Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 80



Tác giả: Giản Diệc Dung

Cuối năm nay Diệp Thiên trôi qua thật sự nhẹ nhàng, năm trước nàng cũng giúp đỡ vương phủ xử lý việc nội vụ, tuy nhiên đại bộ phận đều do Khang công công quản lý, không có gì có thể phiền nhiễu đến nàng. Sang năm mới đến ngày đi thăm người thân bằng hữu, ở Bồng Diệp nàng và Tiêu Ngôn Phong cũng không có thân hữu gì, trên quan trường những người dám đưa thiếp mời thỉnh bọn họ cũng không nhiều lắm. Nhưng thật ra Bành Sĩ Mậu mới nhậm chức tri phủ lại tổ chức một yến hội nho nhỏ mời Dự Vương và nàng cùng một số người tương đối quan trọng trên quan trường tới, đương nhiên cũng có Triệu đồng tri.

Bành Sĩ Mậu là người một nhà, tân nhiệm tri phủ, Dự Vương tự nhiên muốn giữ mặt mũi cho hắn.

Phu nhân của Bành Sĩ Mậu cuối năm mới đến Bồng Diệp, mang theo cả tiểu nữ nhi năm tuổi của bọn họ, về sau cả nhà sẽ sống tại nơi này. Bành phu nhân còn chưa gặp qua các quý phụ ở Bồng Diệp, Diệp Thiên đã tới rồi. Diệp Thiên muốn giới thiệu cho Bành phu nhân biết các phu nhân tiểu thư tới tham gia yến hội, miễn cho nàng ai cũng không quen biết lại lúng túng.

Tiểu nữ nhi của Bành Sĩ Mậu tên là Lộ Lộ, thật sự rất đáng yêu. Lộ Lộ vẫn luôn đi theo Diệp Thiên từ phía xa, Diệp Thiên nhìn nàng, nàng liền cong miệng cười. Diệp Thiên vẫy tay với nàng, Lộ Lộ ngay lập tức nhảy dựng lên, chạy chậm tới bên người nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp.”

Bành phu nhân mắng nhẹ “Tỷ tỷ cái gì, phải gọi là Vương phi nương nương.” Bành Sĩ Mậu đã dặn dò trước, tuy rằng Diệp Thiên và Dự Vương vẫn chưa thành thân, nhưng ở nơi này mọi người đều gọi nàng là Vương phi nương nương.

“Gọi tỷ tỷ đi, ta thích.” Diệp Thiên rất ít khi gặp tiểu cô nương như vậy, cảm thấy hiếm lạ mà lôi kéo bàn tay nhỏ của Lộ Lộ, dịu dàng nói: “Lộ lộ từ kinh thành tới đây, có mệt hay không?”

Lộ lộ nặng nề gật đầu, “Mệt, phải đi rất lâu mới đến nơi. Nhưng vừa nhìn thấy cha là muội lại vui vẻ! Nương nói về sau muội sẽ ở nơi này, ở bên cạnh cha.”

Diệp Thiên cười, “Lộ lộ thích Bồng Diệp sao?”

“Thích.” Lộ Lộ thấy nàng cười, cũng mở miệng nhỏ cười toe toét “Cha và nương ở đâu, muội liền thích ở đó.”

“Đúng thế, Lộ Lộ thật thông minh.” Diệp Thiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lộ Lộ. Lại nói tiếp, nàng rời nhà đi đã hơn nửa năm, nàng cũng rất nhớ cha nương, nhớ đệ đệ, nhớ nhất chính là ca ca.

Hàn huyên trong chốc lát, lục tục có người tới. Diệp Thiên đi giới thiệu cho Bành phu nhân những người tới có thân phận gì.

Nữ nhi của Liễu đồng tri Liễu Diệu Yên không tới. Liễu đồng tri cùng Trương lão gia hợp mưu ám sát Dự Vương phi, từ đại trạch của Trương gia cũng lục soát ra rất nhiều chứng cứ bất lợi, Liễu đồng tri đã bị bãi quan tống vào đại lao, chỉ còn chờ sang năm tái thẩm.

Bất ngờ là Triệu Thư Dao cũng tới góp mặt. Diệp Thiên thấy nàng ta đi đường rất chậm, chân dường như có chút hơi thọt, có vẻ như trận trừng phạt kia không nhẹ đến bây giờ vẫn chưa thể đi đường lưu loát.

Triệu Thư Dao vừa thấy Diệp Thiên, trên mặt liền tràn đầy xấu hổ. Nàng thật sự không có mặt mũi gặp người, càng không có mặt mũi gặp Diệp Thiên. Tuy nhiên mẫu thân lại cố tình bị bệnh vào lúc này, trường hợp như hôm nay nếu Triệu phủ không có nữ quyến tới đây, người khác khẳng định sẽ nghị luận phụ thân lòng mang bất mãn với vị Bành tri phủ mới nhậm chức. Cho nên, mặc dù thân thể của nàng vẫn chưa tốt và bất kể nàng muốn trốn tránh người nào cũng không thể không muối mặt tới nơi này.

Hành lễ xong, Diệp Thiên bình tĩnh giới thiệu nàng ta cho Bành phu nhân. Tuy rằng nàng khuyên bảo Tiêu Ngôn Phong buông tha cho Triệu thị nhất tộc, nhưng điều này không đại biểu cho việc nàng không tức giận. Ngay cả khi không có chuyện Trương lão gia chặn ngang một chân phái người tới ám sát mình thì hành vi Triệu Thư Dao lừa mình đi vào ngõ nhỏ với ý đồ hiệp ân cầu báo cũng thực sự khiến người khác khinh thường. Đó không khác gì hành vi của sứ thần Nữ La Quốc khi cố ý đưa phụ thân rời đi, sau đó bắt phụ thân xuất lực làm việc cho bọn họ ba năm.

“Thì ra là Triệu cô nương, mau mời ngồi.” Bành phu nhân cũng nghe Bành Sĩ Mậu nói qua chuyện Triệu gia từ sớm. Biết đây là nữ nhi Triệu đồng tri, đồng thời biết lần trước là người này hại Diệp Thiên nên nàng không thể quá nhiệt tình cũng không thể quá mức lãnh đạm, miễn cho người khác nói lão gia nhà mình dẫm lên Triệu đại nhân để thượng vị nhưng lại khinh thường nữ quyến nhà người ta.

Thật ra Triệu Thư Dao không thèm để ý thái độ của Bành phu nhân, bởi vì lúc này nàng ta chỉ ước gì không có ai để ý tới mình mới tốt, yên lặng ngồi xuống một góc bàn. Nhưng trước kia nàng ta vốn dĩ là nữ nhi tri phủ, là người dẫn đầu các tiểu thư tại Bồng Diệp, hiện tại cho dù Triệu đại nhân bị giáng chức thành đồng tri nhưng cũng chỉ nhỏ hơn tri phủ một bậc nên khi nàng ta vừa mới ngồi xuống liền có mấy khuê tú vây lại đây. Triệu Thư Dao không thể không lên tinh thần nói giỡn với các nàng.

Tuy rằng Bành Sĩ Mậu từ kinh thành tới đây liền trực tiếp nhận chức tri phủ, nhưng ngoại viện có Dự Vương, nội viện có Diệp Thiên, ai cũng không dám vô lễ. Lại nói, năm trước ba nhà Trương Vương Lý rơi đài cũng thực sự trấn trụ được mấy người nào đó có tâm tư bất chính, một buổi yến hội trôi qua một cách yên bình.

“Hôm nay ít nhiều nhờ Vương phi nương nương chỉ điểm.” Bành phu nhân đoan đoan chính chính mà thi lễ.

Lộ Lộ thấy mẫu thân hành lễ cũng uốn gối “Cảm ơn Vương phi tỷ tỷ.”

Diệp Thiên vội đỡ Bành phu nhân dậy “Phu nhân quá khách khí, về sau Bồng Diệp vẫn phải dựa vào Bành đại nhân và phu nhân.” Nàng sờ đầu Lộ Lộ, cười nói: “Cũng phải dựa vào Lộ Lộ nữa.”

Lộ Lộ gật đầu, trịnh trọng vỗ lên bộ ngực nhỏ, nói: “Vương phi tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây.”

“Đứa nhỏ này, thật là ——” Bành phu nhân cùng Diệp Thiên đều cười.

……

Tiết xuân phân ngày ấy, Dự Vương đưa Diệp Thiên đến Tai Khánh Quan. Bành tri phủ tự mình dẫn đầu một đội quan binh hộ vệ tới duy trì trật tự, Bành phu nhân và Lộ Lộ cũng đi theo.

“Vương phi tỷ tỷ, làm phép là cái gì?” Lộ Lộ tò mò hỏi. Vừa nhìn thấy Diệp Thiên Lộ Lộ liền đi theo bên người nàng.

“Làm phép chính là đạo trưởng ở trên đài cao ——” Diệp Thiên vừa định nói “Đạo trưởng ở trên đài cao khoa tay múa chân không biết đang làm gì” nhưng suy nghĩ nàng lại nhanh chóng dừng lại “Ta dẫn Lộ Lộ đi xem, vừa lúc ta cũng muốn đi.”

Hai người nắm tay nhau nhìn lên đài cao từ phía xa. Tiêu Ngôn Phong đang sải bước lên đài cao, trên eo vẫn mang ngọc bội của Hoàng Thượng, trong tay cầm linh phù Thanh Hư đạo trưởng đưa.

“Oa, đài kia thật là cao!” Lộ Lộ kinh ngạc mở lớn miệng, “Vương phi tỷ tỷ, đợi chút bọn họ thực hiện xong, chúng ta có thể đi lên đài cao xem không?”

Diệp Thiên lắc đầu, “Đó chỉ dùng cho những lúc thực hiện nghi thức cầu phúc,bình thường không thể tùy tiện lên đó.” Nàng nhìn Lộ Lộ hơi thất vọng, lại nói: “Tuy nhiên tường thành cũng rất cao, có cơ hội Lộ Lộ có thể đi lên tường thành xem một chút.”

“A, đúng rồi, tường thành!” Lộ lộ cao hứng, “Thời điểm muội tới đây đã thấy rồi, cửa thành đặc biệt cao, tường thành lại càng cao hơn, chờ cha có thời gian rảnh, muội sẽ bảo cha dẫn đi.”

“Nha, ca ca kia thật là đẹp mắt!” Lộ lộ thấy Dự Vương đứng trên đài cao kinh ngạc cảm thán một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Thiên bổ sung một câu: “Không đẹp bằng Vương phi tỷ tỷ!”

“Đó là Dự Vương điện hạ.” Diệp Thiên sờ đầu nhỏ của Lộ Lộ. Đây là lần đầu tiên có người nói Tiêu Ngôn Phong không đẹp bằng mình.

Lộ Lộ lại tương đối nghiêm túc, “Tỷ tỷ cười rộ lên có má lúm đồng tiền, người khác đều không có, muội cũng không có.” Lộ Lộ cực kỳ tiếc nuối sờ sờ mặt mình.

Diệp Thiên cười, “Cho dù không có má lúm đồng tiền, Lộ Lộ cũng rất đẹp.”

……

Thực hiện xong nghi lễ cầu phúc tiết xuân phân, nhiệm vụ Dự Vương tới Bồng Diệp được xem như đã hoàn thành, bọn họ nên trở về kinh thành.

Dự Vương và Bành Sĩ Mậu thương lượng tốt sự tình ở Bồng Diệp, bao gồm việc xử lý quan viên, quản lý việc khai thác quặng sắt mỏ vàng,. Khang công công dàn xếp tốt sự vụ vương phủ, thu thập mọi thứ, Trịnh Hàn an bài thị vệ, đoàn người tiếp tục khởi hành.

Lần này hồi kinh không cần đuổi kịp thời gian lại đúng lúc cảnh xuân rực rỡ. Đoàn người vừa đi đường vừa dong chơi, Diệp Thiên thập phần vui vẻ.

“Thiên Thiên, nghe nói trên núi cách đây không xa có một rừng đào, hoa đào nở rất đẹp, Thiên Thiên có muốn đi xem không?” Tiêu Ngôn Phong một bên bóp chân cho nàng, một bên hỏi.

“Rừng đào? Đi xem nha.” Diệp Thiên cưc kỳ cao hứng. Mặc dù điều kiện của trạm dịch không quá tốt, cho dù là phòng nghỉ tốt nhất nhưng giường lại không đủ mềm. Tuy nhiên mấy điểm nhỏ này đều không ảnh hưởng tới tâm tình của nàng, một đường du sơn ngoạn thủy Diệp Thiên chưa từng tiêu dao tự tại như vậy.

Ngày kế tiếp, đại đội nhân mã lưu lại trạm dịch. Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên dẫn theo Khang công công, Bạch Trân, Trịnh Hàn cùng mấy người thị vệ đi vào rừng đào.

“Ngôn ca ca, nơi này thật xinh đẹp, không uổng công ta leo núi cao như vậy.” Hoa đào phủ kín núi đồi, nhìn từ xa thì giống như yên như hà, đặt mình trong trong đó lại tựa như tiên cảnh.

Tiêu Ngôn Phong dùng khăn lau mồ hôi nơi chóp mũi của nàng. Ngọn núi này xác thật có chút cao, tiểu nha đầu đi bộ tới mức nóng người, đôi má trắng nõn nổi lên màu hồng phấn, so với hoa đào đầu mùa còn muốn kiều mỹ hơn nhiều.

“Lạch cạch” thanh âm thứ gì đó rơi xuống đất. Diệp Thiên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi đang ngơ ngác nhìn mình, khóe miệng khẽ cong, bút vẽ trong tay rơi xuống mặt đất.

Bọn họ chỉ tới đây du ngoạn nên Tiêu Ngôn Phong cũng không cho người bao vây ngọn núi này. Vừa thấy tiểu tử ngốc kia nhìn tiểu vương phi của mình tới mức ngây người, trong lòng hắn liền không vui, kéo tay Diệp Thiên sải bước rời đi “Chúng ta đi nơi khác xem một chút.”

“Tiên…… Tiểu tiên nữ muội muội,” tiểu tử ngốc gọi “ Muội có muốn ta vẽ cho muội một bức họa không?”

Tiểu thử thối kia còn dám gọi muội muội! Dự Vương không đuổi người này đi không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng việc người khác nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu của mình. Nếu muốn vẽ tranh, không phải nên một bên hạ bút một bên cẩn thận đánh giá người thật sao.

Trịnh Hàn thấy sắc mặt Dự Vương không vui, ngón tay cái đẩy bội kiếm một chút, thân kiếm lập tức lộ ra ánh sáng như tuyết. Thiếu niên kia đã sớm nhìn ra những người này mang khí độ bất phàm nên cũng không dám vô lễ. Hắn thấy Diệp Thiên vừa xinh đẹp lại đáng yêu, một thân áo váy màu xanh nhạt đứng dưới gốc cây đào, mắt hạnh sáng ngời, cánh môi đôi má hồng hào giống hệt tiểu tiên nữ. Hắn thật sự ngứa tay nên mới mạnh dạn mở miệng, vừa nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén của Trịnh Hàn, hắn lập tức ôm quyền thi lễ, “Xin lỗi, là tại hạ đường đột.”

Tiêu Ngôn Phong lôi kéo Diệp Thiên tránh ra, thiếu niên lẩm bẩm nói: “Tiên nữ muội muội, tiên nhân ca ca, đúng là một đôi thần tiên quyến lữ, không được, ta muốn vẽ lại.”

Thật ra Diệp Thiên không có gì không vui. Có người khen chính mình là “Tiểu tiên nữ”, nàng còn rất thích, tuy rằng người nọ thoạt nhìn hơi ngây ngốc.

Dự Vương hái một đóa hoa đào đưa tới tay nàng. Diệp Thiên cúi đầu ngửi, sau đó thở dài: “Ngôn ca ca, một đường này thật quá tiêu dao, trở về kinh thành rồi sẽ không được như vậy nữa.”

Tiêu Ngôn Phong nắm tay nàng, chậm rãi bước đi “Ai nói vậy, cho dù trở về kinh thành rồi, Thiên Thiên muốn đi nơi nào cứ việc nói với ta, chúng ta vẫn có thể đi du ngoạn.” Tiểu nha đầu ngày thường cực kỳ ngoan ngoãn, rất ít khi đưa ra yêu cầu, hắn hy vọng nàng có thể đòi hỏi mình nhiều hơn một chút.

“Tuy nhiên, ta vẫn muốn về kinh thành, ta nhớ phụ thân mẫu thân, nhớ đệ đệ, càng nhớ ca ca. Cũng nhớ Ngọc phi nương nương, nhớ A Hoàng.” Diệp Thiên nhăn mày, “Cũng không biết đệ đệ và A Hoàng có còn nhớ ta không?”

Tiêu Ngôn Phong cười an ủi: “Thiên Thiên đừng lo lắng, cả hai đều là rất thông minh, cho dù nhất thời quên mất cũng sẽ nhanh chóng nhớ lại.”