Dưỡng Thi

Chương 29: Tác dụng của linh quả



Mà trong khi đó, Ngọc Lan ở ngay bên cạnh, lại hoàn toàn không biết gì cả. Nàng chỉ thấy Trần Lâm vừa đưa linh quả cho nàng xong, thì ngồi xuống dưới đất xếp bằng, trên người lại tản ra một tầng sương khí màu trắng đục, để cho nàng không thể nào thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho nên nàng chỉ có thể cắn răng, xoay người rời đi, rồi vội vàng đem quần áo mặc vào trên người. Sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, lấy linh quả đưa lên trước miệng, thử cắn nhẹ một miếng. Thứ linh quả này vừa cắn vào trong miệng, lập tức liền muốn hòa tan vào trong đầu lưỡi, mùi vị nồng đậm, cực kỳ ngon miệng. Vừa ăn xong một miếng, nàng lại muốn cắn tiếp lấy miếng thứ hai, cứ như vậy nàng đem linh quả cắn ra từng miếng từng miếng, rồi chậm rãi đem chúng nuốt xuống bụng. Ăn đến miếng cuối cùng rồi, mà nàng vẫn còn cảm thấy hương vị ngọt ngào đọng lại trên đầu lưỡi, thứ linh quả này thật sự là có hương vị tốt vô cùng.

Không biết có phải là do linh quả đã để hơi lâu, cho nên linh khí bên trong bị tiêu hao hơn phân nữa, hay là do cách ăn uống của nàng đặc biệt, mà khi nàng ăn xong toàn bộ trái linh quả này, cơ thể cũng không hề có một chút dấu hiệu bất ổn nào cả. Thậm chí, nàng còn cảm thấy cơ thể đang tràn đầy sinh lực, từng khối da thịt trên người cũng bắt đầu trở nên căn mịn, hồng hào. Cái cảm giác này, thật sự là kỳ diệu đến khó tả. Chẳng lẽ, thứ linh quả này có thể giúp nàng cải tạo nhan sắc hay sao? Vừa nghĩ đến đó, nàng đã vui sướng đến mức muốn ngay lập tức tìm kiếm một thứ nào đó để soi mình kiểm tra một phen! Cái suy nghĩ này của nàng, nếu như để người khác biết được, chắc chắn sẽ có người chửi nàng đến chết mới thôi! Đây chính là linh quả a! Làm sao chỉ có một chút tác dụng dưỡng nhan như vậy chứ?

Trong lúc Ngọc Lan còn đang vui sướng vì công dụng dưỡng nhan kỳ diệu của linh quả, thì Trần Lâm đang phải khổ sở gồng mình gánh chịu áp lực tàn phá vô cùng kinh khủng từ linh khí ẩn chứa bên trong nó. Quả thật, nếu như bản thân Trần Lâm không có được nghị lực cường đại, không biết lúc này hắn đã hơn mê biết bao nhiêu lần rồi. Sau khi linh khí tràn vào trong cơ thể, chúng bắt đầu dồn nén vào bên trong các đường kinh mạch, nhanh chóng đem toàn bộ kinh mạch của hắn phá đi, rồi làm lại. Cứ như thế, kinh mạch của hắn không ngừng bị phá rồi lại lập, cảm giác này khiến hắn đau đớn đến mức muốn chết đi cho rồi, quả thực là thống khổ đến cực điểm. Nhưng Trần Lâm biết rõ, chỉ cần bản thân hắn có thể chịu đựng qua được trận này, hắn nhất định sẽ có một bước đột phá cực kỳ lớn, mà cũng bởi vì cơ duyên làn này, con đường tu luyện phía sau của hắn đã được rộng mở gấp trăm ngàn lần!

Nhưng khoan hãy nói đến những chuyện này, bởi vì đó là chuyện của tương lai. Điều quan trọng nhất đối với Trần Lâm bây giờ, chính là hắn phải làm thế nào để vượt qua thử thách khó khăn của lần này. Cơ thể hắn đang bị tàn phá đến hao mòn hết toàn bộ thể lực, mà tinh thần của hắn đã kiệt quệ đến sắp ngã quỵ. Chỉ cần hắn ngã xuống, hắn nhất định sẽ không thể nào đứng dậy được nữa. Nhưng loại thống khổ như bị tra tấn thế này, không phải chỉ dựa vào nghị lực là có thể làm được, dù sao bản thân Trần Lâm cũng chỉ là một thân xác phàm tục mà thôi.

“Công… công tử… ngươi… ngươi bị làm sao vậy?” Lúc này sương mù linh khí bao quanh bên ngoài thân thể của Trần Lâm đã bị hắn hấp thu gần hết, bây giờ Ngọc Lan mới phát hiện ra trên người của Trần Lâm có chỗ không đúng. Nàng vốn dĩ còn đang tính chạy đến hỏi Trần Lâm, xem nàng có đẹp hay là không, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lúc đỏ, lúc xanh của hắn, thì nàng đã hoàn toàn bị dọa cho chết khiếp rồi.

Trần Lâm hơi mở mắt ra nhìn nàng, ánh mắt của hắn lúc này đã đỏ rực, như có hai ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, dọa cho Ngọc Lan giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Nhưng Trần Lâm cũng không biết vì sao nàng lại sợ hắn như thế, hắn chỉ cảm thấy đầu óc của mình sắp trở nên mơ hồ, mà có một giọng nói nào đó đang không ngừng gào thét trong tâm trí của hắn. Muốn hắn xông lên, đem nữ nhân trước mặt lột sạch, sau đó đem nàng chà đạp một phen. Nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu của Trần Lâm, nói cho hắn biết là hắn tuyệt đối không thể tổn thương nữ nhân này, tuyệt đối không!

Chỉ là, dục vọng của con người vốn dĩ là một thứ bản năng, ngươi càng khống chế nó, thì nó càng bộc phát ra một cách cuồng bạo. Huống chi, thứ mà Trần Lâm ăn vào lại chính là Long Tinh quả, một loại linh quả được hình thành từ máu của Long Thần. Mà rồng cho dù là Thần hay chủng tộc bình thường đều có tính dâm, một nam nhân bình thường ăn vào, không chỉ có tác dụng tẩy cân phạt tủy không thôi, mà còn mang theo lượng lớn dâm tinh, giống như là một người uống phải một trăm cân xuân dược vậy. Bây giờ, cơ thể của Trần Lâm cũng đang ở trong thời kỳ mấu chốt, nếu như hắn không thể đem thứ này phát tiết ra ngoài, bản thân cho dù không chết, cũng sẽ bị phá thành phế nhân.

Nghe tiếng hơi thở ồ ồ của Trần Lâm liên tục phát ra, lại nhìn ánh mắt như có tính xâm lược của Trần Lâm nhìn về phía mình. Mặc dù Ngọc Lan vẫn còn là tấm thân xử nữ, nhưng nàng ở trong Song Tu phủ nhiều năm như vậy, một chút phương diện nam nữ này nàng làm sao không phân biệt được chứ! Chỉ là, nàng cũng không hiểu, rõ ràng đang yên đang lành, trên người Trần Lâm làm sao phát ra khí tức giống như là uống phải xuân dược vậy? Chẳng lẽ là do linh quả vừa rồi sao? Nhưng mà chẳng phải nàng cũng vừa ăn nó rồi đó ư, trên người nàng đâu có chuyện gì đâu? Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy có cái gì đó không đúng?

“Đúng rồi, thứ linh quả này dường như không có tác dụng thần kỳ giống như trong truyền thuyết miêu tả thì phải?” Sau một hồi suy nghĩ, nàng rốt cuộc cũng thông suốt vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.

Thì ra, thứ linh quả này là một loại linh quả mang theo thuộc tính chí dương chí cương, không chỉ có tác dụng rèn luyện thân thể, mà nó đối với nam nhân còn có tác dụng như là xuân dược. Riêng nữ nhân ăn vào, thì đa phần dược tính đều bị lực lượng âm tinh trong cơ thể hấp thu hết, ngoài một chút tác dụng rèn luyện, dưỡng nhan thông thường, thì tác dụng phụ của nó rất nhỏ, chỉ coi như là tăng chút độ ham muốn mà thôi. Huống hồ, bản thân nàng còn là Thuần Âm Chi Thể, những thứ thuộc tính chí dương chí cương này đối với nàng không hề có một chút tác dụng phụ nào, thậm chí nó còn có thể giúp thể chất của nàng lột xác thêm lần nữa.

Đến lúc này, Ngọc Lan cũng coi như là hiểu ra hết mọi chuyện, mà khi nhìn thấy Trần Lâm đang đau khổ cắn răng chịu đựng, lại thấy hai bàn tay Trần Lâm siết chặt đến độ chảy ra máu tươi, nàng thật sự rất đau lòng. Người nam nhân này, đã từng che chở và cứu nàng rất nhiều lần. Mặc dù cả hai chỉ ở cạnh nhau không tới mấy ngày, nhưng nàng cảm thấy, hắn nhất định là một người tốt. Bây giờ nhìn hắn đau khổ như vậy, nàng thật sự sắp nhịn không được rồi. Thế nhưng, bản thân nàng chính là Thuần Âm Chi Thể, một khi bị phá thân, nàng chỉ có một con đường để đi, đó chính là bị người nam nhân này hút sạch âm tinh, sinh lực cạn kiệt mà chết. Đứng trước một lựa chọn như vậy, người bình thường sẽ chọn lựa như thế nào? Hắn thật sự có đáng để cho nàng hy sinh cả tính mạng của mình hay không?

“Công tử, nếu như em phải chết, em chỉ hy vọng chàng sẽ thay em bảo vệ cho Ngọc Hương, chăm lo cho nó suốt đời suốt kiếp, không được để cho nó bị người khác ức hiếp, có như vậy em mới có thể an tâm giao toàn bộ tính mệnh của mình cho chàng, chàng có đồng ý không?” Ngọc Lan chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh của Trần Lâm, cầm lấy tay hắn nói.

Trong đầu Trần Lâm lúc này chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó chính là, dù hắn có bị bạo thể mà chết, hắn cũng nhất định không chiếm đoạt lấy thân xác của nữ nhân này. Nàng là Thuần Âm Chi Thể, một khi bị hắn phá thân, nàng nhất định sẽ chết. Mặc dù việc này đối với chuyện tu luyện công pháp của hắn có tác dụng rất lớn, mà theo như lời Thanh Ngọc nói cũng không có tác hại gì, nhưng khi Thanh Ngọc nói ra lời này, Trần Lâm rõ ràng nhìn thấy trong mắt của nàng hiện lên một tia do dự, điều này cũng chứng tỏ lời nói của nàng không hoàn toàn đáng tin. Mà hắn làm người lại rất có nguyên tắc, cho dù có trộm cắp của thiên hạ, cũng tuyệt đối không vì lợi ích của bản thân mà hại người, huống chi đây còn là một cô nương xinh đẹp, thuần lương, chất phác như vậy!