Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em

Chương 35: Bất ngờ về anh



Thời gian chậm rãi trôi qua theo từng làn gió thổi mang theo những chiếc lá khô rơi xuống đầy mặt sân, bức tranh mà chính tay Hạ Tố Mẫn vẽ cuối cùng cũng được hoàn thành. Âm thanh không lớn cũng không nhỏ vừa đủ nhẹ nhàng lọt vào tai Lam Ngọc, Hạ Tố Mẫn cất tiếng: “Vẽ xong rồi!”

Lam Ngọc mở mắt ra, bức tranh được đưa vào tầm mắt.

“Vẽ rất đẹp!” Lam Ngọc nở nụ cười tán khen.

Hai chị em trò chuyện với nhau đến tận xế chiều, không biết đã nói bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất hay là những câu chuyệ ôn lại thời niên thiếu mà thoát cái tàn dương của buổi xế chiều đã buông xuống. Lam Ngọc bắt taxi rời đi trước, còn lại Hạ Tố Mẫn vẫn ở đó mở điện thoại lên với vẻ chần chờ.

“Mình có nên gọi cho anh ấy không nhỉ?” Hạ Tố Mẫn tự hỏi lòng mình.

Nhưng hỏi thì hỏi thế thôi chứ ngón tay thì bấm vào nút gọi, hai ba hồi chuông đầu reo lên thì rất nhanh đã kết nối được với đầu dây bên kia.

“Alo.” Dương Trác Diệc ở đầu dây bên kia lên tiếng.

Đầu dây bên đây Hạ Tố Mẫn bất giác mỉm cười, âm thanh trầm ấm vừa đủ lớn để lọt vào tai cô chạy xuống tận tim.

“Anh đã ăn chưa? Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”

Dừng khoảng trống khoảng hai giây, giọng nói Dương Trác Diệc truyền qua máy: “Được, em đang ở đâu? Tôi cho người qua đón em.”

Cúp máy, Hạ Tố Mẫn phấn khởi ngồi đợi người đến rước. Đây được tính là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và anh nên dù thế nào tấm lòng thiếu nữ cũng rất rộn ràng đầy hồi hộp.

Hạ Tố Mẫn lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, soi gương mặt mình trong gương trắng trẻo tươi tắn, nét cười soi qua gương hiện rõ trên ánh mắt.

“Thật may vì không bỏ lỡ anh ấy!” Cô tự khẽ thầm với bản thân mình hiện rõ trên gương soi.

Hạ Tố Mẫn hứng hở thấy thỏi son trong túi ra định quẹt thêm một ít lên môi nhưng đột nhiên lại khựng lại. Bởi vì đôi mắt của Dương Trác Diệc không thể nhìn thấy, do dự một hồi lâu thì Hạ Tố Mẫn cất thỏi son vào túi.

Mười lăm phút trôi qua, theo như địa chỉ mà Hạ Tố Mẫn đã nói trong điện thoại thì Dương Trác Diệc đã cử Tả Khiêm đến rước cô. Bước vào trong xe, Tả Khiêm lịch sự chào hỏi một tiếng rồi nói: “Anh Dương đang đợi cô ở nhà hàng lẩu, tôi sẽ đưa cô đến đó.”

Hạ Tố Mẫn gật đầu cảm ơn một tiếng rồi bánh lăng cứ thế lăng trên đường dài. Lúc này là xế chiều nên tàn dương rọi xuyên qua cửa kính xe chiếu vào ghế sau, mỗi lần đưa đón Dương Trác Diệc đều ngồi ở hàng ghế sau này. Nói các khác chính là Hạ Tố Mẫn đang ngồi ở chỗ Dương Trác Diệc hay ngồi.

Giây phút này dâng lên trong lòng Hạ Tố Mẫn một cảm xúc khó tả, ánh tàn dương mỗi ngày đều đẹp đến như thế này mà Dương Trác Diệc không thể nhìn thấy được. Trong mắt anh ấy ngày và đêm chỉ cách nhau một tiếng gọi, cách nhau ở một giấc ngủ mà thôi.

“Cảm ơn anh đã ở bên cạnh chăm sóc cho Trác Diệc.” Hạ Tố Mẫn đột nhiên cất tiếng nói.

Ánh mắt Tả Khiêm nhìn lên kính chiếu hậu rồi trả lời: “Đó là công việc của tôi, không cần phải cảm ơn.”

“Anh chăm sóc anh ấy bao lâu rồi?” Cô hỏi.

“Rất lâu rồi, từ khi cậu ấy còn là một thiếu niên.” Ánh nắt Tả Khiêm vẫn luôn tập trung phía trước lái xe.

Sau đó khoảng không gian rơi vào im lặng, chỉ nghe tiếng gió xe vuột ngang bên đường mà ánh mắt Hạ Tố Mẫn nhìn ra ngoài kính xe cũng trầm mặc hơn.

“Lúc nãy nghe thấy anh Dương nói chuyện điện thoại với cô, tôi thấy nét mặt anh ấy rất tươi tắn, có nét cười trong ánh mắt. Lâu rồi tôi mới thấy cậu ấy tươi tắn được như vậy.” Tả Khiêm bộc bạch.

Nghe được những lời Tả Khiêm nói, nét trầm mặc ẩn hiện trên cửa kính xe của Hạ Tố Mẫn cũng trở nên dịu dàng đi mang theo một chút hân hoan.

Xe dừng bánh ngay tại nhà hàng, Tả Khiêm xuống xe mở cửa sau, Hạ Tố Mẫn vừa bước xuống xe thì liền có hai người ăn mặc tây trang thịch liệp đón tiếp: “Mời cô Hạ đi theo chúng tôi.”

Hạ Tố Mẫn có chút ngạc nhiên rồi đảo mắt nhìn Tả Khiêm, cậu ấy thì gật đầu ra hiệu cho Hạ Tố Mẫn cứ đi theo họ.

Bước vào nhà hàng sang trọng với kiến trúc cổ đương thời, Hạ Tố Mẫn có hơi choáng ngợp với không gian rộng lớn này. Mang danh là tiểu thư của Hạ Gia, đương nhiên cô cũng từng đến những nơi rất sang trọng chỉ là cô chưa từng biết đến ở thành phố này cũng có một nhà hàng đặc biệt thế này.

Hai người tây trang chỉnh tề kia đưa Hạ Tố Mẫn vào thang máy, một người trong số đó cất tiếng: “Dương tiên sinh đang đợi cô trên phòng VIP.”

Hạ Tố Mẫn gật đầu cười lịch sự, ban đầu cô chỉ định cùng Dương Trác Diệc đến quán lẩu nào đó ở gần trung tâm thành phố thôi, cũng chẳng nghĩ đến anh ấy sẽ đưa cô đến nơi hoàng trán như thế này.

Nhớ lại lời đàn anh Tống Trị từng nói, Dương lão sư chính là con trai của hiệu trưởng Trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia. Hạ Tố Mẫn thầm nghĩ có khi nào nhà hàng lẩu này cũng của anh ấy mở hay không?

“Dương tiên sinh mà hai người nói hay đến đây lắm sao?” Hạ Tố Mẫn bèn hỏi.

“Đây là nhà hàng lẩu của tập đoàn Dương Thị, Dương tiên sinh chính là Giám Đốc ở đây.”

Nghe xong câu trả lời xém chút Hạ Tố Mẫn không đứng vững, thảo nào lúc nãy cô thấy Tả Khiêm quẹo vào phòng nhân sự.