Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 72



Tác giả: Giản Diệc Dung

Sau yến hội tại vương phủ có một số lời đồn lén lút lan truyền trong nhóm những phú hào có uy tín và danh dự ở Bồng Diệp. Họ nói rằng Dự Vương bất mãn với Triệu tri phủ đồng thời muốn hạ bệ ông sau đó chọn một người trong ba nhà nổi danh là Trương Vương Lý đảm nhận vị trí của Triệu tri phủ.

“Ha ha.” Trương lão gia cười to, “Vương huynh, Lý huynh, đây là kế ly gián của Dự Vương, chúng ta không thể mắc mưu.”

Vương lão gia, Lý lão gia cười chắp tay, “Trương huynh yên tâm, kế ly gián dễ hiểu như vậy làm gì có ai không nhìn ra. Giao tình nhiều năm của chúng ta sao có thể bị chia rẽ một cách dễ dàng như vậy. Đừng nói tới vị trí tri phủ kia chỉ là miếng mồi nhử, cho dù đó có là sự thật thì huynh đệ chúng ta cũng sẽ không giết hại lẫn nhau.”

Đợi hai người rời đi, Trương lão gia suy nghĩ một lát, chung quy vẫn không yên tâm. Ông gọi tâm phúc tới và phân phó hắn nhìn chằm chằm vào Vương gia cùng Lý gia, nhìn xem bọn họ có dị động hay không. Điều ông không nghĩ tới chính là Vương lão gia và Lý lão gia cũng an bài y hệt. Mối quan hệ của ba nhà ngay lập tức trở nên kỳ lạ, nét hoà thuận vui vẻ bị dấu diếm dưới sự khẩn trương cùng phòng bị.

Mặc kệ người khác cảm thấy thế nào nhưng Triệu tri phủ lại biết vị trí của ông sợ rằng sẽ ngồi không vững. Tuy nhiên ông không biết Dự Vương sẽ xử trí mình như thế nào, nếu chỉ bãi quan thì không sao, nhưng nếu Dự Vương tìm cớ đem bỏ tù mình thì lại là chuyện lớn rồi. Nghĩ đến đây, Triệu tri phủ không khỏi lo lắng sốt ruột, mấy năm nay ông đã gặp phải rất nhiều khó khăn trong quá trình cai quản Bồng Diệp. Mặc dù đấu không lại ba nhà Trương Vương Lý nhưng ông cũng thu thập không ít du côn ác bá gây hại cho người dân. Nếu mình bị bỏ tù thì thê tử và nữ nhi nên làm thế nào cho phải, đến lúc đó, những du côn từng kết thù với mình tìm tới cửa, mẫu tử hai người biết sống ra sao?

Triệu Thư Dao thấy phụ thân cả ngày thở ngắn than dài thì âm thầm sốt ruột, những lời đồn kia nàng cũng nghe được. Kỳ thật trước khi lời đồn bị lan truyền, phụ thân cũng đã lo lắng về chuyện này, hiện tại xem ra đây là một lời khẳng định. Nàng cảm thấy có chút bất bình thay phụ thân, ở loại địa phương như Bồng Diệp, người chân chính cần cù chăm chỉ làm việc như phụ thân không nhiều lắm, phụ thân nàng phải làm việc cho bá tánh dưới sự áp bức đè nén của đám phú hào. Nàng dám nói, trong giới quan trường tại Bồng Diệp căn bản không có người nào tận chức tận trách hơn phụ thân nàng, thế nhưng Dự Vương lại có ý định kéo phụ thân xuống khỏi ghế tri phủ.

Triệu Thư Dao không chỉ cảm thấy không đáng giá thay phụ thân mà nàng còn cảm thấy không đáng giá thay cho bá tánh Bồng Diệp. Ba nhà Trương Vương Lý cùng một giuộc làm không ít chuyện thương thiên hại lí, nếu để bọn họ lên nắm quyền thì bá tánh Bồng Diệp sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa. Trong lòng Triệu Thư Dao cực kỳ bất mãn, Dự Vương mới chỉ tới Bồng Diệp một chuyến đến tiết xuân phân sang năm sẽ rời đi nhưng hắn lại làm như không có việc gì nhẹ nhàng thay đổi tri phủ. Đến lúc đó, hắn sẽ trở lại kinh thành tiếp tục làm hoàng tử tiêu dao khoái hoạt và để lại sự cực khổ cho bá tánh Bồng Diệp.

Nên làm cái gì bây giờ, làm cách nào mới có thể ngăn cản Dự Vương?

Triệu Thư Dao đau đầu suy nghĩ, Dự Vương giáng chức phụ thân một cách vô trách nhiệm như vậy, hiển nhiên là tên hoàng tử chỉ biết ăn chơi trác táng, muốn đả động hắn bằng tình cảm và đạo lý khẳng định là không thể thực hiện được, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Nàng nghĩ tới Diệp Thiên, Diệp Thiên còn nhỏ như vậy đã nhận được sự sủng ái của Dự Vương, vậy có phải Dự Vương là người tương đối coi trọng tình yêu nam nữ hay không? Nếu suy đoán của nàng là đúng chắc chắn nàng cũng có thể được Dự Vương yêu thích, lúc đó nàng sẽ cầu tình thay phụ thân.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui những vẫn cảm thấy chỉ có biện pháp này mới có thể trợ giúp phụ thân cùng bá tánh Bồng Diệp. Triệu Thư Dao hạ quyết tâm, nàng nhất định phải nghĩ cách tiếp cận Dự Vương. Chỉ là, nàng chưa bao giờ gặp qua Dự Vương, không biết hắn lớn lên có bộ dáng gì, thậm chí ngay cả khi gặp mặt rồi thì hai người cũng không nhận ra nhau, không biết làm cách nào mới có thể đơn độc gặp mặt Dự Vương.

Nàng không dám đi hỏi phụ thân mà chỉ dám trộm hỏi thị nữ, ngày đó khi Dự Vương cưỡi ngựa vào thành có rất nhiều người nhìn thấy bộ dáng Dự Vương. Thị nữ nói rằng Dự Vương “Tuấn mỹ tới mức không giống người phàm”. Triệu Thư Dao ngay lập tức cảm thấy tò mò, một hoàng tử cái gì cũng không hiểu nhưng lại có một diện mạo bất phàm?

Hơn mười ngày sau chính là tiết thu phân.

Dự Vương chọn cử hành pháp sự (nghi thức làm lễ cầu phúc) tại Tai Khánh Quan ngoài thành Bồng Diệp, các quan viên lớn nhỏ tại Bồng Diệp đều đi theo, Triệu Thư Dao cũng vụng trộm tới xem.

Không biết vì sao địa phương được Dự Vương chọn để cử hành pháp sự lại không bị canh phòng nghiêm ngặt. Triệu Thư Dao núp phía sau một cây đại thụ, đứng từ xa nhìn về phía pháp đài cao cao kia. Bên dưới pháp đài là một hàng người quỳ gối chỉnh tề, một nam tử mười sáu mười bảy tuổi mặc y phục màu đỏ của thân vương, đôi tay nâng linh phù bước từng bước lên bậc thang.

Thân như thanh trúc, đĩnh đạc tuấn dật, bước chân không nhanh không chậm, khí chất trang nghiêm quý phái. Tới khi thấy rõ gương mặt người nọ Triệu Thư Dao liền sợ tới mức ngây người. Nàng lớn bằng từng này cũng chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp như thế. Hắn có một đôi mắt phượng, lông mi dài, mũi thẳng thắn, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô song. Triệu Thư Dao đột nhiên cảm thấy mình đọc nhiều sách như vậy, thế nhưng đến giờ khắc này nàng lại không biết hình dung sự tuấn mỹ của hắn bằng từ ngữ gì, quả nhiên giống như lời thị nữ từng nói “Tuấn mỹ tới mức không giống người phàm”.

Trái tim Triệu Thư Dao phiêu du lãng đãng, rung động không thốt nên lời. Trước đây nàng còn nghĩ, cho dù Dự Vương có diện mạo tai to mặt lớn giống heo, nàng cũng sẽ tình nguyện hiến thân vì phụ thân và bá tánh Bồng Diệp. Lúc này được nhìn thấy chân dung Dự Vương, đột nhiên nàng có chút xấu hổ. Người tuấn mỹ cao quý như vậy cho dù mình chủ động tới gần, hắn có thể coi trọng mình sao?

Ngón tay nàng bấu lấy vỏ cây đại thụ một cách vô ý thức. Trong lòng nàng lúc thì nóng bỏng lúc lại thấp thỏm bất an, một lát là lý tưởng hào hùng, lát sau lại là kích động ngượng ngùng.

Vào thời điểm mà những suy nghĩ của nàng không được nhất quán, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng người gọi phía sau: “Triệu cô nương ở chỗ này làm gì?”

Triệu Thư Dao hoảng sợ quay đầu nhìn lại mới phát hiện người đó là Diệp Thiên. Nàng ngửa đầu nhìn mình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tròn trịa, trong đôi mắt hạnh tràn đầy sự tò mò.

“Không, không có gì, ta chỉ muốn đến xem, xem náo nhiệt.” Triệu Thư Dao lấy lại bình tĩnh, “Ta chưa bao giờ gặp qua loại cầu phúc cách ngàn dặm này, cho nên có chút tò mò muốn đến nhìn thử.”

Tuy rằng Triệu Thư Dao cố ra vẻ trấn định, nhưng nét đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan đi, cộng thêm ánh mắt trốn tránh và ngượng ngùng khẩn trương chưa kịp che dấu. Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy khả nghi, nhưng lại không thể hỏi trực tiếp nên đành mỉm cười: “Ta cũng tới xem náo nhiệt.” Nói xong, nàng quang minh chính đại đứng dưới bóng cây nhìn Tiêu Ngôn Phong trên pháp đài, Lục Phỉ đứng phía sau nàng nhìn chằm chằm Triệu Thư Dao bằng ánh mắt cảnh giác.

Diệp Thiên không phải vụng trộm đi tới, nàng và Tiêu Ngôn Phong cùng đi, tuy rằng trường hợp này không tiện tiến lên, nhưng vẫn có thể đứng nhìn từ xa.

Triệu Thư Dao núp sau thân cây, đi cũng không được ở lại cũng không xong, hoàn cảnh khá lúng túng. Diệp Thiên đứng ở nơi bằng phẳng mà nàng lại trốn trốn tránh tránh sau thân cây, hành vi này có vẻ đáng khinh, nhưng bảo nàng đứng hiên ngang ra ngoài thì nàng lại không có tự tin. Nếu quay đầu rời đi lại giống như có tật giật mình, hơn nữa nàng vẫn muốn nhìn vị hoàng tử cao quý tuấn mỹ đang đứng trên pháp đài kia.

Diệp Thiên tâm tư mẫn cảm nhanh chóng phát hiện ra sự quẫn bách của Triệu Thư Dao, nàng quay đầu lại hỏi: “Triệu cô nương thường tới nơi này xem cử hành pháp sự sao?”

“Thường tới.” Triệu Thư Dao nương theo câu hỏi của Diệp Thiên tự nhiên đứng lên vị trí phía sau Diệp Thiên một chút để thoát khỏi sự lúng túng. Triệu Thư Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời kinh ngạc trước sự nhạy bén của Diệp Thiên: “Tai Khánh Quan rất nổi tiếng tại Bồng Diệp, hôm nay vì Vương gia muốn tới cầu phúc cho nên mới không có người không liên quan tới gần, ngày thường hương khói nơi này rất thịnh vượng.”

“Vương gia cố ý dặn dò không cần phong tỏa, không nghĩ tới vẫn quấy nhiễu dân chúng.” Diệp Thiên vừa nói vừa nhìn về phía pháp đài. Tiêu Ngôn Phong đứng ở chỗ tối cao, gió nhẹ nhàng lay động vạt áo, trên eo là miếng ngọc bội Hoàng Thượng đặc biệt ban xuống.

Triệu Thư Dao cũng nhìn trộm Dự Vương trên đài cao, ánh mặt trời chiếu xuống con rồng vàng bốn móng trên vai hắn có chút chói mắt. Nàng muốn nhìn hắn thật kỹ nhưng lại lo lắng Diệp Thiên phát hiện ra nên đành thu hồi ánh mắt, thất thần nói: “Vương gia là người mang tấm lòng tốt, chỉ là đạo quan không quá an toàn, dù sao ngài ấy cũng là hậu duệ hoàng thân quý tộc, nếu đường đường là thân vương lại xảy ra sơ xuất ở chỗ này, ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm.”

Mắt thấy đạo trưởng của Tai Khánh Quan đã bước lên đài cao đốt cháy linh phù, Diệp Thiên chủ yếu đi cùng Tiêu Ngôn Phong tới nơi này, đối với việc làm lễ nàng không có hứng thú nên có ý định rời đi “Ta hơi mệt mỏi muốn trở về sương phòng nghỉ ngơi trước.”

Trong lòng Triệu Thư Dao khẽ động, Diệp Thiên về sương phòng nghỉ ngơi, lát nữa Dự Vương thực hiện xong pháp sự khẳng định sẽ đến sương phòng tìm nàng, nếu mình đi theo nàng tới đó không phải có thể gặp mặt Dự Vương sao? Nếu đã chạm mặt Diệp Thiên tự nhiên sẽ giới thiệu mình với Dự Vương một chút, nói như vậy mình và Dự Vương đã được coi là có quen biết, lần sau gặp lại mình có thể danh chính ngôn thuận tiến lên chào hỏi. Nghĩ đến đây, Triệu Thư Dao cười nói: “Ta đi cùng Vương phi nương nương qua đó.”

Bước chân Diệp Thiên hơi dừng, nàng cười nói: “Không cần phiền toái Triệu tiểu thư, không phải Triệu tiểu thư muốn xem cầu phúc cách ngàn dặm sao, hiện tại đạo trưởng đang làm phép, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”

Diệp Thiên thẳng thắn cự tuyệt như vậy, Triệu Thư Dao cũng không mặt dày tới mức một hai đòi đi theo, nàng uốn gối hành lễ trơ mắt nhìn Diệp Thiên bước đi.

Diệp Thiên dẫn theo Lục Phỉ một đường trở về sương phòng, Lục Phỉ nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, Triệu tiểu thư kia thật lòng coi pháp sự sao, không phải là —— ai, nàng còn muốn đi theo tiểu thư trở lại sương phòng, có phải không quá thích hợp hay không.” Lục Phỉ không dám nói thẳng Triệu Thư Dao lòng mang ý xấu, nhưng nàng lại sợ tiểu thư nhà mình ngây thơ bị người lừa gạt.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn Lục Phỉ “Hừ, đều do điện hạ.”

…… tại sao chuyện này lại trách lên đầu Vương gia? Lục Phỉ không dám lên tiếng.

Diệp Thiên đạp rớt giày, cả người dựa trên chiếc ghế tròn lớn, vòng tay gác cằm trên đầu gối rầu rĩ nghĩ về Triệu Thư Dao.

Một đường tới đây, nàng biết rõ Tiêu Ngôn Phong hấp dẫn ánh nhìn của nữ nhân biết bao nhiêu, nhưng lúc trước người bọn họ gặp phải đều là mấy thị nữ, không phải tiểu thư khuê các đích nữ nhà tri phủ như Triệu Thư Dao. Ở Bồng Diệp Triệu Thư Dao được coi là người có thân phận tối cao, nếu nàng ta cũng thích Ngôn ca ca của mình thì phải làm sao bây giờ đâu? Liệu Tiêu Ngôn Phong có đáp lại tình cảm của nàng ta hay không?

Diệp Thiên phiền não cau mày, đều do Tiêu Ngôn Phong có một gương mặt quá tuấn mĩ, thân phận lại cao quý nên mới có vô số nữ tử muốn “Hầu hạ” hắn. Nàng nhớ lại ngày nàng và Tiêu Ngôn Phong đính hôn, vốn dĩ đó là yến tiệc để Tam hoàng tử Khang Vương tuyển trắc phi, nếu Thái Tử, Thụy Vương, Khang Vương đều có chính phi và trắc phi, vậy có phải trong tương lai Tiêu Ngôn Phong cũng sẽ nạp trắc phi hay không?

Liệu rằng tương lai cũng sẽ có một người giống như mình nắm tay Dự Vương tản bộ trong hoa viên, chơi thuyền trên mặt hồ, Dự Vương sẽ cắt chùm nho cho nàng, lột hạt dẻ, nhặt xương cá, đẩy bàn đu dây, khi nàng ấy nói sợ hãi Dự Vương sẽ ôm nàng ngủ. Trong Dự Vương phủ cũng sẽ có một đại viện tử thuộc về riêng nàng ấy, mỗi ngày Dự Vương dành một nửa thời gian ở cạnh mình, một nửa thời gian ở cạnh nàng ấy, nếu mình muốn đi tìm Tiêu Ngôn Phong còn phải xem hắn có đang rảnh hay không……