyên với vị trí hậu phi. “Hoàng Hậu nương nương, ngài cứu nô tỳ đi.” Nàng ta khóc lóc bò dậy nhào về phía Diệp Thiên. Nàng ta nghĩ Hoàng Hậu còn nhỏ, chỉ cần mình giữ chặt góc váy Hoàng Hậu khóc lóc kể lể một phen, nếu Hoàng Hậu nghe nói sau khi mình trở về nhà sẽ bị tra tấn đến chết, mặc kệ là xuất phát từ đồng tình hay từ mặt mũi thì Hoàng Hậu nhất định sẽ giữ mình ở lại.

“Cẩn thận!” Tiêu Ngôn Phong đột nhiên đứng lên, Bạch Trân ôm chặt Diệp Thiên, Lục Phỉ ném hộp đồ ăn trong tay về phía Ngô Xảo “Đứng lại!”. Hộp đồ ăn nện trền đầu Ngô Xảo, một bát canh cá tươi ngon thơm nồng sánh ra dính đầy trên mặt nàng ta.

Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng chạy tới lôi kéo bàn tay Diệp Thiên nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng lông tóc không tổn hao gì thì trái tim vốn đang nhảy loạn lúc này mới bình tĩnh trở lại. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, phẫn nộ quát: “Người tới, đem tiện tì này kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi cung!”

“Không, ta, nô tỳ không muốn hại Hoàng Hậu nương nương! Hoàng Hậu nương nương cứu mạng, nô tỳ thật sự không muốn hại ngài!” Lúc này Ngô xảo mới phản ứng lại, mắt thấy đội ngự tiền thị vệ đã tiến vào, nàng ta sợ tới mức hồn phi phách tán “Hoàng Hậu nương nương ngài không thể vô tình như vậy, ngài cứu cứu nô tỳ đi!”

Vừa rồi Diệp Thiên thật sự cho rằng nàng ta muốn vồ lấy mình, nàng sợ tới mức hiện tại trái tim vẫn còn đang đập bùm bùm. Nhìn thấy miệng nàng ta kêu loạn gọi bậy, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng “Xử trí ngươi là bệ hạ nhưng nếu ta không cứu ngươi thì ta lại biến thành người vô tình, ngươi thật đúng là biết cách chụp mũ cho bổn cung.”

Tiêu Ngôn Phong không kiên nhẫn vung tay ra hiệu, hai thị vệ tiến lên một trái một phải giữ chặt cánh tay Ngô Xảo kéo nàng ta ra ngoài.

Một tiểu nội thị nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn trên mặt đất. Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên về phía sau điện, hắn rất sợ nàng bị dọa nên muốn mời Lộc thái y tới đây bắt mạch cho nàng.