Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 99: Anh Ấy Đã Có Vợ Chưa Cưới



Bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu. Tôi nhìn quanh trong đám đông, không biết rốt cuộc ai là bố mẹ của Khưu Thiên Trường, nhưng dù sao cũng là nhân vật chính bữa tiệc, đợi chút nữa sẽ gặp được thôi. Lúc này, phòng tiệc vốn đang huyên náo bỗng có tiếng đàn piano trong trẻo vang lên.

Kỳ ảo mà trong trẻo, khiến những người to giọng nói chuyện cũng bất giác hạ giọng xuống nhìn về phía đàn piano. Có một người phụ nữ cao quý đang ngồi trước cây đàn, đầu cúi thấp, nhìn không rõ mặt. Ngón tay cô ấy linh hoạt múa trên những phím đàn là có những âm thanh tuyệt vời được phát ra, khiến lòng người khoan khoái.

Tâm hồn như được gột rửa, không ngờ tôi cũng chìm đắm trong âm thanh tuyệt vời ấy, ngay cả việc Tiêu Lạc Thiên đứng bên cạnh cũng không cảm thấy ghét bỏ nữa.

Những âm thanh đó đánh thẳng vào tâm hồn mỗi người, gợi lại mọi kí ức tốt đẹp của tôi, tôi bất giác nhắm mắt lại chìm đắm trong âm nhạc, sau đó tôi phát hiện trong những kí ức tốt đẹp đó của tôi đều có liên quan đến một người đàn ông tên là Khưu Thiên Trường.

Phòng tiệc vô cùng yên lặng, ai cũng không nói gì chỉ có tiếng đàn du dương. Khi tiếng đàn dừng lại, tất cả mọi người đều không kìm được mà nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt, tôi cũng không ngoại lệ.

Người phụ nữ chơi đàn đứng dậy, nhấc váy khẽ khụy xuống chào hỏi mọi người, nụ cười ấm áp điềm tĩnh, tôi thề đây là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tuy Nhan Như Ngọc đẹp nhưng vẻ ngoài cô ta bộc lộ lại không giống với những mưu tính lướt qua trong ánh mắt cô ta, tất cả đã đánh đổ sự ôn nhu của cô ta. Tuy Đường Thanh Thanh cũng đẹp nhưng chỉ là tạo hình đáng yêu mà thôi. Ngay cả Trương Hân khi đứng trước mặt người phụ nữ này e rằng cũng phải thua một đoạn, khí chất nhã nhặn trầm tính của cô ấy dường như đánh gục tất cả mọi người trong nháy mắt, ai nấy đều kinh ngạc.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Thần Bí |||||

"Người phụ nữ đó đẹp quá, tôi là con gái mà nhìn cũng thích!" Tôi khen ngợi.

Lúc này tôi thấy Khưu Thiên Trường từ trong đám đông bước gần đến chỗ người phụ nữ. Dáng người anh cao trắng, dù đứng giữa nhiều chàng trai quý tộc như vậy nhưng vẫn nổi bật, tôi vừa nhìn qua cũng có thể tìm thấy anh.

Xem ra hai người họ rất thân quen, trò chuyện vui vẻ, người phụ nữ khoác tay anh bước xuống khán đài, trong lòng tôi thấy hơi mất mát, rất không thoải mái.

Thì ra bữa tiệc bắt đầu rồi, Khưu Thiên Trường khoác tay người phụ nữ bước đến chính giữa sàn nhảy để khiêu vũ mở màn. Hai người họ đều nổi bật như vậy, đứng cạnh nhau nhìn như một đôi trời ban.

"Thì ra người vừa chơi đàn là Mạc Song Di, chẳng trách lại giỏi vậy, đó là phụ nữ có tài ở thành phố A, hồi đại học tôi theo đuổi cô ấy nhiều năm mà người ta chẳng thèm để ý tôi."

"Đương nhiên rồi, cô Mạc nhà người ta tài đức vẹn toàn, piano, trà đạo đều thông thạo cả. Nếu là thời cổ đại thì đã là Tạ Đạo Uẩn lưu danh sử sách rồi. Sách cô ấy mới xuất bản, nghe nói lượng tiêu thụ lên đến năm trăm triệu, cả nước có bao nhiêu người đâu, loại công tử bột như cậu đâu lọt được vào mắt người ta."

"Đây không phải vấn đề lọt được vào mắt hay không, trái tim thiếu nữ của cô Mạc đã dành cho cậu hai nhà họ Khưu rồi, nghe nói bọn họ đã đính hôn từ lâu, vợ chồng chưa cưới ân ái mặn nồng, đúng là khiến người ngoài ao ước, cái danh vợ của cậu hai nhà họ Khưu là không lệch đi đâu được."

"Trái tim tan nát, tại sao đàn ông tốt đều là hoa có chủ chứ?"

Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người bên cạnh, tim tôi như rơi xuống vực sâu, cổ tôi cứng nhắc, dường như máu khắp người đều đông lại, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân hướng lên trên, hướng thẳng đến trái tim tôi.

Thì ra anh đã có vợ chưa cưới, thì ra anh là hoa đã có chủ.

Vậy tại sao còn tới trêu đùa tôi? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Nếu đây cũng chỉ là lừa dối, là đặc sản lúc nhàm chán của các chàng trai nhà giàu, vậy rốt cuộc tôi sẽ đau khổ đến nhường nào? Nhìn dáng người uyển chuyển nhảy múa của đôi nam nữ ấy, trong lòng tôi càng hoang mang, hốc mắt cũng cay cay, dường như sắp rơi lệ rồi.

Bàn tay đặt bên cạnh ngày càng nắm chặt hơn, vẫn không thể che giấu cảm xúc của bản thân. Tôi vốn không phải người thích dựa dẫm, lúc trước ở bên ngoài, có thể nói ra những lời đó đã tiêu tốn nơ-ron thần kinh của tôi.

Tôi cúi đầu, che dấu vẻ thất thố của mình. Tôi nghe thấy lời châm chọc của Tiêu Lạc Thiên: "Người ta là người có vợ chưa cưới, về sau bớt đụng chạm đi, hay cô nghĩ mình có thể so sánh với người có tài như cô Mạc?"