Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 92: Muốn Nắm Tay Một Cách Quang Minh Chính Đại



Nhà họ Khưu tổ chức tiệc, anh phải về trước, anh kéo tay tôi không ngừng lắc đầu: "Lần sau lão già tổ chức tiệc, anh sẽ quang minh chính đại nắm tay em."

Tôi cười: "Vậy anh phải cố gắng rồi, em không dễ theo đuổi lắm."

"Yên tâm, chúng ta đã yêu nhau sâu đậm rồi, hạnh phúc còn ở xa sao?"

Phải, chắc hạnh phúc sắp đến bên tôi rồi nhỉ, tôi bắt đầu ăn mặc chải chuốt. Lúc thay đồ thì gặp khó khăn, rốt cuộc tôi nên mặc thế nào để tham dự buổi tiệc? Mặc thế nào mới có thể để lại ấn tượng tốt với bố mẹ của Khưu Thiên Trường?

Dạ phục mà lần trước Trương Hân chuẩn bị cho tôi quá hở hang, tuy rằng có thể khoe ra vóc dáng đẹp của tôi và che đi những khuyết điểm nhưng cách nhìn người của bề trên và người trẻ không giống nhau, nói không chừng còn thấy tôi tùy tiện, bộ này chắc chắn không được.

Hay mặc đồ thể thao? Làm gì có ai mặc đồ thể thao đi dự tiệc chứ, rõ là bẽ mặt. Cuối cùng tôi lấy ra bộ lễ phục mặc đi gặp vợ giám đốc Triệu khi mới kết hôn, không phải tôi hoài niệm, mà vì tôi thấy bộ này phù hợp nhất, cũng không quá hở hang. Tự làm một bữa trưa cho mình, mỗi món ăn một chút. Tôi nhận được cuộc gọi của Khưu Thiên Trường, vẻ mặt anh mất kiên nhẫn nói: "Chỉ là đón sinh nhật thôi mà, tại sao lão già phải phiền phức như vậy? Chẳng phải mọi người cùng ăn một bữa cơm gia đình là được rồi sao? Khua tay một cái đã sắp xếp cho anh nhiều việc như vậy, chúa phiền phức."

Tôi cảm thấy anh đang làm nũng với mình, tôi cười khanh khách nói: "Đó là bố anh, bố đón sinh nhật anh phải bỏ chút sức là điều nên làm. Ngoan, buổi chiều em sẽ đến, đừng buồn, nhớ không được nhìn gái đẹp."

"Được được được, bà chị nhỏ của anh, gì cũng nghe em hết."

Nhận điện thoại xong, tôi để hộp bánh điểm tâm trong túi nhỏ rồi nhấc túi xách đi ra ngoài. Có lễ phục vẫn cần một tạo hình phù hợp, buộc tóc đuôi ngựa không chừng cũng thành trò cười. Xã hội thượng lưu phiền phức vậy đấy, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng, nếu có thể, tôi thực sự hy vọng Khưu Thiên Trường là một chàng trai nghèo, vậy thì tôi sẽ không còn gánh nặng nào nữa.

Giằng co cả một buổi chiều, sau khi giải quyết xong mọi thứ, tôi lấy ra chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng, nhìn thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ của Tiêu Lạc Thiên, hừ một tiếng khinh bỉ, tôi gọi lại, giọng điệu không kiên nhẫn mà hỏi: "Gọi điện thoại làm gì?"

Tôi của hiện tại, đến qua loa lấy lệ với Tiêu Lạc Thiên tôi cũng lười, không cần bày ra sắc mặt hòa nhã nữa.

"Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô." Tiêu Lạc Thiên cũng không để tâm giọng điệu của tôi, hung dữ hỏi.

"Không cần đâu, tôi bắt xe qua đó, gặp nhau trước cổng biệt thự nhà họ Khưu là được rồi." Nói xong, tôi không đợi anh ta tức giận liền trực tiếp ngắt điện thoại, tâm trạng đang tốt không nên bị phá hỏng vì anh ta.

Dù sao thì bên cạnh anh ta lúc này còn có Nhan Như Ngọc. Tôi còn nghe thấy giọng phụ nữ mà, tuy anh ta có ý tốt gọi cho tôi, nhưng tôi tò mò Nhan Như Ngọc sẽ nghĩ như thế nào, sao không ép Tiêu Lạc Thiên ly hôn với tôi, lẽ nào cô ta thích dày vò?

Nghĩ đến Nhan Như Ngọc, tôi có chút muốn xem thời sự. Dù chắc chắn trên thời sự có rất nhiều lời lẽ quá quắt về tôi nhưng ít nhất thì tôi cũng phải biết, rốt cuộc mình bị bôi nhọ đến mức độ nào rồi, để khỏi phải lúng túng.

Điều bất ngờ là đống tin tức ngày hôm kia đã biến mất không còn tăm hơi, giống như đá chìm đáy biển vậy, nhất là video bịa đặt kia đã không thể tìm thấy nữa, ngược lại là một đoạn video thực hư về tiểu tam đang lưu truyền trên mạng, bên dưới toàn lời mắng chửi thậm tệ.

Một đám anh hùng bàn phím, một bên thì chửi Nhan Như Ngọc là tiểu tam không biết xấu hổ, đã làm tiểu tam lại còn muốn chính thất bị oan ức, một bên thì nói người ta là tình yêu đích thực, chính thất chỉ như sợi lông mà thôi.

Tôi xem đến nỗi hồ đồ luôn rồi, thấy tin của chủ tus, tôi ấn vào xem, phút chốc tôi liền kinh ngạc, trong đó là hai video, một cái là khi chúng tôi ở khách sạn, là hình ảnh lúc tôi đang giằng co với Nhan Như Ngọc, hình ảnh tôi bị Đường Thanh Thanh đẩy một cái, không cẩn thận va vào Nhan Như Ngọc, cuối cùng không những bị bọn họ phối hợp lại ức hiếp, còn giúp cho Tiêu Lạc Thiên, video được quay với góc độ rất rõ ràng, đến cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng có.

Cái còn lại là hình ảnh lúc chúng tôi ở bệnh viện, từ lúc tôi đến gần bệnh viện đến khi bị đánh, còn cả những lời tôi nói, tất cả đều có. Như vậy lấy ra so sánh, đoạn video cắt ghép bịa đặt kia không thể trụ vững được nữa.