Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 96



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Thiên mau chóng minh bạch đây là vị biểu muội lần trước bị đuổi khỏi Dự Vương phủ. Thấy sắc mặt Dự Vương không vui, Diệp Thiên cầm tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc.

Dự Vương biết tiểu nha đầu không muốn mình bày sắc mặt khó coi trước mặt mẫu phi. Quả thật hắn cực kỳ không thích một nhà cữu cữu này, đồng thời cũng không muốn mẫu phi lui tới với bọn họ. Tuy nhiên hắn lại không thể khiến mẫu phi phải khó xử.

Ngọc phi nghe bẩm báo biết hai người tới liền ra cửa nghênh đón “Thiên Thiên tới đây, lâu ngày không gặp Thiên Thiên lại cao hơn rồi.” Vóc dáng tiểu nhi tức rõ ràng cao hơn, khuôn mặt nhỏ cũng không nhiều thịt như trước kia, thân thể còn có chút đường cong mơ hồ, mắt thấy chuẩn bị phát triển thành một thiếu nữ lả lướt.

“Mẫu phi, con cũng cao hơn!” Dự Vương có chút ai oán nhìn Ngọc phi giống như oán giận bà mỗi lần đều chỉ quan tâm nhi tức mà không quan tâm tới nhi tử.

Ngọc phi cười duyên đánh nhẹ lên tay hắn một cái “Đứa nhỏ này, được, con cũng cao.” Nhi tử cao hơn là sự thật. Hiện tại hắn đã mười chín tuổi và hoàn toàn là một người trưởng thành. Không nói tới dung mạo càng thêm tuấn mỹ mà dáng người cũng càng đĩnh đạc cao lớn. Đối với nhi tử và nhi tức của mình bà đều thập phần vừa lòng.

An Hữu Trân khiếp sợ mà nhìn Dự Vương. Nàng nhớ mang máng khi còn nhỏ nàng từng gặp qua hắn, nhưng sau khi lớn lên thì chưa từng gặp mặt. Bởi vì không biết người nhà nàng đã đắc tội gì với vị biểu ca là thân vương này, hắn đột nhiên không thích bọn họ cũng không cho bọn họ đến vương phủ, chỉ cần bọn họ vừa đặt chân đến liền bị đuổi thẳng cổ ra ngoài. Nam tử đi ra ngoài đều cưỡi ngựa nhưng từ trước đến nay Dự Vương lại chỉ ngồi xe ngựa, cho nên mặc dù ở trên đường nàng cũng không có khả năng nhìn thấy hắn. Ngay cả nơi này của Ngọc phi nàng cũng thật lâu mới tiến cung một lần. Nàng không hề biết, vị biểu ca cao quý này thế nhưng lại tuấn mỹ như thế.

Hắn đứng ở nơi đó mỉm cười nói chuyện cùng Ngọc phi, so sánh với tất cả nam nhân nàng từng gặp qua đều đẹp hơn, đồng thời cũng tuấn mỹ hơn so với mọi dung mạo mà nàng có thể tưởng tượng. An Hữu Trân cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang “Thình thịch thình thịch” nhảy lên một cách kịch liệt. Yết hầu của nàng có chút khô khốc, mặt nóng lên, nàng hít vào một hơi thật sâu mới miễn cưỡng trấn định lại, mỉm cười thi lễ “Biểu ca.”

Tiêu Ngôn Phong thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta. Hắn một tay nắm tay Diệp Thiên, một tay lôi kéo mẫu phi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

An Hữu Trân vừa xấu hổ vừa lúng túng. Ngọc phi không đành lòng nhìn nàng cứng ngắc đứng ở nơi đó, bà vẫy tay “Hữu Trân cũng tới đây, đây là Diệp tứ tiểu thư, biểu tẩu tương lai của con. Thiên Thiên, đây là An Hữu Trân, là chất nữ của ta, so với con thì lớn hơn một tuổi.”

Diệp Thiên tránh thoát khỏi bàn tay Dự Vương chào hỏi cùng An Hữu Trân. Nàng liếc mắt đánh giá An Hữu Trân, đôi mắt tròn tròn rất linh hoạt đổi tới đổi lui, thoạt nhìn là một nữ tử hoạt bát.

An Hữu Trân cũng trộm đánh giá Diệp Thiên, so với mình thì thấp hơn một chút, là một nữ tử rất bình thường, một chút cũng không xứng với biểu ca. Thật sự không biết Diệp Thiên gặp phải vận cứt chó gì, thế nhưng lại có thể trở thành chính phi của biểu ca.

Có An Hữu Trân ở đây, Dự Vương tự nhiên sẽ không nói với Ngọc phi bất cứ việc cơ mật nào. May mắn thay động tác của Thái Tử cũng không nhanh như vậy, lần sau tới nhắc mẫu phi cũng được.

An Hữu Trân thật vất vả mới tiến cung một lần lại vừa lúc gặp được Dự Vương đương nhiên nàng ta sẽ không chịu rời đi trước. Dự Vương mắt thấy thời gian không còn sớm liền lôi kéo Diệp Thiên cáo từ.

“Cô cô, con cũng nên cáo từ.” An Hữu Trân cũng nhân cơ hội cáo từ “Vừa lúc con và biểu ca cùng nhau xuất cung, cô cô không cần phải phái người tiễn con.”

Ba người cùng rời khỏi Ngưng Ngọc Cung. Dự Vương nắm tay Diệp Thiên đi phía trước, An Hữu Trân dọc theo đường đi đều ríu rít nói giỡn không ngừng bên cạnh Dự Vương. Chốc lát thì chỉ vào ngói lưu ly trên đỉnh cung điện tán thưởng thật đẹp, chốc lát lại thở dài đường xuất cung thật xa, đi bộ khiến chân nàng đau mỏi.

“Câm miệng.” Dự Vương lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

An Hữu Trân đột nhiên cảm thấy cổ họng mình giống như bị người bóp chặt, một câu cũng không nói ra lời. Không biết vì sao, từ trong ánh mắt của biểu ca nàng không chỉ nhìn thấy sự chán ghét mà còn còn có cả hận ý.

Nàng không dám mở miệng nói chuyện nữa chỉ đành cúi đầu lén lút đi theo bên người hắn, thỉnh thoảng lại trộm ngắm sườn mặt tuấn mỹ của hắn một cái.

Diệp Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay Dự Vương. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao hắn tức giận, nếu chuyện Ngọc phi bị bắt vào cung thật sự do một nhà Xa Dũng Hầu làm hại, vậy vị cữu cữu này cũng quá vô sỉ rồi. Phải biết rằng, lúc ấy Ngọc phi vừa mới thành thân nha.

……

Qua hai tháng, Văn Đế gọi Dự Vương tới không nói lời nào mà chỉ híp mắt cẩn thận đánh giá nửa ngày, Dự Vương biết ông đang nghĩ gì nên tùy ý đứng ở nơi đó mặc kệ ông đánh giá.

“Gần đây lão tứ thật gầy, đừng để bản thân quá vất vả. Sang năm con đại hôn rồi, có một số việc con cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi, vừa lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút. Công việc tạm thời để lão tam phụ trách thay con.” Văn Đế thật sự không muốn tin tưởng nhi tử đẹp như vậy lại không phải con của mình. Tuy nhiên thỉnh thoảng ông cũng nhớ đến bức họa Ngọc phi khi còn trẻ, trên bức họa kia dung mạo Ngọc phi khuynh thành giống như tiên tử, nam tử ở góc bức tranh cầm ô mỉm cười nhìn nàng, tuy rằng chỉ là một gương mặt mơ hồ nhưng thoạt nhìn lại thập phần tương tự lão tứ.

Bức họa này vừa lúc chọc trúng cái rằm trong tim ông, ông hoài nghi lão tứ suốt mười sáu năm mãi cho tới mấy năm nay mới tốt lên. Đột nhiên bức họa này xuất hiện khiến nỗi ngờ vực trong nhiều năm của ông lại cuồn cuộn đi lên. Rốt cuộc lão tứ có phải nhi tử của mình hay không? Nếu nói là giống, có lẽ lão tứ cũng rất giống người kia đi? Dưới bầu trời này người có dung mạo giống nhau nhiều như vậy?

Tuy nhiên, chỉ dựa vào một bức họa cũng không thể thuyết minh nên điều gì. Bức họa kia trùng hợp để ông nhìn thấy, có thể là ai đó cố ý khiến ông nhìn thấy, người nọ muốn ly gián quan hệ giữ ông và lão tứ. Hơn nữa, sau khi lão tứ thực hiện nghi thức cầu phúc ngàn dặm xong chứng đau đầu của mình cũng chấm dứt. Từ điểm đó có thể nói, hắn chính là nhi tử của mình không sai.

Trong lòng Văn Đế do dự, cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ như thế nào, trước tiên cứ để Dự Vương làm một Vương gia nhàn tản giống như trước đây rồi tính tiếp. Cho dù là nhi tử thân sinh của mình, làm một thân vương phú quý đầy mình cũng không tính là bạc đãi hắn.

“Thật sự quá tốt.” Dự Vương vui mừng “Giao tiếp cùng đám người già cố chấp trong lục bộ đúng là phiền chán đến tột đỉnh!” Trong lòng hắn cười lạnh, chuẩn bị đại hôn? Năm sau Thiên Thiên mới cập kê, muốn đại hôn cũng phải đợi qua cập kê của nàng, bây giờ còn cách thời gian hai năm, nói chuẩn bị cũng quá sớm đi. Lại nói, đại hôn của hoàng tử đều do Lễ Bộ xử lý, nơi nào cần hắn tự mình đi chuẩn bị? Tuy nhiên, kết quả này vốn nằm trong dự liệu của hắn, ngay cả việc Hoàng Thượng để Khang Vương tới thay thế vị trí của mình cũng là điều hắn nắm chắc.

“Con mới giao tế vài lần đã phiền chán đến tột đỉnh?” Văn Đế tươi cười trách mắng: “Cả ngày chỉ biết vui chơi, được, hiện tại cho con nhẹ nhàng mấy ngày, đi thôi.”

Khang Vương tiếp nhận công việc trên tay Dự Vương, mà chuyện Diệp Lệ ra ngoài nhận việc quả nhiên cũng bị đè ép xuống dưới, tới cửa ải cuối năm vẫn không thấy nhắc lại.

Dự Vương cảm thấy có chút áy náy với Diệp Lệ, thừa dịp Diệp Lệ được nghỉ đông, qua năm mới hắn cố ý chọn một ngày trong tháng giêng chính thức mở tiệc tại Dự Vương phủ mời Diệp Lệ tới đây dự tiệc. Diệp Thiên cũng dẫn theo Diệp Tuân và Diệp Thạc tới xem náo nhiệt.

Vẫn còn thời gian rời khỏi chỗ ngồi, Diệp Lệ cùng Dự Vương đến thư phòng, ba người Diệp Thiên, Diệp Tuân, Diệp Thạc dắt tay nhau đến hoa viên.

“Tỷ tỷ, nhà tỷ phu thật lớn, có phải sang năm tỷ tỷ sẽ ở nơi này hay không?” Diệp Thạc lần đầu tiên tới Dự Vương phủ. Trước kia hắn còn quá nhỏ, La thị không yên tâm cho hắn rời phủ, đợi hắn đủ năm tuổi, lúc này La thị mới đồng ý để Diệp Thiên dẫn hắn ra ngoài.

“Ừ, sang năm thành thân xong tỷ sẽ sống ở đây.” Cùng đệ đệ nói tới chuyện hôn sự, Diệp Thiên một chút cũng không e lệ, sang năm nàng sẽ cập kê, sau cập kê chính là đại hôn.

Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thạc chớp chớp hai cái “Đệ muốn mỗi ngày đều tới đây thăm tỷ tỷ.” Thuận tiện còn có thể ở chỗ này chơi một ngày. Lúc nãy hắn vừa nhìn thấy một hồ nước rất lớn, đáng tiếc nước trong hồ đều đóng băng hết rồi, nghe tỷ tỷ nói trong hồ kia còn có hoa sen, đến mùa hè tỷ tỷ thích nhất là ngồi thuyền nhỏ đi hái đài sen.

Diệp Thiên cười nói: “Nếu đệ làm xong công khóa có thể tới đây chơi.”

Diệp Thạc nhăn mũi, hắn ghét nhất chính là công khóa. Diệp Tuân cúi đầu cười, vì không muốn làm bài tập nên mỗi lần đệ đệ đều không nhụt chí đấu trí đấu dũng cùng tiên sinh.

Trong hoa viên chỉ có một mảnh hoa mai nở rộ, trên cánh hoa còn mang theo chút tuyết đọng. Tiêu Ngôn Phong biết Diệp Thiên thích tuyết nên toàn bộ tuyết trong hoa viên đều không cho người dọn dẹp.

Diệp Thạc đảo mắt, thừa dịp Diệp Thiên đang ngắm hoa, hắn trộm nắm một nắm tuyết nhỏ, hô một tiếng “Tỷ tỷ”. Diệp Thiên vừa quay người lại hắn liền ném nắm tuyết trong tay về phía Diệp Thiên.

Diệp Tuân đã sớm chú ý tới động tác của đệ đệ, Tứ đệ còn nhỏ, sức lực cũng lớn, cho dù ném trúng cũng sẽ không đau, nhưng hắn không muốn tứ tỷ tỷ bị tuyết đánh trúng, lại không đành lòng làm hỏng hứng thú của Diệp Thạc nên liền lén lút đứng bên người Diệp Thiên, chờ tứ đệ ném nắm tuyết kia lại đây hắn nhanh chóng đi lên phía trước dùng thân thể ngăn cản nắm tuyết kia đụng trúng người tứ tỷ.

Diệp Thiên vừa xoay người lại liền nhìn thấy một màn như vậy, biết đệ đệ lại bướng bỉnh, nàng mỉm cười sờ đầu Diệp Tuân.

Diệp Thạc thấy nắm tuyết kia đánh trúng Diệp Tuân, cao hứng nhảy dựng lên, “A, trúng, trúng! Tam ca mau tới ném đệ!”

Tứ đệ muốn vui chơi, đương nhiên Diệp Tuân sẽ phụng bồi, hắn nhanh chóng vo một nắm tuyết nho nhỏ ném về phía Diệp Thạc. Năm nay Diệp Tuân mười tuổi, thỉnh thoảng lại được Diệp Lệ lôi kéo đi thao luyện một chút, lực đạo và độ chính xác tự nhiên tốt hơn Diệp Thạc rất nhiều, nhưng hắn cũng không cố tình ném lên người Diệp Thạc, mỗi lần nắm tuyết nhỏ kia đều ném trúng góc áo bào của Diệp Thạc, vừa trúng vừa không làm đau tứ đệ.

Diệp Thạc hưng phấn vô cùng, chân ngắn nhỏ nhanh chóng tiến về phía trước thu thập tuyết ở khắp mọi nơi. Hắn rất giống Diệp Thiên, nơi nào có tuyết từng bị chạm qua, hắn sẽ không động, hắn đặc biệt đi tìm những tảng tuyết lớn trơn bóng chỉnh tề chưa từng bị ai chạm phải.

Diệp Thạc vo tuyết thành cục nhưng không ném ra ngoài, thẳng đến khi tích cóp được một đống lớn, lúc này hắn mới vui vẻ ném về phía Diệp Tuân. Hắn ném liên tục, cho dù độ chính xác kém thì Diệp Tuân cũng có khi trốn tránh không kịp.

Diệp Thiên nhìn thấy một nắm tuyết đập trúng trán Diệp Tuân, trách mắng: “Thạc nhi, không được ném vào đầu!”

Diệp Thạc dừng một chút, ủy khuất nhìn tỷ tỷ, “Đệ đều ngắm vào bả vai tam ca, không biết vì sao nắm tuyết lại chạy lên đầu.” Chỗ hắn ngắm chính là bả vai, nhưng lại không một lần đánh trúng, không phải trên thì là dưới, hoặc bên trái bên phải.

Diệp Tuân đi đến bên người Diệp Thạc “Không sao, ta dạy Tứ đệ nhắm như thế nào cho chuẩn.” Hắn đi theo Diệp Lệ học được chút tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung nên cũng biết đại khái một ít.

Diệp Tuân chỉ vào một cái cây thấp bé cách đó không xa “Chúng ta chọn nơi đó.” Hắn ngồi xổm sau lưng Diệp Thạc, cầm tay phải Diệp Thạc, không nhanh không chậm dạy tứ đệ nhắm chuẩn như thế nào. Diệp Thạc ném mấy cái, quả nhiên độ chính xác có tiến bộ, hưng phấn vo thêm một đống tuyết lớn tới đây, Diệp Tuân cũng tới hỗ trợ.

Diệp Thiên khoác áo choàng thêu hoa tử đằng thật dày, trong tay còn cầm một chiếc túi sưởi nhỏ, cười tủm tỉm nhìn hai đệ đệ đùa nghịch. Nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào tuyết, trời lạnh thế này cũng chỉ có hai đệ đệ ngốc của nàng mới chơi đùa vui vẻ như vậy.