Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi!

Chương 26: Khai tâm



Hắn vẫn đứng im đó mà nhìn tôi, tôi thử đưa tay lay nhẹ hắn. Đến khi tay tôi chạm vào áo hắn thì hắn nhanh tay nắm lấy tôi, tôi vội rút tay về. Cái tên này quái lạ quá, tôi thật sự không biết là hắn ta muốn cái gì đây.

Hắn nhất quyết kéo tôi về giữa phòng nơi đặt bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch mang màu vàng sữa, rồi bất chấp sự chống đối của tôi mà ấn tôi ngồi xuống ghế. Hắn ta cũng ngồi xuống, rót từ chiếc bình ngọc bích màu xanh thứ chất lỏng trắng rồi đặt vào trong tay tôi. Tôi thử đưa lên mũi ngửi nhẹ một chút mùi cồn kết hợp với mùi oải hương và thêm mùi ngọt của trái cây.

Hắn uống ly rượu trong tay mình rồi ra hiệu cho tôi uống cạn nó. Tôi đương nhiên là không uống rồi, tôi đặt ly xuống bàn định đứng dậy. Nãy giờ tôi đã thấy ngờ ngợ rồi tới bước uống rượu luôn rồi thì không nghi ngờ gì nữa. Cái tên quái quái này là vị thần hồ ly mà đám hồi nãy thờ cúng. Hắn ta đây là muốn hoàn thành nghi thức hợp cẩn với tôi sao?

Khi tôi chưa kịp đứng lên thì hắn nhẹ phất tay cả cơ thể tôi đột nhiên đông cứng lại, sau đó hắn tự tay đút hết ly rượu trong tay vào miệng tôi. Đến khi chắc chắn tôi nuốt hết hắn nhẹ nhàng bế tôi lên rồi đặt lên chiếc giường lớn với đủ loại chăn nệm vải vóc đủ màu đủ sắc.

Tôi muốn vùng vẫy nhưng thân thể lại không chịu sự chi phối của bản thân. Bước cuối cùng của hôn lễ là... động phòng đó. Tôi đây gấp đến độ hai mắt đỏ lên, hắn đây là muốn cưỡng ép tôi sao?

Nhưng trái với suy nghĩ của tôi hắn cũng leo lên giường sau đó cởi áo choàng ra rồi... ngủ. Hắn cư nhiên vậy mà lại nằm xuống ngủ sẵn tiện ôm tôi luôn vào lòng.

Cái quái gì đây? Tôi cố suy nghĩ xem thật ra mình đang nằm trong hoàn cảnh nào. Là nguy hiểm hay an toàn đây, tôi nghĩ mãi rồi cũng ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy hắn đã đi mất tiêu rồi, còn cơ thể tôi thì đã trở lại bình thường. Tôi leo xuống giường thử tìm kiếm xung quanh xem có cánh cửa nào không. Nhưng tôi không cần tìm lâu vì sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Hai cô gái còn rất trẻ chắc tầm 15, 16 tuổi cầm khay bước vào. Họ cùng bận đồ hồng nhạt, hai búi tóc trên đầu kết nơ hồng và khuôn mặt của họ cũng giống hệt nhau. Họ cười nhẹ cúi người chào tôi rồi đặt khay thức ăn lên bàn.

" Phu nhân mời người dùng ạ!"

Một trong hai cô gái lên tiếng, tôi nghi hoặc nhìn cô ta " phu nhân" sao?

" Đây là đâu?"

Tôi lên tiếng hỏi thì cô gái vừa lên tiếng trả lời tôi.

" Đây là miếu hồ tiên thưa phu nhân".

" Miếu hồ tiên, vậy chủ nhân các ngươi là hồ tiên?"

Cô gái còn lại cũng nhẹ cười với tôi rồi nói.

" Dạ, chủ nhân là hồ tiên đại nhân ạ".

" Vậy... hắn ta muốn ta làm tân nương cho hắn".

Cả hai cô gái nhìn nhau cười rồi lễ phép nói.

" Phu nhân vốn đã trở thành tân nương của hồ tiên đại nhân rồi ạ, hôm qua hai người đã uống rượu hợp cẩn rồi".

" Phu nhân, phu nhân cái gì? Ta không phải! Rượu là hắn đổ vào miệng ta".

Tôi bực bội lớn tiếng, sau đó cố hạ giọng bình tĩnh nói với hai người họ.

" Hai người biết đường ra khỏi đây không?"

Hai người nhìn nhau một lúc, chắc dù có biết cũng không chỉ tôi đâu ha. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi họ cúi người rồi đưa tay dẫn tôi ra ngoài thật.

Tôi bước khỏi phòng thì một không gian toàn cây cối hoa lá, đủ màu đủ loại đập vào mặt tôi, bên kia còn có cả một cái ao sen thả đầy cá bơi lội tung tăng. Tôi đây là muốn ra ngoài không phải là ra bên ngoài phòng.

" Ta muốn ra khỏi đây, trở về cái miếu đó".

Hai cô gái đó lại đưa mắt nhìn nhau rồi nói.

" Chỗ này là miếu hồ tiên ạ! Người muốn tới miếu nào".

" Là nơi ta đến hôm qua đó, hôm qua chủ nhân các ngươi kéo ta đi qua bức tượng hồ ly rồi tới nơi này. Ta muốn trở lại chỗ hôm qua".

Hai người đó nhìn tôi lắc đầu.

" Chỉ có chủ nhân mới có thể trở về nhân gian ạ, chúng tôi không có khả năng đó".

Tôi biết lắm mà, sao dễ như vậy được, mà thôi bỏ đi dù sao tạm thời có vẻ tôi vẫn an toàn. Bụng tôi vang lên tiếng cồn cào nên tôi trở về phòng rồi ngồi xuống bàn bắt đầu ăn. Có thực mới vực được đạo mà, phải no mới nghĩ cách được.

Tới khi tôi ăn xong ra ngoài vườn dạo vài vòng, rồi thử ngó đông ngó tây nghiên cứu một tý thì tôi rút ra kết luận. Đây chắc là không gian nào đó rồi, vì bên ngoài căn nhà này toàn một màu trắng xóa lóa mắt. Căn phòng tối qua tôi ở có vẻ là của chủ nhân nơi này luôn. Ngoài ra chỗ này cũng rất rộng, tôi thử đi qua thêm vài gian nhà nữa thì hoàn toàn bỏ cuộc vì mệt. Trừ đi hai cô gái tôi gặp lúc nãy, ở đây vẫn còn một đống người khác nhau nữa. Xem ra đều là nô bọc ở đây, tuy nhiên tôi để ý thấy là khuôn mặt của họ đều đặt biệt thanh tú. Nơi này tuyển người dựa trên dung mạo à?

Đến khi dạo chán rồi tôi lại về phòng nằm vật vờ trên cái giường lót đầy chăn niệm đó rồi lại mơ màng ngủ. Chỉ là chưa kịp hoàn toàn thiếp đi thì khuôn mặt cảm nhận được một nụ hôn nhẹ phớt qua. Tôi giật mình ngồi dậy, thân ảnh của tên hồ tiên hôm qua mỉm cười trước mặt tôi.

Tôi đưa tay che má, chỉ vào hắn ta.

" Anh... anh...anh làm gì vậy hả?"

Hắn không trả lời tôi mà lôi cái hộp màu tím nhạt ra đặt vào tay tôi rồi nói.

" Tặng cho nàng".

Tôi mơ hồ cầm cái hộp rồi mở to mắt mà nhìn hắn. Ể? Hắn nói được kìa, vậy là hôm qua hắn cố tình trêu chọc tôi sao?

" Anh nói được sao? Anh hiểu tôi nói gì đúng không?"

Hắn gật đầu.

" Vậy hôm qua... sao anh không nói hả?"

Tôi bực bội hỏi hắn thì nhận được khuôn mặt cười nhu thuận như nước của hắn.

" Ta không cố tình trêu nàng, đúng là ta không hiểu và không nói được ngôn ngữ của nàng. Nhưng vì chúng ta đã hoàn thành nghi thức phu thê nên nàng hiện giờ có thể hiểu và nói ngôn ngữ của ta".

Ý hắn ta là không phải do hắn mà do tôi sao? Tôi nói ngôn ngữ của hắn ta? Nhưng tôi có thấy bản thân nói gì kì lạ đâu. Tôi hoài nghi nhìn hắn, thôi bỏ đi hiểu hay không hiểu thì hiểu mới tốt.

" Anh đưa tôi trở về đi?"

Hắn cười nhìn tôi.

" Đây là nhà nàng".

" Không phải, đây không phải là nhà tôi".

" Nhưng nàng là phu nhân của ta, đương nhiên đây là nhà nàng".

" Không phải, tôi không tự nguyện trở thành phu nhân ngài, ngài hiểu không".

" Chúng ta đã uống rượu rồi, nàng muốn hay không vẫn thì vẫn là phu nhân của ta".

Hắn bình thường nói chuyện dịu dàng lắm không ngờ tính cách lại bá đạo như vậy, ý là cưỡng ép tôi luôn sao?

" Tôi không hiểu, tôi không muốn, tôi muốn về nhà".

" Vậy nàng muốn về đâu?"

Về đâu? Cái này tôi cũng không biết, đúng rồi tôi không hề biết bản thân là ai cả. Có vẻ vì tôi im lặng quá lâu nên hắn lên tiếng.

" Nàng không biết mình muốn đi đâu sao?"

" Tôi... tôi không nhớ gì cả! Tôi không biết mình là ai".

" Vậy sao nàng không ở lại đây?"

" Nhưng mà..."

" Được rồi nàng cứ ở lại đây trước đi".

Nói rồi hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi, tôi mơ hồ không biết phải nói gì cả thậm chí trong tâm thức lại còn nhận định lời nói của hắn có lẽ là đúng.

" Nàng mở ra xem có thích không?"

Tôi nghe theo hắn mở cái hộp màu tím ra, trong đó là cái vòng được kết lại từ những viên phỉ thúy màu xanh lục to cỡ đầu ngón tay út tôi, xen lẫn vài viên phỉ thúy băng chủng màu trắng ngà lớn hơn viên xanh một chút. Ngoài ra còn có một con hồ ly nhỏ bạch ngọc gắn trên đó nữa.

Hắn vui vẻ đem chiếc vòng trong hộp đeo vào tay tôi.

" Hãy nhớ luôn mang theo nó".

Tôi ngẩn ngơ gật đầu rồi hỏi.

" Anh tên gì?"

" Bạch Thanh Phong, còn nàng?"

" Tôi không nhớ..."

" Vậy sau này nàng lấy họ của ta, Bạch Khai Tâm thế nào?"

" Khai Tâm? Có ý nghĩa gì?"

Hắn cười rồi nắm tay tôi hôn nhẹ lên.

" Khai Tâm mong nàng sẽ mở trái tim ta".

Tôi đỏ mặt, không thể phủ nhận hắn vừa đẹp lại còn biết tán tỉnh.

.......

" Mặc Linh! Mặc Linh tỉnh dậy đi!"

Tôi mơ hồ mở mắt ra, bên cạnh là khuôn mặt hoảng hốt của Đức Cường, đứng cách đó không xa là khuôn mặt của người thanh niên quen thuộc, chỉ trừ đôi mắt và mái tóc không phải màu xanh lam ra thì...

" Bạch... Thanh Phong...!"

Ngay khi cái tên đó được thốt ra tôi thấy đáy mắt hắn dậy sóng, khuôn mặt đầy ngạc nhiên bước vội về phía tôi. Sau đó... tôi thiếp đi, một cảm giác nhập nhằng giữa mơ và thực khiến đầu tôi choáng váng.

_____

P/s: mình không giỏi hán việt cho lắm, viết tới đoạn Khai Tâm thật sự là rất mắc cười luôn. Mong mọi người hiểu cho mình nha!

Nói là chương trước cho biết tên nam chính mà phải kéo tới tận chương này. Mình cũng đã cố gắng lắm rồi đó, đúng là tính trước thì bước không qua ha. Thật ra lúc đầu mình chỉ định cho giấc mơ trong 1 chương thôi không ngờ càng viết càng dài.

Mọi người thấy chương này thế nào?