Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 64



Tác giả: Giản Diệc Dung

Từ trước đến nay, Dự Vương không cảm thấy việc lớn lên tuấn mỹ là một chuyện tốt.

Một nữ tử quá mức mỹ mạo, nếu không có năng lực bảo vệ chính mình thì cuộc đời sẽ chỉ là một hồi bi kịch, tựa như mẫu phi của hắn, cho dù bà không muốn vào cung nhưng cuối cùng lại bị vây kín trong Ngưng Ngọc Cung. Mà một nam tử thứ cần nhất chính là đầu óc, lớn lên xấu đẹp căn bản không phải vấn đề quan trọng.

Tuy nhiên thời điểm hắn nhìn thấy tiểu vương phi chống cằm mở lớn đôi mắt như nho đen nghiêm trang khen hắn “mỹ ngọc có một không hai”, trái tim Dự Vương đột nhiên đập nhanh mấy nhịp. Bỗng dưng hắn cảm thấy lớn lên tuấn mỹ cũng không tồi.

“Ai nha, chén rượu vỡ rồi! Ngôn ca ca có bị thương không?” Diệp Thiên cuống quít lấy khăn ra lau rượu trên ngón tay Dự Vương. Nàng kéo từng ngón tay hắn qua nhìn tỉ mỉ, nàng rất sợ bàn tay xinh đẹp này sẽ bị mảnh vỡ của chén rượu cắt bị thương.

Khang công công vội vàng cho người thu dọn sạch sẽ mảnh vỡ, Dự Vương xua tay cho người hầu hạ trên tầng hai đều đi xuống. Hắn ôm Diệp Thiên ngồi trên chiếc thảm lông màu tuyết trắng dựa vào lồng ngực mình.

Diệp Thiên lấy chiếc ngũ sắc trường mệnh ra, nói “Cái này tặng cho Ngôn ca ca.”

Dự Vương nâng tay kéo tay áo lên cao một chút. Diệp Thiên đeo ngũ sắc trường mệnh llên cổ tay hắn “Mong ước Ngôn ca ca thân thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý.”

Dự Vương ôm nàng trong ngực, trộm hôn một cái lên trán nàng, cười nói: “Ta có Thiên Thiên sẽ như ý.”

Diệp Thiên cười khúc khích nắm cổ tay hắn nhìn nửa ngày, cảm thấy ngũ sắc này đeo trên tay hắn nhìn thật đẹp mắt.

Hai người dựa vào nhau nói giỡn một lát, thuyền hoa đột nhiên lắc lư. Diệp Thiên hoảng sợ, Dự Vương nhíu mày, thuyền hoa của hắn có bề ngoài xa hoa, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, là ai to gan dám đụng phải?

Khang công công bước nhanh lên lầu, thấp giọng nói: “Vương gia, là thuyền hoa của Thái Tử điện hạ, một hai đòi đi cùng chúng ta, nhìn bộ dáng có vẻ muốn lại đây.”

Thái Tử? Dự Vương đứng lên, Diệp Thiên cũng đứng dậy theo, nàng không có một chút hảo cảm nào với Thái Tử. Lần trước gặp được người này ở trong cung, hắn mang bộ dáng âm dương quái khí, ánh mắt hắn nhìn người khác cũng khiến trong lòng nàng thực sự không thoải mái.

Hai người còn chưa kịp xuống lầu đã nghe thấy giọng nói của Thái Tử: “Tứ đệ, một mình trốn trên thuyền hoa làm gì, qúa cô đơn đi, cô tới bồi đệ.” Cầu thang vang lên tiếng bước chân, thế nhưng Thái Tử đã lên tới tầng hai.

Dự Vương nhìn Diệp Thiên một lượt, thấy nàng tóc mai xiêm y đều rất chỉnh tề, không có gì không ổn mới cười nói: “Hôm nay Thái Tử thật có nhã hứng, huynh cũng tới xem đua thuyền rồng sao?”

“Ha ha, trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn, cô lại không phải cả ngày rảnh rỗi giống Tứ đệ. Khó khăn lắm mới có dịp vui chơi, đương nhiên muốn thả lỏng một chút.” Thái Tử nghênh ngang ngồi xuống đảo khách thành chủ tiếp đón Dự Vương và Diệp Thiên, “Tới, đều ngồi xuống đi, cũng không phải người ngoài, không cần giữ lễ tiết.”

Dự Vương ngồi đối diện Thái Tử, Diệp Thiên nhìn Dự Vương thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, nàng mới nâng chân bước qua ngồi bên người Dự Vương.

Ánh mắt Thái Tử nhanh chóng lướt qua thân hình Diệp Thiên một lượt. Hắn biết chắc chắn hôm nay có thể gặp được nàng ở chỗ này, quả nhiên là như thế. Khoảng cách từ lần gặp trước ở trong cung đến nay đã hai tháng. Trong hai tháng này hắn thường xuyên nhớ tới bộ dáng của nàng, tinh tế bình phẩm, càng phẩm càng cảm thấy nàng thật đúng là một vật nhỏ hoàn mỹ. Cực phẩm như vậy mà không đoạt tới tay hình như có chút thẹn với người có địa vị tối cao dưới một người trên vạn người như hắn. Ngày thường hắn đã đủ khắc chế, nếu phải nhịn đau buông tha cho tiểu nha đầu này thì quả thật quá bạc đãi chính mình.

“Ngày hội náo nhiệt như thế, sao có thể thiếu rượu ngon? Mang rượu tới đây!” Thái Tử khoát tay, Dự Vương ra hiệu cho Khang công công một ánh mắt, bầu rượu nhanh chóng được mang lên.

Thái Tử không cần người hầu hạ, hắn tự mình cầm bình rượu rót cho mình và Dự Vương mỗi người một ly, đồng thời định thuận tay rót rượu vào chiếc chén nhỏ trước măt Diệp Thiên nhưng lại bị Dự Vương ngăn cản “Ta uống cùng Thái Tử là được rồi, nàng không thể uống.”

Thái Tử ngước mắt lên, “Như thế nào, cô tự mình rót rượu, Diệp tứ tiểu thư vẫn không nể mặt sao?”

Nể mặt? Thật ra nàng rất muốn cho hắn một cái tát vào mặt. Trong lòng Diệp Thiên trợn trắng mắt nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: “Rượu này quá mạnh chỉ sợ không thích hợp với nữ tử, ta chỉ biết uống Bách Hoa Tửu thôi.”

Khang công công lập tức nói: “Có có, nô tài đi lấy.” Hắn nhanh chóng dâng lên một chiếc bình, bên trong đúng là Bách Hoa Tửu.

Diệp Thiên thong thả ung dung rót cho mình nửa chén rượu. Loại rượu này ngọt thanh mà không cay, bình thường khi hầu phủ tổ chức gia yến nàng vẫn hay uống.

Thái Tử nâng chén rượu “Chúng ta chạm một ly đi, ồ, chúc gì nhỉ? Chúc Diệp tứ tiểu thư vĩnh viễn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.” Nếu nàng thật sự có thể vĩnh viễn dừng lại ở mười tuổi thì quá tốt rồi. Đáng tiếc, thanh xuân ngắn ngủi, khoảng thời gian quý giá ngây ngô này chỉ thoáng qua một chút, cho nên hắn nhất định phải nắm chặt.

Lời này của hắn chẳng ra gì, đó không phải điều mà trữ quân của một quốc gia có thể nói ra, càng không phải lời nói của một người huynh trưởng dành cho đệ muội. Nhưng thân phận của hắn là Thái Tử, cho dù trong lòng Dự Vương và Diệp Thiên có bất mãn cũng không dễ dàng phát tác, hai người chỉ đành nén giận chạm cốc cùng hắn.

Chén rượu quá nhỏ, Diệp Thiên vì muốn tránh né việc đụng chạm với Thái Tử nên nàng chỉ dám cầm hờ vào mép chén. Thái Tử tâm mang ý xấu, cố ý dùng sức chạm thật mạnh vào chén rượu của Diệp Thiên. Vốn dĩ Diệp Thiên đã không cầm chắc, lần này chén rượu thiếu chút nữa rớt xuống, nàng vội vàng dùng một tay khác bảo vệ chiếc ly. Tuy nhiên ly thì không rớt nhưng rượu lại đổ ra ngoài.

Dự Vương thiếu chút nữa bóp nát chén rượu trong tay, khó khăn lắm hắn mới khống chế tốt bản thân mình. Hắn lấy chiếc khăn ở bên cạnh giúp Diệp Thiên lau khô rượu trên tay.

Thái Tử ha ha cười “Tiểu nha đầu yếu yếu mềm mềm, trên tay không có một chút sức lực.”

Lời này của Thái Tử càng nói càng không ra gì, Dự Vương lười trả lời hắn “Hôm nay Diệp tứ tiểu thư còn có việc muốn trở về sớm một chút. Thái Tử ngồi chơi, đệ đưa nàng đi xuống.”

“Ai, đừng đi nha, cô cố tình đi lên cùng các ngươi, các ngươi lại bỏ mặc cô một mình ở nơi này sao?” Thái Tử giữ chặt tay áo Dự Vương. Hôm nay hắn muốn bóc trần sự việc, nếu Dự Vương ngoan ngoãn thì tương lai còn có thể làm Vương gia nhàn tản, dù sao tiểu nha đầu có tốt tới đâu thì mình cũng chỉ vui vẻ được mấy năm, sau này nàng vẫn là Dự Vương phi. Nhưng nếu Dự Vương không biết điều, hừ, một hoàng tử ăn chơi trác táng cái gì cũng không hiểu làm gì có tư cách đối nghịch với mình?

Thái Tử lôi kéo tay áo Dự Vương không buông, Dự Vương đành phải ngồi trở lại.

“U, ngũ sắc trường mệnh trên tay Tứ đệ là Diệp tứ tiểu thư đưa đi, tại sao trên tay Diệp tứ tiểu thư lại không có, điều này cũng quá kỳ cục.” Thái Tử dứt lời liền thò tay vào trong ngực lấy ra mấy cái ngũ sắc trường mệnh, chọn một cái trong số đó duỗi tay muốn đeo lên cổ tay Diệp Thiên.

Diệp Thiên co rụt tay lại, nàng quả thực không thể tin được đây là hành động mà Thái Tử nên làm. Không nói tới lai lịch khả nghi của mấy cái ngũ sắc trường mệnh kia rất có thể đây là vật mà nhóm nữ tử tặng hắn. Nhưng cho dù đó là của hắn, hắn cũng không nên tặng cho nàng.

Thái Tử đang định không ngừng cố gắng đeo lên tay cho Diệp Thiên thì chiếc roi ngựa nạm vàng khảm ngọc đẹp đẽ quý giá của Dự Vương bất chợt vụt lên bàn. Khóe môi Dự Vương ngậm ý cười lạnh lùng, con ngươi đen như mực như muốn đông cứng mọi vật “Thái Tử uống say rồi sao?”

Nhìn thấy chiếc roi ngựa kia, rốt cuộc đầu óc của Thái Tử mới thanh tỉnh một chút. Hắn biết chiếc roi ngựa này cũng không phải vật bài trí. Hắn từng tận mắt nhìn thấy một nội thị dám bất kính với Ngọc phi, kết quả chỉ một roi đi xuống đã khiến da tróc thịt bong. Thái Tử không chút nghi ngờ, nếu mình tiếp tục dây dưa chiếc roi ngựa kia sẽ hỏi thăm da thịt trên người mình.

“Ha ha, còn không phải uống quá nhiều sao, đầu óc mơ mơ màng màng.” Thái Tử dùng sức lắc lắc cái đầu, xem ra Dự Vương hoàn toàn không tính toán làm một hoàng tử thức thời nhàn tản. Không quan hệ, hắn có thể suy nghĩ biện pháp khác, sáng không được còn có tối, chờ tới tương lai khi hắn bước chân lên đại vị lại xả giận cũng không muộn “Thôi, không quấy rầy hai người nữa, cô trở lại thuyền hoa của mình uống canh giải rượu.” Hắn lung lay đứng lên dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt.

“Ngôn ca ca, ta chán ghét hắn.” Thái Tử vừa đi, Diệp Thiên không chút do dự biểu đạt sự chán ghét của nàng về Thái Tử.

Dự Vương bảo Khang công công bỏ hết mấy bình rượu đi, hắn ôm Diệp Thiên vào trong ngực, nắm tay nàng “Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Ham mê biến thái của Thái Tử hắn đã biết rõ từ lâu. Độ tuổi của Thiên Thiên chính là thời điểm Thái Tử thích nhất, ngày thường Thái Tử không muốn để người khác bắt được nhược điểm nên vẫn luôn cực kỳ thu liễm, trừ bỏ Diệp Phù tự chủ động đưa tới cửa ra thì ngoài sáng hắn không hề động tới bất kỳ nữ tử nào. Nữ nhân tại Đông Cung cũng rất ít cho nên người bình thường đều cho rằng Thái Tử không ham mê nữ sắc, nhưng bọn họ lại không biết có bao nhiêu nữ tử chết trong tay hắn.

Dự Vương nắm bàn tay nhỏ của Diệp Thiên, lần trước ở trong cung hắn đã biết Thái Tử động tà niệm rồi, nhưng không ngờ càng ngày Thái Tử càng trắng trợn làm trò đùa giỡn Thiên Thiên. Xem ra, lần này hắn ta tính toán phóng túng ham muốn của chính mình, điều này đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt Thiên Thiên.

Dạo này Thái Tử sống quá thoải mái, có lẽ hắn ta cho rằng chỉ cần Thanh Hư đạo trưởng vẫn còn đó thì phần thắng đã nắm chắc trong tay nên mới dám hành sự không hề kiêng nể như vậy? Thật ra mình có thể giúp Thụy Vương một tay, hai người quyết đấu với lợi thế như nhau, cuối cùng ai dành chiến thắng đều không sao cả, mấu chốt là phải phá vỡ trạng thái mà phụ hoàng mất công bố trí tỉ mỉ.

Trường hợp Thụy Vương dành chiến thắng, Thái Tử thua cuộc. Đến lúc đó triều cục biến động, phụ hoàng đành phải bỏ phí tâm lực bố trí một lần nữa, có lẽ người sẽ đẩy Tam hoàng tử Khang Vương lên đối đầu với Thụy Vương. Mặc kệ như thế nào, hồ nước này càng đục sẽ càng có lợi cho mình. Trường hợp Thái Tử chiến thắng, Thụy Vương thua cuộc, vậy cũng không sao, giữ chức vụ Thái Tử nhưng cách vị trí tối cao quá gần sẽ bị Hoàng Thượng kiêng kị. Rốt cuộc, ai cũng không muốn mình bị thay thế. Đến lúc đó, ngược lại tình cảnh của Thái Tử sẽ càng trở nên gian nan hơn.

“Ngôn ca ca, Thái Tử hắn…… Có làm khó dễ huynh không.” Diệp Thiên hơi lo lắng. Hôm nay Dự Vương nổi lên xung đột cùng Thái Tử, nàng thì không sao cùng lắm thì trốn tránh ở hầu phủ không ra ngoài, nhưng Dự Vương và Thái Tử lại là huynh đệ nên có rất nhiều trường hợp không thể tránh khỏi việc chạm mặt.

“Không sao, ta đều có biện pháp.” Đúng lúc, hắn đang muốn đi xử lý một số sự tình bên Bồng Diệp. Dứt khoát rời đi một khoảng thời gian, đến lúc trở về có lẽ Thái Tử và Thụy Vương đã chém giết xong. Đương nhiên, trước khi rời khỏi nơi này hắn sẽ trợ giúp Thụy Vương một tay. Rốt cuộc so sánh với Thái Tử thì thực lực của Thụy Vương vẫn kém hơn một chút. “Thiên Thiên, có thể chúng ta sẽ phải cùng nhau xa nhà một khỏang thời gian.” Hắn không thể để tiểu nha đầu lưu lại nơi này, một là không yên tâm, hai là luyến tiếc.

“Đi Bồng Diệp sao? Ta đi cùng Ngôn ca ca.” Diệp Thiên không chút do dự gật đầu.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ đi Bồng Diệp, tuy nhiên trước khi rời khỏi kinh thành, chuyện này cần phải bảo mật, biết không?”

“Ừm, biết rồi.” Diệp Thiên cực kỳ tín nhiệm Dự Vương, hắn nói phải bảo mật đương nhiên là có nguyên nhân.