Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 86



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Dung đau đến ngất đi tỉnh lại vài lần, Thái Tử thong thả chậm rãi thanh tỉnh, hắn vừa cử động, vừa dụi mắt, thình lình phát hiện tiểu cô nương đang hoảng sợ tái nhợt dưới thân kia căn bản không phải Diệp Thiên.

“Ngươi là ai?!” Thái Tử tức giận. Hắn rõ ràng nhớ rõ ràng mình cho người lừa Diệp Thiên tới đây, nhưng hiện tại người đang nằm dưới thân thân hắn nước mắt nước mũi giàn giụa này là ai?

Diệp Dung phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải bị tra tấn tới mức một chút sức lực cũng không có, nàng thật sự muốn cào chết hắn.

Thái Tử ngay lập tức bị cụt hứng, thật giống như một người vốn tưởng rằng mình vừa ăn được gan rồng mật phương, kết quả nhìn lại lại phát hiện chỉ là một mâm rau luộc héo rũ.

Hắn nhìn người dưới thân, nếu là ngày thường hắn cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng hiện tại có một sự chênh lệch rất lớn ở trong lòng, hắn không còn một chút hứng thú nào cả. Thái Tử lôi hạ thân ra đứng dậy mặc xiêm y, quay đầu nhìn lại nữ tử vẫn đang trừng mắt nhìn mình kia, suy nghĩ có nên diệt khẩu hay không? Hôm nay người tới lễ tang của Thụy Vương đều gia quyến của quan viên, người này cũng không biết là nữ nhi nhà nào, nếu không giết chỉ sợ nàng ta sẽ nói chuyện này ra ngoài làm hỏng thanh danh không gần nữ sắc của mình. Nhưng nếu giết chết lại sợ chọc ra phiền toái, đây là thời khắc mấu chốt tam pháp tư liên thủ điều tra cái chết của Thụy Vương. Trong lễ tang tại Thụy Vương phủ lại xuất hiện một thi thể của nữ nhi quan gia, chỉ sợ sẽ khiến sự tình càng trở nên phức tạp.

Sự do dự và sát ý trong mắt hắn không hề được che dấu một chút nào, cả người Diệp Dung chấn động, nàng ta giãy giụa bò dậy quỳ gối trên giường, “Dân nữ là muội muội của Diệp Phù, điện hạ yên tâm, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, dân nữ sẽ không nói cho ai, ngay cả tỷ tỷ cũng không nói.”

Muội muội Diệp Phù? Trách không được có chút quen mắt, lớn lên có nét giống Diệp Phù nhưng đường nét của đôi mắt lại chút tương tự Diệp Thiên. Thái Tử không lo lắng nàng ta nói dối, bởi vì không ai biết quan hệ giữa hắn và Diệp Phù, cũng chỉ có thân muội muội của Diệp phù mới có thể nói ra lời như vậy.

Không nghĩ tới thế nhưng lại là nàng, như vậy cũng tốt, không cần giết mà bản thân mình cũng không cần khó xử. “Quản cho tốt miệng của ngươi.” Thái Tử âm trầm nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Diệp Dung tê liệt ngã xuống giường, thở ra một hơi, nàng sợ có người tìm đến vội vàng chịu đựng cả người đau đớn, run run rẩy rẩy mặc tốt xiêm y. Chỉ mấy động tác đơn giản như vậy lại khiến mồ hôi lạnh ứa ra đầy mình, nàng chán ghét quét mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn trên giường, cố gắng chống tay bò dậy, đi đến mép giường lại ngã lệch sang bên cạnh.

Diệp Dung mờ mịt nhìn chằm chằm nóc nhà, không biết mình nên làm gì bây giờ. Chuyện hôm nay đã đánh thức ký ức trong đầu nàng, nàng nhớ mang máng năm đó mỗi lần đại tỷ đi gặp Thái Tử trở về đều hôn mê bất tỉnh. Sau này mới tốt hơn một chút, có thể tỉnh táo về đến nhà, tuy nhiên vẫn phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể bình phục.

Thì ra Thái Tử cũng đối đãi như thế này với đại tỷ! Thái Tử rõ ràng là tên dã thú!

Làm sao bây giờ? Đều do Diệp Thiên, vốn dĩ mục tiêu của Thái Tử là Diệp Thiên, là mình xui xẻo nên phải thay thế cho Diệp Thiên. Nghĩ đến Diệp Thiên, sự tràn ngập phẫn hận cùng ủy khuất của Diệp Dung giống như tìm được nơi phát tiết, không sai, đều do Diệp Thiên! Nàng rõ ràng là Dự Vương phi, còn muốn câu dẫn Thái Tử, làm hại mình bị vướng vào tai họa bất ngờ này.

Trong chốc lát Diệp Dung hận không thể xé nát Diệp Thiên, chốc lát lại cảm thấy mê mang khổ sở. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nói cho mẫu thân? Không, không được, nếu nói cho mẫu thân, nàng sẽ giống như đại tỷ bị mẫu thân ép đi lấy lòng Thái Tử, một lần lại tiếp một lần lặp lại trận tra tấn ngày hôm nay.

Tuyệt đối không thể nói ra, ai cũng không thể nói! Vừa rồi Thái Tử rõ ràng ghét bỏ mình, chắc hẳn sẽ không để ý tới mình đâu, Thái Tử khẳng định sẽ không nói ra, chỉ cần mình không nói, ai cũng sẽ không biết.

Nghĩ đến đây, tâm lý hoảng sợ của Diệp Dung rốt cuộc cũng yên ổn hơn một chút. Nàng thấy trên bàn phía góc tường có một cái gương đồng, cố gắng chống đỡ thân thể đi qua. Nhìn thấy tiểu cô nương trong gương đầu tóc rối tung, khuôn mặt trắng bệch không khác gì nữ quỷ. Diệp Dung cắn răng sửa sang đầu tóc một lần nữa, cẩn thận nhìn lại những miệng vết thương mà Thái Tử để lại đều bị xiêm y che dấu, không lộ ra bên ngoài.

Diệp Dung cảm thấy may mắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, ít nhất sẽ không có người nhìn ra manh mối. Chỉ là hiện tại mỗi một bước đi đều vô cùng đau đớn, cứ đi ra ngoài gặp người như vậy khẳng định không được, nàng nhìn sắc trời, đành phải ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đợi trời tối sẽ rời đi.

Diệp Thiên và Dự Vương đã rời Thụy Vương phủ từ sớm, tam thái thái Mai thị chờ đến giờ Thân cũng không thấy thân ảnh Diệp Dung, còn tưởng rằng nàng tự mình trở về rồi, bà âm thầm oán trách vị tam tiểu thư này thật đúng là không hiểu chuyện. Nếu đã theo chân mình tới đây, ít nhất trước khi rời đi cũng nên nói với mình một tiếng mới phải, làm hại bà đợi lâu như vậy.

Mai thị trở lại ngôi nhà trên phố Tứ Minh, tam lão gia Diệp Thừa Xương hôm nay không ra ngoài mà ở nhà chờ bà.

Bởi vì lão thái thái qua đời, Diệp Thừa Xương phải để tang ba năm, tới mùa thu sang năm mới có thể phục chức. Vốn dĩ ông cho rằng lão thái thái chết không đúng thời điểm, làm chậm trễ thời gian thăng chức trong quan trường của mình. Không nghĩ tới, Thụy Vương đột nhiên bỏ mạng, Diệp Thừa Xương ngay lập tức cảm thấy may mắn, lão thái thái không hổ là mẫu thân ruột của mình, cuối cùng lại cứu mình một mạng.

Đường đường là một thân vương lại chết đuối trước mắt bao người, nếu nói là chuyện ngoài ý muốn, Diệp Thừa Xương một chút cũng không tin. Ông càng nguyện ý tin tưởng đây là kế hoạch của Thái Tử, chỉ có suy nghĩ theo chiều hướng này mới hợp tình hợp lý. Nếu Thái Tử giết chết Thụy Vương, kế tiếp khẳng định sẽ thanh toán thế lực của Thụy Vương. Bởi vì ông đang để tang nên rất đúng lúc tránh được một kiếp.

“Lão gia hôm nay không ra ngoài sao?” Mai thị hỏi. Cho dù đang để tang nhưng mỗi ngày ông đều ra ngoài, nói là một người nam nhân ở mãi trong nhà sẽ bị thâm hụt ý chí.

“Sau này đừng đến Thụy Vương phủ nữa.” Diệp Thừa Xương dặn dò một câu.

Mai thị thay đổi xiêm y “Lần này tang lễ xong xuôi, không có chuyện gì đương nhiên sẽ không đi.”

“Còn bên nhạc phụ, nàng cũng khuyên một câu, nếu Thụy Vương đã ra đi, nên sớm ngày thay đổi lề lối, không cần quá cố chấp.”

Mai thị có chút khó xử, “ Tính tình phụ thân quật cường, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của ta, đặc biệt là chuyện trên triều đình, sao có thể nghe lời ta. Lại nói, Thụy Vương thây cốt chưa lạnh, phụ thân làm như vậy không tránh khỏi việc quá mức mất nhân tính.”

Cha con hai nhà này, đầu óc đều là một cây gân, thật không biết người như vậy tại sao lại được Thụy Vương trọng dụng. Diệp Thừa Xương không kiên nhẫn xua tay, “Thôi, ngày khác gặp nhạc phụ, ta sẽ khuyên nhủ ông ấy vài câu.”

……

Tam pháp tư liên thủ cũng không thể điều tra ra manh mối gì, cuối cùng tùy tiện tìm mấy kẻ chết thay tại Công Bộ, nói là bọn họ xây dựng thuyền rồng không rắn chắc.

Đối với kết quả như vậy, trong lòng Văn Đế lại cảm thấy một chút may mắn mơ hồ. Ông cũng từng trải qua con đường đoạt đích đẫm máu. Đến cuối cùng, trong đám huynh đệ chỉ còn lại một người thân thể không tốt lắm là Bình Quận Vương, người này cũng chết từ sớm lưu lại một nhi tử. Cho nên, hiện tại một người huynh đệ ông cũng đã không có, ông đương nhiên không hối hận, nếu mình không hạ thủ thì người bước lên ngôi vị hoàng đế là người khác và người chết chính là mình.

Bởi vì ông hiểu được sự tàn khốc trong quá trình đoạt đích, hắn mới không hy vọng nhi tử của mình bước lên con đường như vậy. Đến cuối cùng, bốn nhi tử chỉ còn lại có một người, ngẫm lại liền thấy đau lòng. Cho nên, ông tình nguyện tin tưởng kết quả điều tra của tam pháp tư rằng Thái Tử không có liên quan đến chuyện này.

Mặc dù vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh lúc ấy mình có khả năng là người rơi xuống nước, ông lại không khỏi suy nghĩ nhiều. Hiện tại lão nhị đi rồi, Thái Tử có thể nói là bá chủ một phương, nếu hắn vô thanh vô thức giết chết mình, hắn có thể thuận lợi đăng cơ. Không được, ông phải bồi dưỡng một người đối đầu với Thái Tử, kiềm chế sự bành chướng thế lực của Thái tử. Lão tam không được, từ nhỏ đã là tuỳ tùng của Thái Tử. Xem ra, chỉ có thể bồi dưỡng lão tứ đi lên, vừa lúc đền bù sự bạc đãi của ông dành cho lão tứ trong nhiều năm như vậy.

Không bao lâu sau, Dự Vương nhận mệnh lệnh Văn Đế đến lục bộ làm việc, tuy rằng không có thực chức, nhưng mọi chuyện ở lục bộ hắn đều có thể nhúng tay.

Trên triều đình đồng loạt ồ lên, ánh mắt chúng thần nhìn Thái Tử và Dự Vương cũng trở nên thập phần vi diệu. Trong lòng Khang Vương vô cùng chua chát, bản thân mình mạnh hơn lão tứ không biết bao nhiêu lần, nhưng phụ hoàng thà rằng bồi dưỡng lão tứ cũng không chịu bồi dưỡng mình. Nói đi cũng phải nói lại, chỉ trách mình đã quá thân cận với Thái Tử. Thật ra Thái Tử lại cảm thấy không sao cả, với tính tình của lão tứ, cho dù thượng thư lục bộ có đứng về phe hắn, hắn cũng không thể làm ra trò trống gì.

Mọi người đều rửa mắt mong đợi, chờ xem Dự Vương bộc lộ tài năng như thế nào. Tuy nhiên Dự Vương vẫn giữ tác phong ăn chơi trác táng như cũ. Mỗi ngày đều xách chiếc roi ngựa khảm vàng nạm ngọc đẹp đẽ quý giá kia thoáng rà xoát một vòng, ngẫu nhiên gặp phải chuyện hắn “Cảm thấy hứng thú” mới có thể nhúng tay.

Văn Đế chỉ hận rèn sắt không thành thép nên thỉnh thoảng lại gọi Dự Vương vào hoàng cung, ân cần dạy bảo một phen.

Thái Tử dần dần cảm thấy đắc ý, lão nhị không còn, lão tam là tuỳ tùng của mình, lão tứ không tài cán gì, trên triều đình còn ai xứng làm đối thủ của mình? Nếu không phải cố kỵ Thụy Vương vừa mới chết không bao lâu, sợ người khác hoài nghi lên người mình. Hiện tại hắn rất muốn loại bỏ những triều thần từng đối nghịch với hắn.

Thái Tử kiềm chế hơn nửa năm mới gấp không chờ nổi mà bắt đầu thanh toán đám thủ hạ trung thành của Thụy Vương.

Kỳ thật từ sau khi Thụy Vương qua đời, vốn dĩ đám thủ hạ đều gió chiều nào theo chiều ấy, phần lớn đã đầu quân làm của môn hạ Thái Tử, ngoại trừ mấy tên phá lệ ngoan cố. Trên phương diện này phụ thân của Mai thị là cường ngạnh nhất, không chỉ không cúi đầu còn thường xuyên tìm chút phiền toái cho Thái Tử.

Vì thế, người đầu tiên mà Thái Tử đối phó chính là Mai đại nhân.

Thủ hạ dưới trướng Thái Tử đều là người có đầu óc, bám vào lý do tham ô bạc của công tùy tiện bày ra mấy tội danh, Mai đại nhân liền tiến vào đại lao Hình Bộ chờ xét xử.

“Lão gia, làm sao bây giờ? Người mau suy nghĩ biện pháp cứu phụ thân ta.” Mai thị gấp đến độ xoay vòng vòng.

Làm sao bây giờ? Hiện tại cũng biết sốt ruột rồi sao. Lúc trước ông từng khuyên nhủ nhạc phụ rất nhiều lần không nên đối nghịch cùng Thái Tử, mau chóng xoay chuyển trận doanh về phía Thái Tử, vị nhạc phụ ngoan cố kia lại không chịu nghe lời. Hiện tại thì tốt rồi, bị Thái Tử chỉnh tới mức tiến vào đại lao, tuy rằng tội danh vẫn chưa được định, nhưng đó bất quá cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Diệp Thừa Xương lo lắng nhất chính là vị nhạc phụ không có mắt này sẽ liên lụy đến mình. Mắt thấy sắp tới mùa thu, ba năm để tang cũng chuẩn bị kết thúc, ông không muốn đến lúc đó sẽ bị Thái Tử nhìn nhận thành đồng đảng của Thụy Vương.

Không được, ông không thể tiếp tục chờ đợi như vậy, phải chủ động đầu nhập vào phe của Thái Tử mới được.

“Lão gia, người mau nghĩ biện pháp đi, ngày thường ngài có rất nhiều chủ ý, ngài mau suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Thừa Xương sẽ không nghĩ cách cứu nhạc phụ, như vậy không phải sẽ tự động kéo ông vào phe đối lập với Thái Tử hay sao. Ông thuận miệng nói: “Hiện tại ta ở nhà để tang không chức quan sao có thể cứu được nhạc phụ. Cho dù có, với chức quan nhỏ bé của ta cũng không có biện pháp nói chuyện ở Hình Bộ. Nàng vẫn nên đi tìm tứ tiểu thư đi, nàng chính là Dự Vương phi, Dự Vương nhận hoàng mệnh làm việc tại lục bộ, mọi việc trong lục bộ hắn đều có thể nhúng tay vào, may mắn sẽ cứu được nhạc phụ.”. 𝖳𝙧𝙪𝔂ện‎ cop‎ 𝘵ừ‎ 𝘵𝙧ang‎ ~‎ 𝖳‎ 𝐑‎ 𝙪‎ M‎ 𝖳‎ 𝐑‎ 𝖴‎ Y‎ E‎ 𝙽.vn‎ ‎ ~

Mai thị nghe xong liền vui mừng, đúng rồi, bà có thể đi tìm Diệp Thiên hỗ trợ!