Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 55



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Lệ trở thành Võ Trạng Nguyên, người khiếp sợ nhất chính là ba tỷ muội nhị phòng. Diệp Dung thiếu chút nữa lại ném vỡ ấm trà trong phòng, may mà có đại nha hoàn liều chết ngăn cản, hiện tại số bạc một tháng của nàng ít như vậy nếu tiếp tục quăng ném đồ vật như trước kia thì một đồng cũng đừng mong cầm.

Diệp Dung nổi giận đùng đùng đi đến ngoại viện, không tìm được nhị lão gia nhưng lại tìm được Diệp Sở.

“Nhị ca, sao huynh còn có tâm tình đọc sách, Diệp Lệ đỗ Trạng Nguyên rồi!” Diệp Dung thấy trong tay Diệp Sở cầm sách, lửa giận trong lòng càng tăng lên.

Diệp Sở buông sách xuống “Vậy ta có thể làm gì bây giờ, hoàng bảng cũng dán rồi.” Diệp Sở không nghĩ tới Diệp Lệ có thể đạt được thành tích gì trong kỳ thi này. Từ nhỏ đến lớn, thành tích của Diệp Lệ ở thư viện đều không tốt như mình. Cả ngày Diệp Lệ chỉ thích giơ đao múa kiếm, trước nay hắn luôn khịt mũi coi thường cảm thấy Diệp Lệ làm mấy việc không đàng hoàng. Không nghĩ tới, Diệp Lệ đỗ Trạng Nguyên, một bước lên trời, mà chính hắn vẫn chỉ là một tên tú tài. Muốn nói trong lòng hắn có bất bình hay không thì phải nói rằng hắn so với ai khác đều bất bình và chán nản hơn.

“Diệp Lệ đỗ Trạng Nguyên, nhị ca mới là ……” Diệp Dung tức giận ngồi xuống một bên, “Cho dù đỗ Trạng Nguyên thì thế nào, còn không phải cả ngày đánh đánh giết giết, chờ nhị ca đỗ Trạng Nguyên mới thực sự phong cảnh!”

Diệp Sở không tiếp lời, hắn chỉ cảm thấy cổ họng chua xót. Đỗ Trạng Nguyên, nói dễ hơn làm, hiện tại ngay cả cử nhân hắn cũng không dám mơ tưởng.

Không quá hai ngày, Diệp Lệ được phong làm chính tam phẩm Chiêu Dũng tướng quân, chờ đợi Binh Bộ phân phối thực chức. Binh Bộ hơi có chút khó khăn, tuy nói là Võ Trạng Nguyên, nhưng tuổi lại có chút nhỏ, theo lý thuyết là có thể nhận chức phó tướng, bất quá lại sợ tuổi nhỏ không thể phục chúng. Diệp Lệ là thế tử hầu phủ, thật ra tiến vào Kim Ngô Vệ rất thích hợp, tuy nhiên bản nhân hắn lại nguyện ý gia nhập quân doanh.

Người của Binh Bộ cân nhắc mấy ngày, sau đó vẫn quyết định cho hắn tới đại doanh phía tây thành rèn luyện một hai năm.

Vào quân doanh sẽ không được thoải mái như ở nhà. Không nói tới không có gã sai vặt hầu hạ mà ngay cả việc ăn dùng của mọi người trong quân doanh đều giống nhau, mỗi ngày còn phải vất vả thao luyện. La thị vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ sai người thu thập tay nải cho nhi tử, dù sao cũng là quân doanh, không thể mang quá nhiều đồ vật mà chỉ được gói gém vài món xiêm y.

Diệp Thiên cũng thập phần miễn cưỡng, nước mắt lưng tròng mà lôi kéo tay Diệp Lệ không chịu buông “Ca ca, tướng quân ca ca, huynh tới quân doanh rồi ngàn vạn lần đừng đánh nhau với người ta nha, nếu đánh không lại huynh liền —— không đúng, ca ca chính là Võ Trạng Nguyên sao có thể đánh không lại, nếu có người đánh huynh, ca ca liền đánh trở về!” Nàng nghe nói người trong quân doanh đặc biệt thích đánh nhau.

Diệp Lệ buồn cười giúp nàng lau nước mắt, hắn cũng luyến tiếc muội muội “Thiên Thiên đừng khóc, khi nào rảnh rỗi ca ca sẽ trở về thăm muội.” Trong quân doanh, người có phẩm cấp như hắn có thể hưởng đãi ngộ giống nhóm quan văn, mỗi tuần sẽ có một ngày hưu mộc.

Khó khăn lắm mới dỗ dành được mẫu thân và muội muội, Diệp Lệ đi theo phụ thân tới thư phòng. Trước khi nhập quân doanh, phụ thân muốn giảng dạy đạo lý một phen.

Ánh mắt Diệp Thừa Nguyên sâu thẳm, ông rời đi khi nhi tử mới bảy tuổi, khi ông trở về nhi tử đã trưởng thành, dựa vào sức lực của chính mình tạo ra một mảnh thiên địa. Ông không có nhiều thứ để dạy hắn, tuy nhiên, đạo lí làm người, đạo lí đối nhân xử thế, cách lưu hành trong quan trường, ông vẫn có thể nói một câu.

……

Tâm tình của Nhị lão gia Diệp Thừa Hoành hậm hực mất một đoạn thời gian, quả nhiên Diệp Lệ giống như ông lo lắng: trở thành Võ Trạng Nguyên còn được phong làm Chiêu Dũng tướng quân. Vận khí của đại phòng thật đúng là càng ngày càng tốt. Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng gặp được một chuyện tốt.

Gần đây Hoàng Thượng luôn cảm thấy hứng thú đối với đạo pháp, đan dược. Thái Tử phí rất nhiều công phu, rốt cuộc mới mời được Thanh Vân đạo trưởng nổi tiếng vào cung luyện đan cho Hoàng Thượng. Nghe đồn Thanh Vân đạo trưởng đạo pháp cao thâm, có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh. Đam Mỹ Cổ Đại

Hoàng Thượng đối với vấn đề hô mưa gọi gió rất hoài nghi. Nếu Thanh Vân đạo trưởng đã đáp ứng Thái Tử đương nhiên sẽ chứng minh một chút thực lực của mình. Vì thế, Thanh Vân đạo trưởng nói vào ngày tiến cung ông ta sẽ thực hiện ngay tại chỗ để trời giáng cam lộ.

Hứng thú của Hoàng Thượng hoàn toàn bị gợi lên, có tin được hay không vừa xem là có thể hiểu ngay. Rốt cuộc không có cách nào che mắt tất cả mọi người, chẳng lẽ Thanh Vân đạo trưởng này thật sự là cao nhân đắc đạo?

Hoàng Thượng hạ lệnh cho Công Bộ dựa theo yêu cầu của Thanh Vân đạo trưởng để xây dựng đài thông thiên.

Thanh vân đạo trưởng là Thái Tử mời đến, thông thiên đài cũng do Thái Tử giám sát xây dựng. Vì thế chọn mua vật liệu xây dựng đài thông thiên liền rơi xuống đầu nhị lão gia Diệp Thừa Hoành, đây cũng là chuyện tốt mà Diệp Phù phải trải qua nỗ lực cực lớn mới dành được cho phụ thân.

Diệp Thừa Hoành quả thực sắp vui muốn chết rồi, ông chỉ là một tên sở thừa nhỏ bé tại Công Bộ, theo lý, công việc béo bở như việc chọn mua vật liệu này không có khả năng rơi xuống người ông, nhưng ai bảo mình sinh được một nữ nhi tốt chứ. Lại nói tiếp, đúng lúc ông vừa quen biết được một thương nhân bán các loại vật liệu xây dựng kiến trúc tên là Cao Minh Khải, là người quen của lão Tế Bình Hầu (tổ phụ của Diệp Thiên). Mua vật liệu chỗ hắn không chỉ mua được đồ chất lượng tốt mà giá cả còn tiện nghi. Công việc này vừa có thể diện vừa kiếm được không ít chỗ tốt, quả thực quá hoàn mỹ!

Dự Vương và Diệp Thừa Nguyên cũng đang thương nghị chuyện Thanh Vân đạo trưởng. Diệp Thừa Nguyên là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, mặc dù không vào triều làm quan nhưng không có nghĩa ông không có việc gì để làm, Dự Vương thường xuyên tìm ông thương nghị chuyện đại sự.

“Thực sự có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh?” Diệp Thừa Nguyên cảm thấy rất hoài nghi. Ông không tin đạo pháp cũng không tin có người đắc đạo thành tiên, “Nhưng nếu không làm được, sao ông ta dám nói sẽ thực hiện trước mặt mọi người?”

“Nói vậy chắc chắn ông ta có biện pháp gì đó hoặc có lẽ ông ta chỉ biết nhìn bầu trời và đoán chuẩn xác được ngày nào sẽ mưa to.” Thật ra Dự Vương không chút nghi ngờ. Kiếp trước, Thanh Vân đạo trưởng này thật sự thành công, ông ta làm phép trên đài thông thiên, sau nửa canh giờ, bầu trời vốn đang sáng sủa không mây liền bị che phủ bởi mây đen dày đặc, không bao lâu sau từ trên trời đổ xuống một trận mưa to. Kể từ đó phụ hoàng liền tôn sùng Thanh Vân đạo trưởng, tất cả những đan dược mà ông sử dụng đều do đích thân Thanh Vân đạo trưởng luyện chế.

Bên cạnh đó nhờ Thanh Vân đạo trưởng nên Thái Tử cũng thuận buồm xuôi gió, Thụy Vương căn bản không phải đối thủ của hắn. Ngón tay Dự Vương chậm rãi vuốt ve chén trà trong tay, Thanh Vân đạo trưởng này thật đúng là một tên địch khó nhằn, so với Thái Tử còn khó đối phó hơn nhiều. Kiếp trước hắn phải phí rất nhiều sức lực mới khiến mối quan hệ giữa phụ hoàng và Thanh Vân sinh ra kẽ hở, sau đó nhân cơ hội tiến cử một cao nhân đắc đạo khác cho phụ hoàng, lúc này hắn mới có vốn liếng để cạnh tranh cùng Thái Tử.

“Cho dù như thế nào, lần này không thể để Thanh Vân vào cung.” Dự Vương quyết định. Nếu phụ hoàng cần đạo sĩ và đan dược, hắn sẽ tự mình tiến cử một người, nhưng tuyệt đối không thể là Thanh Vân do Thái Tử giới thiệu.

Diệp Thừa Nguyên trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lớn“Cũng tốt, lần này chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc. Công việc chọn mua vật liệu xây dựng đài thông thiên thế nhưng lại rơi xuống đầu Diệp Thừa Hoành, đây thật sự là một cơ hội tốt. Ta biết Diệp Thừa Hoành sẽ đi tìm ai, ha hả, người nọ từng nhận ân cứu mạng của ta.” Lần này có thể nhất tiễn song điêu, một lần giải quyết luôn Thanh Vân và Diệp Thừa Hoành.

Dự Vương nghe vậy nở nụ cười, đôi môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, “Rất tốt.” Nếu lúc này Thanh vân đạo trưởng bị hại chết, phụ hoàng khẳng định sẽ cho rằng ông ta chỉ là một tên đạo sĩ tầm thường, mà Thái Tử là người giới thiệu cũng sẽ bị phụ hoàng hoài nghi. Bên cạnh đó Diệp Thừa Hoành hại chết Thanh Vân, tất nhiên sẽ bị hạch tội.

Diệp Thừa Hoành tìm đến Cao Minh Khải, cầm danh sách vật liệu do Công Bộ liệt kê ra cho hắn nhìn.

Cao Minh Khải cẩn thận xem một lượt “Cảm tạ sự chiếu cố của nhị gia, nếu nhị gia làm việc cho Hoàng Thượng, dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ hạ phí tổn xuống mức thấp nhất, chỉ cần về sau nhị gia chiếu cố việc làm ăn của ta nhiều hơn, có chuyện tốt như vậy cũng đừng quên ta là được.”

Diệp Thừa Hoành mừng rỡ muốn bay lên trời. Ông nhập hàng hóa với giá thấp nhất từ Cao Minh Khải, sau đó dựa theo giá thị trường báo cáo lên Công Bộ, lúc này ông nhất định sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn. Đúng lúc, từ sau khi La thị chưởng gia, ông phải siết chặt chi tiêu, có chút bạc này ông lại có thể sống phóng túng một đoạn thời gian rồi.

Diệp Thừa Hoành dùng bạc của Công Bộ thanh toán tiền đặt cọc, ước định ba ngày sau sẽ tới lấy hàng. Hai ngày nay Công Bộ đang lựa chọn địa điểm xây dựng đài thông thiên ở trong cung, phải vài ngày sau mới dùng tới số vật liệu này, ba ngày hoàn toàn không làm chậm trễ công việc.

Nhìn Diệp Thừa Hoành lắc lư đắc ý dào dạt mà rời đi, Cao Minh Khải lắc đầu. Vốn dĩ hắn từng nhận ân cứu mạng từ hầu gia, phàm là hầu phủ có yêu cầu gì, hắn đều cung cấp dựa theo giá cả thấp nhất trên thị trường, ngay cả sau khi hầu gia “Chết” rồi cũng vẫn như thế. Không nghĩ tới, Diệp Thừa Hoành lại ác độc như thế, thì ra hầu gia xảy ra chuyện là do một tay Diệp Thừa Hoành ám hại, nếu không phải chính miệng hầu gia nói với hắn, hắn thật sự không thể tin được.

……

Tới cuối tuần, từ sáng sớm Diệp Thiên liền bắt đầu trông ngóng. Ca ca nhập quân doanh không biết hôm nay có thể trở về không. Giờ Tỵ, các việc vặt vãnh trong phủ đều được xử lý xong xuôi, nàng trở lại Tư Xa Đường nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ca ca.

La thị nghe theo lời dặn dò của Lộc y chính, ba tháng đầu phải tĩnh dưỡng an thai. Đến hôm nay, bà cũng liên tục đứng dậy trông ngóng nhìn ra cửa viện.

Diệp Thừa Nguyên có chút buồn cười, nhi tử mới chỉ rời đi mấy ngày, hai mẫu tử nhà này đã lo lắng đến như vậy. Ông mỉm cười, sau đó lại có chút chua xót, ông rời nhà bảy năm vẫn luôn bặt vô âm tín cũng không biết thê tử đau lòng tới mức nào, thời điểm nàng cho rằng mình chết rồi đã thống khổ thương tâm biết bao nhiêu. Đại phòng bọn họ bị nhị phòng và lão thái thái liên thủ hãm hại, mẫu tử ba người sống nương tựa lẫn nhau mới có thể trụ tới ngày hôm nay. Vì thế nhi tử rời nhà các nàng luyến tiếc cũng là chuyện đương nhiên.

Diệp Lệ một đường chạy khoái mã trở về, tây đại doanh có chút xa, mặc dù từ sáng sớm hắn đã bắt đầu xuất phát ra roi thúc ngựa nhưng tới khi trở lại hầu phủ cũng qua giờ Tỵ. Hắn vừa xuyên qua còn đường nhỏ ở ngoại viện liền nghe thấy giọng nói của muội muội: “Ca ca!” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhị môn, muội muội đang sung sướng nhảy dựng lên, vui vẻ chạy về phía hắn.

“Thiên Thiên.” Trong mắt Diệp Lệ tràn đầy ý cười dịu dàng, rời nhà mấy ngày, người hắn nhớ nhất chính là muội muội. Mở rộng hai tay, đón được cơ thể nhỏ bé của muội muội, chờ nàng đứng vững vàng, Diệp Lệ mới ngồi dậy nắm tay nàng tiến về Tư Xa Đường.

“Thiên Thiên có ngoan ngoãn hay không?” “Ca ca có chăm chỉ ăn cơm hay không?”

Hai người đồng thời lên tiếng hỏi, Diệp Thiên ngẩng đầu lên nhìn ca ca, hai người cùng nở nụ cười.

Diệp Thiên gật đầu trả lời trước “Muội rất ngoan ngoãn, cũng ăn rất nhiều cơm. Vậy ca ca thì sao?”

Diệp Lệ nắm bàn tay mũm mĩm của nàng, thật ra hắn không lo lắng vấn đề ăn cơm của muội muội. “Ta cũng ăn rất nhiều cơm.” Cơm của Quân doanh đương nhiên không thể so sánh với cơm ở nhà, cũng may hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, mặc kệ hương vị gì, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

“Vậy có người khi dễ ca ca hay không, ca ca có đánh nhau với người ta hay không?” Đây là điều Diệp Thiên lo lắng nhất.

Diệp Lệ mỉm cười “Không ai khi dễ ca ca, ca ca cũng không đánh nhau, Thiên Thiên yên tâm.” Tuy rằng trong Quân doanh có xảy ra chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, một số lão binh khi dễ tiểu binh mới tới, nhưng hắn là chính tam phẩm Chiêu Dũng tướng quân, Võ Trạng Nguyên danh chính ngôn thuận, đường đường là thế tử Tế Bình Hầu phủ, ai dám khi dễ hắn? Cho dù có người không phục cũng là quang minh chính đại tìm hắn luận bàn võ nghệ, không thể nói đó là khi dễ và đánh nhau.