Dưỡng Tính

Chương 1: Vị tằng hữu nhất pháp, bất thung nhân duyên sinh



Sau khi nhận thông báo tuyển dụng của đại học C và hoàn tất khóa học, thời gian giảng dạy cùng các vấn đề liên quan với nhà trường. Đường Thi liền đến thành phố C trước 10 ngày.

Cổ trấn Bạch Nham được xem là điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở thành phố C, nơi đây là một trong mười hai danh lam thắng cảnh của địa phương. Thành phố này được xây dựng từ thời nhà Tống với địa hình độc đáo" một sông hai suối ba núi bốn đường", cổng vào chạm trổ cảnh tượng hưng thịnh, bên cạnh có hai câu đối: "Bạch nhật lý thiên nhân cung thủ, nhập dạ hậu mặc trản nguyệt đăng."*

*Ban ngày ngàn người chắp tay- ban đêm nghìn ngọn đèn sáng.

7 giờ sáng ít người qua lại, chưa một cửa hàng nào trong trấn cổ mở cửa, sương sớm mát lạnh tràn vào phổi vô cùng sảng khoái. Đường Thi và mấy người bạn đi dọc theo con đường lát đá xanh về phía sâu trong trấn cổ.

10 phút sau, người qua lại ngày càng đông.

Bạn cô nói:

- Chùa Pháp Định rất linh thiêng, người dân địa phương hay đến đây dâng hương. Bạch Nham cổ trấn cũng khá là nổi tiếng, vì tầm 9 giờ sáng sẽ có nhiều du khách ở nơi khác đến thăm, do đó người dân ở đây thường đến làm lễ trước. Hôm nay là ngày cuối cùng của " thập trai "* nên người đến lại càng đông hơn mọi ngày.

* Thập trai nhật: Mười ngày trai giới là quy định của Phật giáo vào các ngày mùng 1, 8, 14, 15, 18, 23, 24, 28, 29, 30. Trong mười ngày này các hàng Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di, Cận sự nam, cận sự nữ cử hành trai giới, trang nghiêm thanh tịnh.

Đường Thi khẽ gật đầu, lờ mờ thấy được gác mái uốn lượn giữa lưng chừng núi. Hai người dần thả chậm cước bộ, có chút khác những người địa phương đang hối hả đi ngang qua.

Đường Thi không tin Phật, nhưng thích chùa miếu. Có việc đi đâu đó đều dành chút thời gian thăm thú chùa chiền ở địa phương.

- Mới đến lần đầu, vào bái Phật cũng tốt. Người bạn nói:

- Hôm nay có đại sư đến giảng thiền*, nếu không có việc gì, có thể đến nghe một lát.

*Thiền có nghĩa là phương pháp rèn luyện tâm dựa trên sự tập trung có chủ ý vào một đối tượng, hoặc những khoảnh khắc xảy ra trong cuộc sống để tâm an tịnh. Khi tâm an tịnh thì trí tuệ sẽ phát triển giúp hành giả có cái nhìn chính xác và thấu đáo hơn những sự vật, hiện tượng để từ đó đưa ra những phản ứng phù hợp.

- Cậu tin Phật?

Người bạn lắc đầu:

- Không tin, nhưng chùa Pháp Định từ trước đến nay giảng thiền rất hay, Nghe một chút lời hay ý đẹp cũng là một thú vui tiêu khiển bổ ích.

Lại nói:

- Xác định chương trình giảng dạy rồi?

- ừ

- Dạy môn nào vậy?

- Văn học cổ đại Trung Quốc và Nguyên Khúc.

Người bạn cười:

- Nguyên khúc không phải là chuyên ngành nghiên cứu của cậu sao?

- Lúc ấy đăng ký hai môn tự chọn tiếng Trung hệ chuyên nghiệp, một môn là nghiên cứu Nguyên Khúc, một môn là Lịch sử văn hóa Phật giáo, việc này trước đây cũng đã định sẵn rồi.

- Không tồi. Người bạn có chút cảm khái:

- Cậu tính ra là tìm việc đúng chuyên ngành rồi! Hiện tại cũng coi như làm điều mình thích, còn tụi mình, haha, cả người toàn mùi tiền.

Đường Thi khẽ cười:

- Đều như nhau cả, người yêu tiền, thân ám mùi tiền, kẻ yêu sách, cả người đều là sâu mọt.

- Haha, cậu thật là!

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chốc lát cổng chùa Pháp Định đã dần hiện ra ngay trước mắt. Thành phố C là vùng núi, địa hình dốc trượt ít có chỗ bằng phẳng. Chùa Pháp Định được xây dựng trên sườn đồi,các cổng của đền thờ dựng đứng trên sườn núi. Lối vào có hơn một trăm bậc đá xanh với độ nghiêng gần 70 độ. Đi hết bậc thềm ánh sáng mặt trời cũng đã rực rỡ trên đỉnh đầu.

Khi đã gần chín giờ, Đường Thi đứng dậy đi dạo một vòng, đi qua hai dãy hành lang dài, tùy ý xoay người vài bước liền đến cửa phòng Kinh điển Tây Tạng.

Có một người đang ngồi ở chính giữa đại điện.

Trước mặt anh có khoảng 100 chiếc đệm quỳ, sau lưng là một bức tượng Phật khổng lồ bằng vàng. Đại sảnh trống trải và yên tĩnh, phảng phất hương thơm nồng nàn của gỗ đàn hương. Người đàn ông ngồi giữa chậm rãi lật qua một trang sách.

Đường Thi đứng trước cửa phân vân không biết có nên vào hay không.

Người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô:

- Đến nghe thiền?

Đường Thi mím môi, khẽ đáp:

- Vâng.

- 10 giờ mới bắt đầu, bây giờ vẫn còn sớm.

Phật Tổ sau lưng anh nhướng mày, rũ mắt xuống, miệng ôn hòa, thánh thiện, nhân hậu.

Đường Thi Nhấc chân đi vào đại điện, hỏi:

- Tôi có thể vào ngồi một lát không ạ?

Người đàn ông gật đầu:

- Cứ tùy ý.

Đường Thi bước vào và ngồi xuống chiếc nệm xa nhất bên trái.

Căn phòng im ắng, văng vẳng ở đâu đó những tiếng chuông khi xa khi gần, mùi đàn hương thoang thoảng trong gió nhàn nhạt như có như không.

Đường Thi có chút buồn bực, cô biết nhìn chằm chằm vào một người trong tình huống này là vô cùng bất lịch sự, nhưng cô không thể khống chế được ánh mắt của mình. Chỉ trong vòng mười phút, cô đã nhìn chằm chằm người khác ba lần rồi.

Đầu tiên là trẻ tuổi, là kiểu trẻ tuổi nhưng lại không thể phân biệt rõ số tuổi. Thoạt nhìn tuổi tác chỉ khoảng 25- 26, nhưng nhìn kĩ thì lại không phải, khoảng hơn 30 tuổi một chút, 35 tuổi? Nghe có vẻ ổn nhưng lại có vẻ không ổn lắm. Một người đàn ông 35 tuổi có chút già nhưng anh lại không hề già chút nào. So với những cậu trai trẻ 25 26 tuổi hấp tấp, cuồng vọng tự đại trên người anh lại không có khí thế " thiên hạ tận ta chưa tận" như của họ. Ngược lại, anh chỉ trầm mặc như nén hương trước mặt Phật tổ. Nếu nói anh già, so với một người đàn ông 35 36 tuổi, trên người anh lại không có loại cảm giác như đã trải qua bao sóng to gió lớn, lắng đọng hơi thở trần tục, lạnh nhạt, thất vọng mà chỉ có một loại thiên phàm quá tẫn yên tĩnh cùng thong dong tựa như tòa đỉnh trước Đại Hùng Bảo Điện.

Tiếp theo về dung mạo, đây là một người đàn ông có ngũ quan sắc bén, đuôi mày dài, mắt đen,sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng, khuôn mặt lãnh đạm khiến cho người ta cảm thấy lạnh nhạt xa cách. Xem tướng mạo của anh tuy có lực công kích nhưng kết hợp với khí chất trên người lại khiến cho người khác nhịn không nổi muốn thân cận anh thêm chút nữa, không phải là sự thân cận giữa đàn ông và phụ nữ,mà là giữa tín đồ và thần- Bát nhã trí tuệ, nội hàm ưu tú.

Cuối cùng chính là thân phận, hiển nhiên người giảng thiền hôm nay chính là anh. Nhưng anh không phải là người xuất gia, không quy y không mặc áo cà sa, thậm chí trên người cũng không có một đồ vật nào liên quan đến Phật pháp. Đường Thi còn hoài nghi anh không phải người tin Phật. Người tin Phật luôn mang tâm kính sợ Thần thánh, đối với kinh Phật luôn trân trọng nhún nhường, anh không có. Người đàn ông thần sắc thả lỏng, tùy ý lật quyển sách trên tay, nghiêm túc mà không hề kính sợ, nhưng kì lạ chính là anh lại ngồi ở đại điện này...

Đường Thi thở phào một hơi, chật vật thu hồi tầm mắt.

Người đàn ông tựa hồ không hề phát giác.

Hết chương 1