Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 44: Sống không nổi



"Còn gì quan trọng hơn việc đại sự đời người, lần sau mà mẹ tôi hỏi cậu, cậu cứ nói là tôi đang suy nghĩ về cuộc đời."

"Nghĩ cách hủy diệt trái đất sao?"

"Đúng, chính là như vậy!"

Khưu Thiên Trường bật ra một tràng cười sảng khoái. Tôi lắng nghe, tâm trạng cũng thả lỏng theo. Thấy họ đỗ xe ở một câu lạc bộ, tôi cũng không hỏi nhiều. Khưu Thiên Trường dìu tôi đi vào vì tôi không biết phải đi đâu.

Căn chung cư nơi kết hôn với Tiêu Lạc Thiên đã thậm chí không còn gọi là nhà nữa. Về đó chẳng qua chỉ là đêm dài đằng đẵng một mình, thấp thỏm suy nghĩ, sau khi Tiêu Lạc Thiên trở về lại là một trận sóng gió như thế nào.

Câu lạc bộ này có lẽ có liên quan gì đó với họ. Khưu Thiên Trường bế tôi vào bằng cửa sau và đi đến khu vực dành cho hội viên trên tầng ba. Tôi ngồi trên ghế sofa, mệt mỏi đến ngón tay cũng chẳng buồn động đậy. An Kiến Văn muốn vào theo, nhưng Khưu Thiên Trường xoay người đẩy anh ta ra, "Bọn tôi nói chuyện yêu đương, cậu ở đây làm kì đà cản mũi sao? Kiếm chỗ nào mát mẻ đi đi." Đúng là hết tác dụng thì liền quảng sang một bên mà, đỡ trán thở dài: "Sớm muộn gì tôi cũng đoạn tuyệt với cậu!"

Cuối cùng trong phòng cũng yên ổn lại, không biết Khưu Thiên Trường kiếm đâu ra một bộ quần áo sạch đưa cho tôi, kêu tôi thay bộ quần áo ướt trên người ra. Tôi nhận lấy quần áo và hy vọng rằng anh ấy có thể quay người đi, nhưng anh ấy không có chút tự giác nào, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cực kì xấu hổ khi bị nhìn như vậy, liền đẩy anh ấy một cái: "Anh có thể quay người lại được không? Tôi phải thay quần áo."

“Cả người em từ trên xuống dưới có chỗ nào là tôi chưa nhìn thấy đâu, mau thây đi, nếu không mai lại cảm lạnh thì đừng có mà khóc với tôi.” Khưu Thiên Trường quay đầu qua, liếc nhìn quanh nơi lộ ra cơ thể của tôi.

“Anh mau xoay người đi!” Dễ dàng lô liễu thay quần áo trước mặt một người đàn ông, chuyện can đảm như thế tôi thật sự không làm được.

"Được được, sợ em rồi đấy!"

Cuối cùng thì Khưu Thiên Trường cũng chịu quay đầu di, tôi đang chuẩn bị cởi váy, không biết đâu ra anh ấy lại quay đầu lại: "Thật sự không cần tôi giúp sao? Em bị thương như vậy không tiện cho lắm."

Tôi dở khóc dở cười: "Tôi đau chân chứ không phải tay".

Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh ấy, ấu trĩ như một đứa trẻ con, tôi vừa tức vừa buồn cười. Người đàn ông này thật bí ẩn, có lúc thì lạnh lùng cọc cằn cao ngạo như đế vương, nhưng ở trước mặt tôi, anh như thể nhỏ hơn tôi vài tuổi, ấu trĩ như một đứa trẻ con.

Sau khi thay quần áo xong, điện thoại vang lên, là điện của Tiêu Lạc Thiên, tôi chần chừ nhấc máy thì liền nghe thấy những lời bất mãn, châm chọc của anh ta: “Đường Vân, cô lại đi dụ dỗ đàn ông ở đâu rồi, một ngày mà không có đàn ông, cô sống không nổi có đúng không?”

Tôi bóp chặt điện thoại, nghiến răng ken két. Đây là chồng tôi mà lúc tôi bị người ta ức hiếp thì đứng ngoài thờ ơ nhìn, lúc tôi rời đi thì lại nhạo báng tôi, tôi tức giận hét lên: “Đúng đấy, trong mắt anh tôi chỉ là một con đàn bà ai cũng đi làm tình được đúng không? Nếu chúng ta đã thế, vậy thì sao tôi không thử cùng vài người đàn ông nữa, biết đâu lại kiếm được một người đàn ông giỏi hơn anh, bây giờ tôi đang làm tình với đàn ông đấy, anh gọi muộn quá rồi, đồ cặn bã!”

Tôi đập mạnh điện thoại xuống bàn và úp mặt vào ghế sofa, việc thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến tôi gần như quên mất ban đầu mình là ai và Tiêu Lạc Thiên mà tôi yêu là người như thế nào.

Nhưng mà, cho dù như vậy, khi tôi nói năng lỗ mãng với Tiêu Lạc Thiên, trái tim tôi vẫn rất đau. Tôi đã yêu đơn phương anh ta suốt mười năm. Từ khi anh ta còn là một cậu thiếu niên mười ba tuổi, giờ đây đã trở thành một người đàn ông nổi bật rồi, nhưng, mọi thứ không thể quay lại được nữa.

Hậu quả nếu tình yêu thầm kín biến thành tình yêu rõ ràng chính là là tất cả những điều tốt đẹp đều bị bóp chết, vậy thì tôi thà là người phụ nữ ngốc nghếch đứng bên cạnh, thầm quan tâm đến Tiêu Lạc Thiên, ít nhất là vậy, người như tôi cũng có một nỗi khao khát với tình yêu, cũng thèm muốn những điều tốt đẹp chứ.

“Khưu Thiên Trường, tôi muốn uống rượu, có được không?” Tôi lấy cây kẹo mút từ trong túi ra, nhét vào miệng nuốt vài miếng, vẫn là hương vị ngọt ngào béo ngậy đấy, nhưng tôi không thể làm cho trái tim của tôi cảm thấy một chút ngọt ngào nào. Tôi muốn buông thả bản thân một xíu.