Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 59: Tôi thật hèn hạ



Anh ta vẫn giống như bình thường, giọng điệu ôn nhu mà trấn an tôi vài câu.

Anh ta cho rằng như vậy thì tôi sẽ có thể ngoan ngoãn về nhà chờ đợi anh ta trở về giống như trước kia.

Sau đó, anh ta dứt khoát xoay người đi về phía Nhan Như Ngọc, cúi người ôm Nhan Như Ngọc lên rồi đi về phía bên ngoài đám người kia, không có một chút ngập ngừng nào.

Tôi nhìn chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt chua xót cực kỳ khó chịu.

Nhìn đi, tôi hèn hạ biết bao nhiêu.

Tôi đã yêu Tiêu Lạc Thiên thời gian quá dài rồi, dài đến mức khi thấy anh ta gặp nguy hiểm, cơ thể của tôi không quản được mình nữa mà xông lên muốn cứu anh ta như vậy. Bởi vì tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh ta bị một chút thương tổn nào.

Hóa ra, nguyên nhân tôi vẫn luôn không muốn ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, hóa ra là bởi vì ở nơi sâu nhất trong tim, tôi không lừa gạt được mình. Tôi vẫn còn yêu anh ta, cho dù tôi cứ luôn nói tôi đã chết tâm rồi, nhưng ở nơi sâu nhất trong tim, phản ứng chân thật này, không lừa được chính bản thân tôi.

Nếu không vì sao tôi lại đeo nhẫn đến bây giờ chứ.

Các phóng viên sau khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, bọn họ không ngừng chụp ảnh chúng tôi. Anh ta ôm Nhan Như Ngọc, cả người tôi đầm đìa máu tươi, là vợ của anh ta, lại bị quên ở trong một góc.

Tôi dùng hết toàn lực mà hô lớn về phía Tiêu Lạc Thiên: "Tiêu Lạc Thiên, chúng ta không có sau này nữa, cũng không có nhà nữa rồi."

Dứt lời, tôi vung tay lên ném chiếc nhẫn về phía anh ta, rõ ràng bốn phía đang cãi vã không ngừng, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng nhẫn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, răng rắc răng rắc, đó là tiếng trái tim tôi vỡ tan.

"Cô gái này, cô chính là người vợ kết hôn ngầm của tổng giám đốc công ty Tiêu Thị sao? Các người kết hôn như thế nào vậy? Là anh ấy vượt giới hạn, hay là cô đã xen vào giữa anh ấy với cô Nhan."

"Bà Tiêu, cô là cô cả của nhà họ Đường đúng không? Chuyện giữa chồng cô và cô Nhan cô có thể nói một chút với chúng tôi được không? Về chuyện ly hôn, hai người là nghiêm túc sao? Hay chỉ là đùa vui thôi."

Vô số giọng nói vang lên bên tai tôi, có microphone chọc phải mặt của tôi, rất đau, sau khi bọn họ bị Tiêu Lạc Thiên mắng nhiếc thì lại đổi mục tiêu về phía tôi.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt kích động hưng phấn của đám phóng viên này, thậm chí tôi còn không nghe rõ rốt cuộc là bọn họ đang bàn cái gì nữa.

Tầm mắt của tôi bắt đầu mơ hồ, tất cả mọi thứ trước mắt đều đang bóp méo, tôi nhìn thấy bọn họ đang nói cái gì đó, nhưng lại không nghe rõ được.

Tôi đã cứu Tiêu Lạc Thiên, anh ta lại ném tôi ở lại đây với đám phóng viên.

Có người chen lách về phía bên này, là Khưu Thiên Trường, vẻ mặt của anh ấy đầy tức giận. Anh ấy gạt đám phóng viên che phía trước ra, tôi nhìn thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt mang theo tổn thương và khổ sở, càng nhiều hơn là lo lắng.

Tôi nhớ lại ngày đó lúc anh ấy tìm thấy tôi ở trong khách sạn cũng là ánh mắt như vậy, bỗng nhiên tôi đã hiểu được ý của anh ấy. Tôi làm cho Khưu Thiên Trường thất vọng rồi.

Anh ấy đối tốt với tôi như vậy, nhưng vào lúc anh ấy đến cứu tôi, tôi lại ném cánh tay anh ấy đi mà tìm Tiêu Lạc Thiên, cho nên bản thân lâm vào khốn cảnh.

Tôi nói xin lỗi với anh ấy, tôi muốn nói không cần đối tốt với tôi như vậy, tôi chỉ là một thiếu phụ lớn tuổi có chồng mà ngay cả chồng cũng ghét bỏ, không tiền không quyền không bộ dạng cũng không có tài hoa.

Nhưng có thế nào thì tôi cũng không mở miệng được, trời đất quay cuồng.

Dường như tầm mắt của tôi thay đổi rồi, những người này sao lại đều trở nên cao hơn tôi, tôi thế mà chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt cao cao tại thượng của bọn họ.

Tôi không muốn bị đạp vào trong bụi rậm, tôi muốn đứng lên.

Trước mắt càng ngày càng tối, cuối cùng hình ảnh dừng trên một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Tôi cố gắng nhả ra ba chữ: "Thật xin lỗi."

Sau đó tôi không còn biết gì nữa.

Tôi lại bắt đầu nằm mơ, rất rõ ràng tôi biết mình ở trong mơ, bởi vì tôi nhìn thấy mẹ.

Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng nhã nhặn lại trầm tĩnh, không phải kiểu phụ nữ trong ngoài không đồng nhất như Nhan Như Ngọc. Toàn thân bà ấy đều lộ ra vẻ nhã nhặn thanh nhã, giống như tiểu thư khuê các đi tới từ trong bức tranh thủy mặc vùng sông nước Giang Nam.

Nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nói cười thản nhiên, bà ấy rất yêu tôi, cũng rất chu đáo đối với tôi. Thứ tôi thích, thứ tôi không thích, bà ấy luôn kiên nhẫn lắng nghe.

Tôi nói sau khi tôi lớn lên sẽ làm một hoạ sĩ, vẽ lại nụ cười xinh đẹp nhất của mẹ vào trong tranh. Bà ấy bèn cười hôn lên mặt tôi, nói sau khi tôi lớn lên sẽ là hoạ sĩ lợi hại nhất.

Tôi cầm một đống bút màu cao cấp trong tay, đi đến trước mặt bố hỏi ông ấy tôi có thể vẽ nụ cười của mẹ trước, rồi lại vẽ cho bố không. Bởi vì tôi muốn vẽ khuôn mặt tươi cười của hai người mà tôi yêu nhất một cách hoàn mỹ nhất, rồi giữ lại vĩnh viễn.